Đại Viên Vương

Chương 5: Tháp lợi ban thi binh









Yên lặng! Đứng thẳng, quay sang trái… cầm lấy đại đỉnh!



“Quả nhiên rất nghe lời.”



Vương Phật Nhi sớm đã phát hiện ra chiếc Thao Thi đồng hoàn mà hắn nhặt được, tối đa chỉ có thể điều khiển được năm tên thi binh. Bên ngoài chiến trường, hắn thu nhặt được xác của ba tên lính Tây Địch đã chết, mở rộng đội ngũ và đạt tới giới hạn khống chế cao nhất của đồng hoàn.



Lúc này, cảnh tàn sát trên chiến trường càng diễn ra ác liệt. Bây giờ trên chiếc tinh đồng chiến xa chỉ còn lại một mình hồng bào võ tướng chống cự lại đám quân địch, những thủ hạ khác đều đã bị đại quân Tây Địch giết sạch sẽ.



Sau khi thu lượm được ba thi binh, Vương Phật Nhi bắt đầu có ý định rút lui ra chỗ khác, cách xa bãi chiến trường hơn nữa. Từ mười mấy ngày trước đã nhìn thấy nhiều người chết, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đứng gần như thế để quan sát cách thức chiến tranh của thế giới này.




“Đấu với vạn địch, đây chính là dũng khí mà vạn người không thể cản nổi.”



Hồng bào võ tướng uy dũng vô song, tay nắm trường thương, y quét ngang tám phương, lúc nguy cấp thì từ trên cánh tay lại phóng ra ngọn hỏa diệm đao khí. Càng đáng để vị tướng này tự hào chính là, ngồi trên chiếc tinh đồng chiến xa mà không một kẻ địch nào có thể xông tới tấn công được.



Trong trận chiến ác liệt, đám lính Tây Địch chết trong tay y nhiều không đếm xuể. Vương Phật Nhi bình sinh đây là lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh tượng chém giết có quy mô như thế này, hắn vẫn đang cầu xin thần thánh khắp nơi ở Trung thổ thần châu có thể giúp hắn càng ít nhìn thấy những xác người mới chết càng tốt, rõ ràng là không có chút thiện ý nào đáp lại hắn cả.



“Tên nhãi Bush là cái gì chứ, may mà ta to gan lớn mật, kiếp trước cũng đã từng tham gia vài giờ giải phẫu, nếu không thì không thể nào thích ứng được với cái thời loạn thế này.”



Hồng bào võ tướng rõ ràng là đang dần dần tuyệt vọng trong việc thoát ra khỏi vòng vây, y ngửa cổ lên trời thét lớn.



“Yến Xích Mi! Ông đây đội trời đạp đất, muốn lấy đầu của ta thì ngươi hãy tự tay tới lấy đi, đừng để đám tạp quân này làm bẩn đầu ta!”



Tiếng thét giận dữ của vị hồng bào võ tướng này vang động bốn phương, Vương Phật Nhi đứng cách xa chiến trường hàng dặm mà vẫn còn bị đinh tai bởi tiếng thét. Hai mắt hắn hoa lên, trong lòng thầm rủa: “Đồ ngu! Chả mấy mà ngươi sẽ tiêu đời, ai còn chạy tới để khiêu khích ngươi? Cái kiểu trí tuệ này, chả trách một mình rơi vào vòng vây tấn công!”



“Mộc tướng quân đã có yêu cầu như vậy, Yến Xích Mi làm sao có thể cự tuyệt được, hãy để ta tới tiễn người lên đường!”



Tướng lĩnh Tây Địch vốn đang ở hậu phương quan sát đốc thúc chiến đấu, giờ đây lên tiếng khiến cho Vương Phật Nhi kinh ngạc. Tuy nhiên, điều khiến hắn kinh ngạc không phải là tên đại tướng Tây Địch này sao lại ngu ngốc tới độ dù đã chiếm hết ưu thế mà vẫn còn muốn chơi cái trò này. Hắn kinh ngạc vì giọng nói của Yến Xích Mi, không thấy vang nhưng lại vọng đi rất xa, tới tận trong khu rừng, lại còn giống như ở bên tai, không cao không thấp.



Tiếng thét của hồng bào võ tướng Mộc tướng quân cũng không thể nào át đi được.




“Người ở đây đúng là điên cuồng, người nào cũng đều là cao thủ…”



Quay đầu nhìn lại thủ hạ của mình là năm đại thi binh, Vương Phật Nhi đột nhiên cảm thấy dựa vào chúng để đảm bảo cho tính mệnh của mình quả thật có chút gì đó yếu ớt. Truyện "Đại Viên Vương "



“Không biết cái thế giới này có môn phái gì nổi tiếng, ta cần phải tranh thủ thời gian bái lấy một vị sư phụ, học cách tự bảo vệ tính mạng. Vỗn dĩ vẫn định dựa vào tài hôi họa của bản thân để làm một họa gia chốn xuân cung, cả đời có thể ăn mặc không phải lo. Bây giờ nhìn lại, loại kĩ năng sống này không thể dựa vào được rồi.”



Yến Xích Mi vốn chỉ huy đại quân, Vương Phật Nhi chưa nhìn ra hắn ta có điểm gì nổi bật. Lần này vừa ra tay, giống như ma quỷ, chỉ một bước là có thể đang ở xa hàng mấy chục trượng đã nhảy tới trước mặt vị hồng bào võ tướng. Cũng không nhìn thấy hắn hành động thế nào, đao bên sườn lóe sáng, đao quang và nhân ảnh hợp làm một, cả người hắn giống như một đạo hàn quang sáng ***i, lao thẳng tới đầu của vị hồng bào võ tướng.



