Trần Nguyên nghe Trần Giang báo cáo xong thì cũng bắt đầu rơi vào trầm tư. Vấn đề binh lính chỉ có kỹ năng chiến đấu mà không có lấy một tia huyết khí chiến đấu là vô cùng quan trọng.
Trên chiến trường, một kẻ dù có võ công giỏi đến mấy, tu vi có cao đến mấy đi nữa. Nhưng bọn hắn đều chỉ cần thấy máu là sợ, thấy xác chết chồng chất là đều mất đi tinh thần chiến đấu thì bọn hắn cũng chẳng khác gì một tên lính quèn mà thôi.
Một chiến sĩ thực thụ, đó chính là một chiến sĩ phải lấy máu huyết và cái chết để làm động lực chiến đấu. Bọn hắn chính là càng chiến càng mạnh, càng chiến càng hăng. Đây cũng là thứ quân đội mà Trần Nguyên cần.
Ngày xưa, vì sao các đội quân càng chiến đấu lâu dài thì càng mạnh? Vì sao bọn chúng lại không ngừng mở rộng địa bàn, không ngừng chiến đấu với các thế lực khác? Bọn hắn không muốn được an bình, không muốn được ở bên vợ con của mình hay sao?
Xâm chiếm để đánh cướp tài nguyên? Đúng, nhưng cũng chỉ là một phần mà thôi. Nguyên nhân chính đó là đám người lãnh đạo những quân đội này đều hiểu rõ một điều. Quân đội của bọn hắn đang ở thế mạnh, thì bọn hắn phải không ngừng giữ lấy thế mạnh này.
Làm thế nào để làm mạnh mẽ quân đội của mình? Đó chính là cho bọn quân đội của hắn không ngừng chinh chiến, không ngừng giết chóc, không ngừng rèn đúc khí huyết chiến đấu của bản thân.
Thử hỏi, cho Trần Giang sống một cuộc sống yên bình mười năm, hay mươi năm sau thì hắn sẽ thành bộ dạng gì? Hắn sẽ vẫn còn là một chiến sĩ dũng mãnh như bây giờ hay sẽ biến thành một ông già bụng bự, xương cốt lỏng lẽo, ý chí mất sạch?
Đây chính là lý do vì sao đám chiến sĩ mà bọn Trần Tô thần phục được ở vùng rừng núi lại mạnh mẽ hơn nhiều so với đám chiến sĩ ở vùng đồng bằng sông Nhị Hà.
Diễn luyện mà thiếu thực chiến thì dù cũng khác gì chỉ học lý thuyết suông mà không được thực nghiệm. Cũng giống như Trần Vi chế tạo xi măng, lý thuyết thì vô cùng đơn giản, nhưng để Trần Vi chế tạo được thành công cũng phải trải qua cả ngàn lần thí nghiệm mới có thể thành công.
Vậy mới nói, lý thuyết khác xa so với thực hành là một trời một vực. Đặc biệt là trong quân đội, nếu chiến tranh xảy ra thì bọn họ lúc đó chỉ có một cơ hội thực hành duy nhất. Mà thất bại đối với họ sẽ là cái chết.
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Trần Nguyên sau một hồi suy nghĩ thì cũng lên tiếng hỏi.
“Địa ngục trần gian không đủ để bọn hắn huấn luyện sao?”
“Không đủ thưa đại đế, không nói gì đám lính tập sự mới kia, ngay cả đám lính cũ của chúng ta cũng đã vô cùng thiếu thốn, nhiêu người phải chờ đợi hơn cả tháng trời mới được đến phiên mình tập luyện”, Trần Giang cũng đau đầu vấn đề này mà báo cáo.
Hắn cũng đã suy nghĩ nhiều phương pháp huấn luyện mới để cho đám binh sĩ của hắn tiến hành tập luyện. Nhưng để kích phát được tiềm năng của mỗi người thì không phải là chuyện dễ.
Muốn bọn hắn đột phá được giới hạn của bản thân, kích phát được tiềm năng của mình thì phải cho bọn hắn đối mặt với nguy hiểm, với tử vong. Chỉ có đối mặt với tử vong, thì ham vọng sống của bọn hắn mới có thể trỗi dậy.
Chỉ cần ham vọng sống của con người trỗi dậy, thì bọn hắn sẽ tìm mọi cách để giết được kẻ thù của mình. Máu huyết lúc đó sẽ làm cho bọn hắn càng điên cuồng và càng muốn mạnh mẽ hơn.
