Đại Viên Vương

Chương 137: Đào giếng tìm được đồ án









Vương Phật Nhi kiếp trước cũng xem như đã được nền hiện đại văn minh khai trí, hiểu sâu sắc lễ nghĩa không thể tìm hiểu chuyện riêng của người khác. Tinh Vũ đã không muốn nói đến việc này, hắn bèn tiếp tục hỏi chuyện về Vô tận lâm hải.



" Tinh đại thúc! Vô tận lâm hải có rất nhiều hung hiểm, chẳng biết ngài có biết cái gì là khủng bố nhất không?"



Nghe thấy Vương Phật Nhi hỏi, mắt Tinh Vũ ánh lên kim quang kỳ dị, lúc lâu sau mới nói:" Theo truyền thuyết, khủng bố nhất trong Vô tận lâm hải chính là Minh hoàng! Thi yêu cũng không phải vĩnh viễn bất diệt, những thi yêu có cấp bậc như Đệ lục Ma Đồng kia thì hiện tại có rất nhiều người có thể chế phục được. Nhưng nếu thi yêu có thể chịu đựng được mấy ngàn, thậm chí trên vạn năm xâm thực, thi khí nghịch chuyển trở thành minh khí thì sẽ trở thành rồi Minh hoàng. Cái loại thực thể khủng bố này không chỉ có thể thao túng thi binh, thi tướng, thậm chí có thể đánh chết linh thú thuộc cấp bậc như Long thứu sau đó hóa thành hộ vệ cho mình."



Vương Phật Nhi nghe được thì rất kinh hãi, vội hỏi:" Nếu thi khí quá đậm thì chẳng phải Ác quỷ đạo sẽ mở ra hút chúng vào hay sao? Thế thì Minh hoàng làm sao có thể xuất hiện tại thế giới này?"




Tinh Vũ cười khổ đáp:" Ngay cả Đại Lôi Âm tự cũng có thể quy tụ đến mấy vạn thi binh, bảy tên thi yêu, huống chi là Vô tận lâm hải? Ngươi nói tại sao Linh Cữu sơn lại được gọi bằng cái tên cổ quái như vậy? Bởi vì bản thân dãy núi này chính là nơi tương giao giữa âm giới và dương thế. Linh Cữu sơn ở phương nam, cắt đứt địa khí của Trung thổ Thần Châu. Trong Vô tận lâm hải có rất nhiều sự tình không giống với bên ngoài!"



Bị những lời nói của Tinh Vũ làm cho rợn tóc gáy, Vương Phật Nhi mặc dù còn tò mò nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Hai người suốt đêm không nói chuyện gì. Bình minh hôm sau, Tinh Vũ dẫn Vương Phật Nhi tiếp tục hành trình, đến trước buổi trưa thì đã về tới Đại Lôi Âm tự.



Vương Phật Nhi trở về, tất cả tám Đại trưởng lão và Phượng Sồ đều ra nghênh đón. Sau khi giới thiệu qua thân phận của hai bên, Vương Phật Nhi dẫn mọi người đến chỗ ở của Phật Đà Cái ở trong Phong Lôi điện để cùng bàn bạc sự vụ. Tinh Vũ cũng không nói gì nhiều, chỉ cảnh cáo mọi người không được tiến vào Vô tận lâm hải. Tám Đại trưởng lão từ lâu đã tràn đầy sợ hãi đối với Vô tận lâm hải, đương nhiên không hề phản đối. Hai Bên cũng rất hòa thuận, Vương Phật Nhi đáp ứng sẽ cung cấp một số loại hàng hóa mà Long thứu thôn không có còn Tinh Vũ cũng chấp thuận sẽ cung cấp một ít lương thực. Thương nghị xong, Vương Phật Nhi còn muốn chiêu đãi, lưu Tinh Vũ tạm ở lại mấy ngày, nhưng Tinh Vũ không thể an lòng về Long thứu thôn, đã rời đi ngay hôm đó.



Tinh Vũ vừa mới đi khỏi, Đàm Quang trưởng lão liền cười khổ nói với Vương Phật Nhi:" Trụ trì mười ngày không về, chúng ta ở đây đã xảy ra một chuyện lớn có tính chất sống còn! Chì muốn chờ trụ trì mau chóng trở về giải quyết!"



Vương Phật Nhi kinh hãi, vội vàng hỏi:" Là Đệ lục Ma Đồng hay là Hỏa viên Đại tướng đến tấn công?"



Đàm Quang lắc đầu nói:" Không phải, mà là tất cả những giếng nước trong Đại Lôi Âm tự chúng ta đều cạn khô. Bọn ta liên tục sai đệ tử đi ra xa thăm dò, nhưng đến nay vẫn chưa phát hiện ra nguồn nước. Thêm mấy ngày nữa mà trụ trì không về thì e là chúng ta phải rút khỏi Đại Lôi Âm tự mất!"



Vương Phật Nhi nghe thấy chuyện này quả thật là đáng sợ chứ không phải chuyện đùa. Không có nguồn nước so với không có thức ăn còn là điều trí mạng hơn. Hắn nghĩ ngợi một lát, điềm nhiên nói:" Trước hết hãy dẫn ta đi đến các giếng nước của bản tự để xem đến tột cùng là có điều gì cổ quái!"



Đàm Quang gật đầu nói:" Trụ trì muốn xem thì đi luôn bây giờ đi. Bản tự tổng cộng có mười sáu cái giếng, không một cái nào có nước."