Bước này, chỉ một đao mà khí thế vô cùng, ung dung không sợ hãi, khiến cho hình tượng “quả trứng mềm yếu” đứng sau lưng, dựa vào thủ hạ để giết người trong đầu Vương Phật Nhi biến mất hết.



Hồng bào võ tướng xoay tay cắm trường đao lên trên tinh đồng chiến xa. Hai tay y khẽ giơ lên, một ngọn hỏa hồng đao quang bùng lên mạnh mẽ, giống như một chiếc cầu vồng dài đỏ rực thiêu đốt chín tầng mây. Ngọn hỏa hồng lao mạnh vào quân đao của đại tướng Yến Xích Mi, rồi bùng nổ thành khắp trời hồng quang, khiến cho mắt của Vương Phật Nhi lập tức mờ đi.



“Thật là lợi hại!”



Vương Phật Nhi vội vàng cúi đầu, nhắm mắt lại, trong tai hắn nghe thấy vô số âm thanh hỗn tạp, đợi hắn ta hồi phục lại được thị lực, nhìn vào trong bãi chiến trường thì chiếc tinh đồng chiến xa mà con kì thú tám chân kia kéo đã không còn thấy đâu nữa. Trung tâm bãi chiến trường vừa bị bao vây xuất hiện một hố lớn vô cùng đáng sợ.



Cách cái hố chừng trăm dặm, tên tướng lĩnh tên Yến Xích Mi đang liên tục phụt ra máu tươi, mười mấy tên thủ hạ cố gắng dùng mọi cách để trị thương cho hắn, còn một tên phó tướng khác thì đang đi thu gom quân đội, rõ ràng là sắp rời đi. Truyện "Đại Viên Vương "



“Quả nhiên là thắng một cách thảm hại, đúng là khắc khổ quá.”



Vương Phật Nhi chỉ sợ mình bị người ta phát hiện, tới năm tên đại thi binh hắn cũng không dám chỉ huy, chỉ để chúng nằm xuống giả dạng người chết, còn hắn thì nhanh chân nhanh tay trèo lên trên một cây đại thụ để trốn.




Trên một nhánh cây, một thanh đồng đang cháy đỏ rực, rõ ràng là nhiệt độ vô cùng cao, làm cho cành cây cản nó cháy nổ lép bép. Vương Phật Nhi vừa mới trốn được dưới cành cây đó, cuối cùng nó cũng không chịu được thanh đồng, liền gãy rơi xuống dưới, trúng ngay đầu Vương Phật Nhi.



Thanh đồng này chỉ dài chừng sáu tấc, nhưng lại có nhiệt độ cao giống như vừa được gắp từ trong lò luyện ra. Vương Phật Nhi gặp phải đại nạn này, trên đầu hắn bị bỏng nhiều vết lớn, mặc dù hắn đã sớm phát hiện ra, bịt chặt miệng, nhưng vẫn đau tới mức toàn thân run rẩy, suýt nữa thì thét lên thành tiếng.



Quân Tây Địch thu dọn chiến trường rất nhanh, có lẽ là do vết thương của Yến Xích Mi quá nặng nên thủ hạ của hắn vội vàng quay về doanh trại, đến những thủ cấp quanh bãi chiến trường cũng chưa thu dọn hết, bọn chúng cũng không phát hiện ra Vương Phật Nhi đang run rẩy khóc lã chã ở trong cánh rừng. Truyện "Đại Viên Vương "



Cho tới khi không nghe thấy tiếng quân Tây Địch nữa, Vương Phật Nhi mới thả lỏng tay, kêu thét lên.



“Mẹ nhà nó chứ, tới nơi này là do ta bị lũ ác ôn đánh chết, chẳng nhẽ bây giờ vẫn còn muốn nướng chết ta một lần nữa mới có thể đưa ta về nhà… vé của đường về có hạng dành cho khách quý không vậy?”



Đang đau muốn chết đi sống lại thì dòng khí băng hàn trong người Vương Phật Nhi đột nhiên lại hoạt động, nó bao quanh vài kinh mạch trong người Vương Phật Nhi rồi đi lên trên, mãi tới tận đầu hắn ta, xoay một vòng rồi trở về dưới bụng.



Dường như Vương Phật Nhi cảm thấy bớt đau đi một chút, giống như tóm được một gọng cỏ cứu mạng vậy, hắn cố gắng điều khiển dòng hàn khí. Cũng không biết là do may mắn hay vì “*** cùng đường dứt dậu”, mà sau vài lần thất bại, cuối cùng Vương Phật Nhi cũng đã hiểu ra dòng hàn khí đó chỉ có thể lưu chuyển trên một vài tuyến nhất định, dần dần hắn đã khống chế được và bắt đầu luyện tập.



Mỗi lần dòng hàn khí bao quanh, là mỗi lần nó lớn lên vài phần. Về sau, từ một dòng nhỏ xíu nó biến thành một dòng suối róc rách, bất giác Vương Phật Nhi khi đang điều tiết chân khí đã ngủ say.



Cách chân hắn vài bước, nhiệt độ của thanh đồng khiến cho hắn đau đớn như thế cũng đang dần dần nguội đi, từ màu đỏ rực thành màu vàng. Bên trên thanh đồng có khắc hình vẽ cụ thể nhưng có phần hơi nhỏ, chính là hình dáng của chiếc tinh đồng chiến xa.