Nhưng để tìm được đối thủ vừa có đủ trí tuệ vừa có đủ sức mạnh để cho bọn hắn cảm nhận được nguy cơ của tử vong là vô cùng khó khăn. Bây giờ bộ lạc vừa và nhỏ cũng đã thần phục gần hết, số lượng hung thú thì lại không đủ dùng để huấn luyện.
“Liên hệ với người của Trần Tô ở vùng phía dãy Bạch Mã, ta lệnh cho ngươi và Công Đoàn dẫn theo năm trăm binh sĩ cùng với một ngàn binh sĩ dự bị tiến hành thăm dò sâu vào phía dãy Bạch Mã kia.
Mục đích chuyến đi lần này đó chính là vừa tạo cơ hội để huấn luyện binh sĩ, vừa là để các ngươi tiến hành săn bắt hung thú để bổ sung cho địa ngục trần gian của chúng ta.
Nên nhớ, huấn luyện và săn bắt hung thú chỉ là phụ, thăm dò và đảm bảo an toàn cho tất cả các binh sĩ mới là chuyện lớn. Các ngươi đã nhơ chưa?”, Trần Nguyên sau một hồi đắn đo suy nghĩ liền đưa ra quyết định.
“Vâng thưa đại đế, chúng ta chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ”, Trần Giang và Công Đoàn đều vui mừng, cuối cùng thì bọn hắn cũng có thể giải thoát sau bao nhiêu lâu đau đầu suy nghĩ tìm biện pháp huấn luyện binh lính.
“Mùa mưa cũng đã đến rồi, các ngươi tăng cường kiểm tra đê điều cho ta. Phải đảm bảo vụ mùa sắp tới chúng ta có thể tiến hành thuận lợi. Có như thế thì chúng ta mới không bị rơi vào cảnh thiếu lương thực nữa”, Trần Vương tiếp tục nhìn Trần Vương cùng Dương Thanh phân phó.
“Vâng thưa đại đế”, hai người nghe được Trần Nguyên phân phó thì đều gấp rút tuân mệnh.
“Trần Vi hôm nay không đến sao?”, Trần Nguyên đột nhiên thấy có chút trống vắng liền nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi.
“Báo cáo đại đế, Trần Vi nàng vẫn đang bận thí nghiệm thủy tinh nên không thể đến được thưa đại đế. Tuy vậy, Trần Vi cũng đã có gửi tấu chương lên, xin đại đế xem qua”, Trần Vương cung kính dâng lên tấu chương của Trần Vi.
Trần Nguyên tiếp nhận rồi nhìn sơ qua một lượt thì mỉm cười nói. “Thuyền vận tải của nàng có vẻ như đã thử nghiệm thành công. Tốt, rất tốt. Trần Giang, ngươi thấy ai là người có tố chất để lãnh đạo một đối quân thủy chiến hiện nay?”
“Bẩm đại đế, hiện nay đoàn thuyền đánh cá của chúng ta đang được Bùi Chân chỉ huy. Ngoài Long lão cùng một vài lão đầu ở trong bộ lạc An Ngư cũ ra thì chỉ có Bùi Chân là người nổi trội nhất trong đám trẻ thông thạo về sông nước thưa đại đế”
Nghe được Trần Vương báo cáo thì Trần Nguyên cũng nhíu mày suy nghĩ. Bùi Chân? Chính là cái tên hồi trước bị kẻ khác tưới nước thánh trên đầu đây sao? Lúc trước sức chiến đấu của hắn vô cùng kém cỏi nhưng dạo này cũng không biết thay đổi đến đâu rồi.
“Được, vậy đoàn thuyền vận tải mới này để cho Bùi Chân làm chỉ huy. Phân phối cho hắn ba trăm quân sĩ, tăng cường huấn luyện để có thể sớm nhanh chóng làm chủ được những loại thuyền mới này”
“Vâng thưa đại đế”, Trần Vương cung kính đáp.
“Hồng Hạnh, ta lệnh cho ngươi, ngay sau khi đám Bùi Chân làm chủ được những thuyền vận tải kia, thì ngươi hợp tác với hắn tiến hành di chuyển dọc theo dòng sông Nhị Hà cùng Nhất Hà bên kia để tiến hành giao thương.
