Người đàn ông trung niên sau một hồi lâu không thấy lão tóc bạc kia tiếp tục thì hắn liền lên tiếng hỏi.
“Bang lão, lão có phương án nào không?”
“Ta vẫn chưa tìm ra được phương án nào cả, chỉ là thấy phương án của Chu lão với Ngư lão hơi có chút mạo hiểm nên góp ý thôi”, Bang lão nghe hỏi vậy thì cũng nhún vai thở dài.
“Vậy còn Mục lão, có phương án nào khác hay không?”, người đàn ông trung niên nhìn lại lão đầu cuối cùng với một tia hy vọng mong manh.
Nghe hỏi vậy thì Mục lão cũng bất đắc dĩ thở dài “Ta cũng có một phương án, nhưng phương án này nói ra sợ các ngươi sẽ giật mình”
“Mục lão cứ nói ra đi, đến nước này, chúng ta cũng chẳng có gì có thể làm cho chúng ta giật mình hoặc là sợ hãi được cả”, người đàn ông trung niên nghe vậy liền nói.
“Kế hoạch của ta, đó chính ta âm thầm truyền tin ra cho tất cả dân chúng đều biết. Đến lúc này, ta nghĩ chúng ta cần phải đặt cược vào dân chúng một lần. Quan điểm của ta từ trước đến giờ lúc nào cũng khác các ngươi.
Ta lúc nào cũng muốn thuận theo lòng dân, nhưng các ngươi thì khác. Ta nghĩ lần này các ngươi cũng nên thử theo phương án của ta một lần xem sao. Ta có niềm tin vào con dân của chúng ta.
Có lẽ các ngươi đã quên, chúng ta tồn tại ở đây là vì mục đích gì. Là vì bảo vệ lấy sự sống của chính mình? Chúng ta đều đã sống đủ cả rồi, cái chết đối với chúng ta đã rất gần, chúng ta còn phải sợ sao?
Tổ tiên xa xưa cả chúng ta đã dạy như thế nào? Từ khi các đời sau tổ tiên của chúng ta đến đây, hình như họ đã quên mất lời dạy của những tổ tiên đầu tiên khai sáng ra dân tộc của chúng ta.
Ta lúc nào cũng canh cánh trong lòng vấn đề này. Còn các ngươi, các ngươi còn nhớ rõ mình là dân tộc nào hay sao?”, Mục lão nhìn mấy lão đầu còn lại đầy chán nản mà lớn tiếng nói.
Nghe lời của Mục lão nói xong thì tất cả mọi người ngồi ở đây đều rơi vào trầm tư. Bọn hắn còn nhớ mình là dân tộc nào hay sao? Bọn hắn còn nhớ được lý do bọn hắn đến đây hay sao?
Bọn hắn còn nhớ được những lời giáo huấn của những tổ tiên đầu tiên thành lập nên dân tộc bọn hắn hay sao? Bọn hắn còn nhớ rõ lý do vì sao bọn hắn được bây giờ như hay hôm nay hay sao?
Bọn hắn có khác gì bọn Họa Hạ kia không? Không, bọn hắn hoàn toàn không khác gì bọn Họa Hạ kia. Bọn hắn cùng bọn Họa Hạ đều là cùng đến từ một nơi, đều là vì kẻ thù đuổi giết mà chạy đến tận đây.
Nói đúng hơn, bọn hắn cùng bọn Họa Hạ kia chính là cùng một dân tộc, cùng một tổ tiên, nhưng vì truyền qua nhiều đời nên bọn hắn mới từ từ tách ra. Nhưng nói cho cùng, bọn hắn vẫn cùng là chung một gốc mà ra.
Vậy tại sao bọn Họa Hạ có thể làm được mà bọn hắn không làm được? Tổ tiên bọn hắn có thể sai vì họ không biết hoặc tình thế lúc đó không còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng bọn hắn giờ đây? Bọn hắn có sự lựa chọn nào khác sao?