" Các ngươi đã từng cho đệ tử xuống dưới đào chưa?"



" Ôi! Việc này lại chưa từng làm."



Đàm Quang nói những lời này khiến cho Vương Phật Nhi dở khóc dở cười. Nơi này vốn bị thi binh chiếm cứ, mấy cái sinh linh đã chết rồi này thì tất nhiên là không cần nguồn nước. Bao nhiêu năm như vậy đã trôi qua, chỉ e là bùn đất đã phá hỏng giếng nước mất rồi.



Mặt sau Phong Lôi điện có một giếng nước có thành xây bằng đá xanh, gàu nước, mái che bên trên đã rách nát từ lâu rồi. Vương Phật Nhi lập tức gọi một tăng nhân theo Phật Đà Cái tu hành tại Phong Lôi điện có thân hình tráng kiện, bảo hắn mang theo một cái xẻng chui xuống đào bới.



Chư vị trưởng lão ai nấy đều lộ vẻ xấu hổ, liền thả thùng gỗ xuống kéo bùn đất lên để hỗ trợ cho người đệ tử được phái xuống. Tăng nhân kia đào hơn hai canh giờ thì ở dưới bông vui mừng kêu lên:" Trưởng lão, có nước rồi. Đã có nước rồi!" Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi vội vàng gọi hắn đi lên. Sau khi đi lên, tăng nhân này còn cầm thêm ở trong tay một chiếc rương bằng đồng, nói với Vương Phật Nhi:" Đệ tử đào móc thấy cái này, nhắc nó lên thì giếng liền có nước chảy ra."



Vương Phật Nhi đưa tay nhận lấy, xem xét qua thì thấy chiếc rương này được chế tạo từ đồng đỏ, văn hoa trên mặt thì chính là loại mà Đại Càn vương triều thường sử dụng, hiển nhiên là cổ vật thời đó. Hắn xoay tay một cái, bẻ gảy ổ khóa ở trên rương đồng, vừa mở ra nhìn thì không khỏi sửng sốt. Truyện "Đại Viên Vương "



Chẳng phải như mong chờ trước đó, không có thần binh lợi khí, đan dược thần kì làm tăng trăm năm nội lực hay là vàng bạc châu báu mà chính là thứ bây giờ Vương Phật Nhi không muốn bắt gặp nhất - võ học bí tịch, bởi vì đối với hắn mà nói, võ công cao thấp đã không phải là điều cần thiết cấp bách nhất nữa rồi. Hơn nữa, hắn đã học được võ học cao thâm nhất của lạn Đà tự, chỉ chưa tu luyện được đến cao siêu mà thôi.



Nhưng trong chiếc rương đồng này hiển nhiên lại là vật có hình thù như một quyển sách.




Vương Phật Nhi hơi thất vọng đưa tay mở ra, lấy từ bên trong ra một quyển sách chẳng biết dùng da của loại động vật nào tinh chế thành, tùy tiện lật ra nhưng khi xem thì lại có chút kinh ngạc.



Trong quyển sách da này ghi lại một phần đồ án mà Đại Càn vương triều xây dựng Đại Lôi Âm tự năm đó. Phần trong quyển sách ở trên tay hắn tất nhiên là về Phong Lôi điện. Vương Phật Nhi được coi là có chút thành tựu về cơ quan thuật, càng xem thì càng không khỏi khâm phục đối với người thiết kế Phong Lôi điện này.



" Không thể kỳ quái là tại sao ở Đại Lôi Âm tự không hề thấy được một U linh binh nào, thì ra đều bị pháp trận ở dưới móng của tám ngôi đại điện này hấp thu hết rồi."



Chỉ một số lượng cực nhỏ binh lính sau khi chết trận hóa thành U linh binh. Trừ phi là có chiến sự vô cùng thảm thiết thì mới có một bộ phận nhỏ những chiến sĩ mạnh mẽ hung hãn nhất, thi cốt không còn đầy đủ nhưng vong hồn không tiêu tán mà hóa thành U linh. U linh binh không sợ đao kiếm, không sợ thương tổn vật lý, võ giả thuần túy rất khó gây khó khăn được cho chúng, trừ phi có thần binh thuộc pháp hệ hoặc là cao nhân của Phật môn hay Đạo môn thì mới có thể tịnh hóa nổi. Truyện "Đại Viên Vương "



Nếu chúng có thể vượt lên được một bậc trở thành U linh quỷ tướng thì thậm chí còn khó ứng phó hơn so với thi yêu cấp bậc thấp. Vương Phật Nhi tại Ác quỷ đạo đã từng gặp phải U linh quỷ tướng, mặc dù hắn có thể đánh lui chúng nhưng lại không có bất cứ cách nào thu phục nổi. Hai tấm binh phù trên tay hắn chỉ có thể thu nhận được thi binh, thi tướng bình thường chứ không có cách nào thu phục loại binh chủng cao cấp này.



Nền móng của Phong Lôi điện trên thực tế chính là một cơ quan pháp trận thật lớn, có thể hấp thu tất cả U linh binh ở trong khu vực năm mươi dặm vuông, chát lọc lấy những thứ thuần khiết, quy tụ thành hình thái, hợp lại thành một thực thể vô cùng mạnh.



Chiếu theo những ghi chép trong phần đồ án thiết kế này thì mười hai ngôi chủ điện chính là được xây dựng nhằm đối phó với những nguy hiểm đến từ Vô tận lâm hải