Giao thương ở đây chỉ là thứ yếu, ở ngoài mặt thì chúng ta tiến hành giao thương, mà mục đích đằng sau đó chính là thăm dò lấy địa hình, tin tức về các bộ lạc hiện tại đang sinh sống ở hai bên dòng sông này.
Nếu có thể nắm được tất cả các thông tin như ta nói thì chúng ta mới có thể sớm làm chủ được con đường thủy này. Các ngươi nên nhớ, con đường sông này là vô cùng trọng yếu vì nó là con đường ngắn nhất để dẫn kẻ địch đến địa bàn của chúng ta.
Vì vậy, bằng mọi giá chúng ta phải sớm làm chủ được nó. Các ngươi đã hiểu chưa?”, Trần Nguyên nhìn tất cả mọi người nhấn mạnh vấn đề.
“Chúng ta đã rõ thưa đại đế”, Tất cả mọi người sau khi nghe Trần Nguyên giảng giải thì mới ý thức được tầm quan trọng của đường sông này.
Từ trước đến nay, trong mắt họ, dòng sông chỉ đơn giản là nơi cung cấp nguồn lương thực cho bọn hắn mà thôi. Bọn hắn đâu có ngờ tới đường sông này lại quan trọng đến an nin quốc gia của bọn hắn như vậy.
“Ngoài ra, dựa vào những thuyền lớn này, chúng ta cũng có thể bắt đầu tiến hành đi ra xa ngoài vùng biển kia để thăm dò. Trước mắt chúng ta chưa chế tạo ra được vải để dệt buồn, nên đi ra ngoài kia có thể sẽ tốn nhiều công sức một chút, nhưng cũng không phải là không thể.
Vấn đề này tạm thời cũng chưa quan trọng, nhưng ta cũng cần phải nói trước với các ngươi. Biển là nơi mà tương lai sẽ cung cấp cho chúng ta một nguồn thực phẩm vô tận.
Nơi đó sẽ cung cấp gấp trăm, gấp ngàn lần lượng cá so với chúng ta thu hoạch được ở trên sông Nhị Hà này. Biển tuy có nguy hiểm nhưng cũng mang đến lợi ích vô cùng to lớn cho chúng ta”, Trần Nguyên sau một hồi suy nghĩ thì cũng quyết định căn dặn thêm.
“Vâng thưa đại đế”, lúc này thì tất cả đám người mới vỡ lẽ nguyên nhân vì sao lúc trước Trần Nguyên thường hay nói “các ngươi đừng có thấy biển hung dữ như vậy mà sợ, chỉ cần các ngươi biết cách chế ngự được nó, thì nó sẽ là kho báu của các ngươi”.
Cuối cùng của buổi họp, Trần Nguyên còn hỏi thêm nhiều vấn đề về giáo dục, tài chính, văn hóa và an ninh khác. Sau khi tất cả đã nhận được thêm nhiều chỉ thị và phân phó mới của Trần Nguyên cũng thỏa mãn mà rời đi.
Có hai vấn đề Trần Nguyên cũng quan tâm không kém đó chính là y tế cùng văn hóa nghệ thuật.
Đối với y tế, hiện tại bọn hắn cũng đã tìm ra được nhiều phương thuốc để cứu chưa thương tật, nhưng các phương thuốc về phòng chống dịch bệnh cùng cứu chữa ở bên trong thì vẫn chưa đạt được những bước tiến cụ thể.
Tất cả những kiến thức về những bài thuốc mà Trần Nguyên hồi trước đọc được cũng đã được hắn cho ghi chép thành sách vở và cũng đã được cho lưu hành phổ biến đến mọi người dân.
Hắn cũng khuyến khích tất cả mọi người tham gia tìm kiếm giống cây thuốc mới để bổ sung vào vườn ươm cây thuốc của bộ y tế. Tuy nhiên, kết quả mà hắn nhận được vẫn không có khả quan bao nhiêu.
Hiện tại bọn hắn vẫn chưa tìm được các loại cây như tỏi, hành, ké đầu ngựa, kim ngân, kim tiền thảo, nghệ, ổi, mạch môn, bạc hà…
Bọn hắn chỉ mới tìm được một số cây như cam thảo đất, tía tô, quýt, húng chanh, gừng, sả, rau má, lát lốt, địa hoàng và cuối cùng là xuyên tâm liên.