Không. Bọn hắn cũng hoàn toàn không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Bọn hắn đã bị dồn đến đường cùng, bọn hắn đã bị ép đến mức sắp bị diệt vong. Bọn hắn vẫn sẽ nhẫn nhịn cam chịu hay sao? Tinh thần dân tộc của bọn hắn nằm ở đâu?
“Ta nghĩ vấn đề này, tất cả mọi người trong thời gian ngắn có thể chưa đưa ra được quyết định cuối cùng của mình. Tất cả các quyết định của chúng ta ngày hôm nay sẽ có tính quyết định rất lớn đối với sự tồn vong của dân tộc chúng ta.
Ta đề nghị các vị nên một lần nữa suy nghĩ kỹ. Sau khi các vị đã thống nhất với phương án đưa ra rồi, thì tất cả chúng ta phải toàn lực thực hiện nó.
Tuyệt đối không được quay đầu, chúng ta không còn cơ hội để quay đầu nữa rồi. Nếu chúng ta bỏ qua thời cơ lần này, chắc chắn chúng ta sẽ không còn thêm bất kỳ một cơ hội nào khác nữa”, người đàn ông trung niên lúc này lên tiếng nói.
“Nếu như vậy, ta nghĩ chúng ta cũng nên đánh cược một lần. Đến nước này, chúng ta cũng nên thực hiện lại lời dạy của tổ tiên, nếu không, chúng ta có chết cũng không cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp tổ tiên được nữa”
Lão Chu lúc này cũng vẻ mặt đau khổ nói. Bọn hắn đã sai lầm quá nhiều rồi, cho đến bước đường cùng này mới nhớ lại lời dạy của tổ tiên. Đó đã là quá muộn màng, nhưng dù cho có muộn màng, bọn hắn cũng muốn tìm được một chút niềm tin cuối cùng để bấu víu vào.
Cuộc họp cứ trôi đi trong trầm mặc như thế. Bọn hắn giờ đây chỉ còn biết nhìn nhau cười khổ, bọn hắn bất lực, bọn hắn đã hết cách để cứu vãn tình thế.
Màn đêm cứ thế lại càng như được kéo dài vào trong không gian hắc ám vô tận. Tiếng kêu của những con chim đi kiếm ăn gọi nhau lanh lảnh vang lên. Đâu đó là những tiếng gió lạnh rít lên như những nỗi lòng của ai đang gào thét.
Xen vào đó là tiếng tức tưởi la hét trong đau đớn tuyệt vọng, tiếc róc rách của những dòng máu tươi vô tội âm thầm ngã xuống. Tiếng đào hố, tiếng ném xác chết, tiếng lấp đất cứ thế âm thầm vang lên.
Bọn hắn có quyền chức có, con dân cũng có, người lớn có, trẻ em cũng không buông tha. Bọn hắn chết bởi những cái lý do vô cùng đơn giản, như chỉ vì lỡ nhìn phải một chuyện gì đó mà đáng ra họ không được nhìn, nghe được phải thứ gì đó mà lẽ ra họ không nên nghe.
Ở đây, bọn họ cảm giác tính mạng của bọn họ không khác gì những từ giấy. Người ta dùng xong rồi, muốn vứt hay không thì còn phải tùy vào ý nghĩ của ngời sử dụng ở trên cao kia. Bọn họ hoàn toàn không có quyền được quyết định, không có quyền được lên tiếng.
Kẻ biết, người làm ngơ, người sợ hãi, có kẻ lại vui mừng… Tất cả mọi người không ai không rõ, không ai không hiểu. Nhưng thử hỏi có ai dám đứng lên để vạch trần lấy bộ mặt giả dối và tội ác của đám người kia.
Hay là vì bọn họ đã quen từng được sống trong cảnh sung sướng an bình nên bọn họ sợ đánh mất đi cái niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đấy? Bọn họ sợ đứng lên vì bọn họ sợ mình cũng sẽ giống như những người ngoài kia đêm nay và như nhiều đêm trước?
Hay là vì bọn họ nghĩ rằng đấy không phải là việc của bọn họ? Bọn họ tin rằng nếu như bọn họ sống một cách đàng hoàng, bọn họ không vi phạm pháp luật thì bọn họ vẫn sẽ mãi được một cuộc sống yên bình như thế này?
Bọn họ đang tự lừa dối bản thân của chính mình hay bọn họ thật sự là những kẻ ngu? Ai có thể trả lời được cho bọn họ? Ai có thể có can đảm đứng lên chửi mắng họ là những kẻ ngu si?
Đầy đủ, giàu sang phú quý, tiền chất đầy nhà để làm gì? Năm thê bảy thiếp con đàn cháu đống để làm gì? Giờ phút này bọn họ sung sướng và tự hào với nhau về những điều này sao?
Sự sống của bọn hắn chưa bao giờ như lúc này đây, không khác gì một ngọn đèn le lói trước gió, chẳng biết sẽ bị dập tắt tự lúc nào. Bọn họ trông chờ, bọn họ hy vọng? Bọn họ hy vọng vào ai bây giờ đây?
Người đứng đầu của bọn họ? Không, giờ phút này đây trong lòng tất cả dân cũng. Người đứng đầu của bọn họ và bọn kia cũng chỉ là một giuộc với nhau mà thôi. Bọn họ lại có thể đi đặt hy vọng của mình vào nơi đấy hay sao?
Bọn họ đã không còn nơi để đặt hy vọng của mình vào, bọn họ đã thật sự tuyệt vọng. Bọn họ đành chấp nhận số phận của mình mà không dám vũng vẫy phản kháng. Bọn họ giờ phút này chỉ cầu được sống ngày nào là hạnh phúc ngày đó.
Có đôi khi, bọn hắn lại ao ước mình được như kẻ điên ngoài kia. Kẻ mà cứ lang thang một mình trong màn đêm vô tận. Kẻ mà ngày xưa trong mắt họ không biết hạnh phúc, sung sướng là gì.
Kẻ mà cho dù bị người khác chửi mắng hay phỉ nhổ thì lúc nào cũng vẫn với một nụ cười ngạo nghễ trên môi. Kẻ mà chẳng thèm quan tâm đến những kẻ đang chửi mắng, nhục mạ hắn.
Kẻ mà cứ nghêu ngao hát vang qua từng con phố đêm mà không một chút sợ hãi nào, không thèm màng đếm xỉa đến một ai. Kẻ mà thích nghe gì thì nghe, thích nói gì thì nói, thích nhìn cái gì thì nhìn.
Kẻ mà chính hắn lại được tự do, được an bình, được hạnh phúc trong chính cuộc đời của mình, trong chính suy nghĩ và cảm nhận của hắn.
“Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt, Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua, Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ, Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm, Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm, Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi. Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi, Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.
Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ, Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa. Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già, Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi, Với khi thét khúc trường ca dữ dội, Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng, Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng, Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc. Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc, Là khiến cho mọi vật đều im hơi. Ta biết ta chúa tể cả muôn loài, Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.
Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối, Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan? Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn, Ta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới? Đâu những bình minh cây xanh nắng gội, Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng? Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng. Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt, Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật? Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu? ...”
Lời ngân nga chẳng nên vần giai điệu, nhưng lại để cho trái tim của mọi người nghe được như từng tiếng ngắt quãng của cuộc đời bọn họ.
Nào đâu? Những ngày xưa huy hoàng giờ còn lại ở đâu?
Hay giờ chỉ còn lại những tiếng thét căm hờn và phẫn hận?
“… Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu, Ghét những cảnh không đời nào thay đổi, Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối: Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng; Dải nước đen giả suối, chẳng thông dòng Len dưới nách những mô gò thấp kém; Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm, Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.
Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ! Là nơi giống hầm thiêng ta ngự trị. Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa, Nơi ta không còn được thấy bao giờ! Có biết chăng trong những ngày ngao ngán, Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn Để hồn ta phảng phất được gần ngươi, Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!”