Trong khi mọi người cùng phụ nhau làm sạch cá thì có một tiếng hô to vang lên,
“Tộc trưởng, lão Giang cùng bọn người Công Đoàn, Trần Tô cũng đều trở về rồi”, tiếng báo vừa rồi không ai khác chính là Trần Vương, trong bộ lạc chắc cũng chỉ có mỗi Trần Vương mới dám gọi đại ca mình là lão Giang mà thôi.
Trần Nguyên đang cùng mọi người làm việc nghe thấy tiếng gọi thì cũng quay đầu nhìn lại, hắn thấy một đoàn người chiến sĩ vui cười nói chuyện đang đi tới trụ sở, dẫn đầu đoàn không ai khác chính là Trần Giang. Tay hắn xách lấy cây rìu đá lớn, trên vai còn cõng lấy một con lợn rừng to béo, miệng thì cười ha hả.
Xung quanh các chiến sĩ còn các lấy hai con lợn rừng nhỏ hơn nhưng cũng không hề kém cạnh con lợn rừng của Trần Giang là bao nhiêu. Trần Nguyên còn nhìn thấy năm tên chiến sĩ khác còn vác lấy trên vai 5 con dê núi.
Trần Nguyên quan sát rõ hơn thì không giấu được vui mừng khi thấy được những con vật kia rõ ràng là đang còn sống. Còn nữa, trong đám người còn có 2 tên còn đang cãi lộn nhau như đang tranh giành lấy thứ gì,
“2 con kia là ta bắt được, ngươi lấy cái gì mà đòi tranh thức ăn của ta, nhanh trả lại cho ta”
“Cút, ta tranh của ngươi thì làm sao, ai bảo ngươi yếu, ngon thì lại đây mà lấy lại”
“Tưởng ta sợ ngươi a, ngươi ngon thì lại đây”
“Đưa ta 3 con kia nữa thì ta sẽ nhường ngươi, lần sau ta sẽ không đuổi đánh ngươi nữa”
“Cút, ta không ngu”
“Không ngu mà bị ta lấy mất 2 con, ha ha”
“Chẳng qua là ta nhường ngươi mà thôi”
“Ta cần ngươi nhường a, ha ha”
Người kia nghe vậy thì giận tím mặt nhưng không dám làm gì khác, hắn chỉ to miệng thế thôi chứ mọi người đều biết hắn đánh không lại người kia, mà hắn nhục một nỗi người kia chính là con gái ak, mà còn là em gái của mình nữa chứ. Hắn âm thầm thề, “thù này ta nhớ”.
“Ha ha ha…”
Nghe bọn hắn cãi lộn thì mọi người cũng được một trận cười sảng khoái.
Trần Nguyên lúc này cũng nhíu chặt lông mày, không phải là vì hai người cãi lộn, hai tên kia không ai khác chính là Trần Tô cùng Trần Vi a, hai đứa này thì chẳng ai lạ gì nữa, cũng chẳng kém cha hắn với bác hắn là bao. Trần Nguyên nhíu chặt lông mày là vì nhìn thấy 5 con vật mà hai tên đang ôm trên tay kia, 5 con này không gì khác chính là 5 con chó sói con à.
“Bố khỉ”
Trần Nguyên lúc này bất chợt chửi tục, chẳng lẽ tổ tiên đầu tiên thuần chủng được chó nhà chính là hắn ư? Vậy con cháu sau này chẳng lẽ sẽ lại gọi hắn là Tổ Chó? Nghĩ đến đây thôi Trần Nguyên cũng rùng mình mà lắc đầu không dám nhận. Chỉ nghĩ đến cảnh con cháu đời sau vì tưởng niệm công lao của hắn mà điêu khắc cho hắn một bức tượng thân chó đầu người thì hắn cũng ối giời ơi luôn.
Hắn không dám tiếp tục suy nghĩ nữa mà nhìn về đám người Trần Giang nở nụ cười, mọi người lúc này cũng đều vây quanh lấy hoan hô.
“Tộc trưởng”, đám người Trần Giang cung kính chào.
“Mọi người đều đã khổ cực rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, mọi chuyện còn lại để ta và những người khác lo”, Trần Nguyên vui vẻ vỗ lấy vai của Trần Giang cùng nhìn về đám người phía sau hắn.
“Tạ ơn tộc trưởng, nhưng mấy con còn sống này thì làm thế nào tộc trưởng”, Trần Giang lo lắng hỏi.
“Trần Vương, chú dẫn theo mấy chiến sĩ ra chỗ đất trống lúc chiều ta đã quy hoạch đằng kia làm thành hai cái chuồng lớn như thế này cho ta”, Trần Nguyên vừa nói vừa lấy que vạch vạch vẽ vẽ lên trên mặt đất mô phỏng ra hai cái chuồng cho đám Trần Vương.
“Cái này gọi là chuồng lợn để nhốt hai con béo mập kia, còn cái này là chuồng dê dùng để nuôi nhốt 5 con kia. Sau này chúng nó sẽ là thức ăn dự trữ của chúng ta”, Trần Nguyên vừa nói vừa chỉ lấy những con vật xấu số kia.
Ánh mắt mọi người lúc này như sáng tỏ, vừa kính trọng lẫn khâm phục nhìn lấy người tộc trưởng trẻ tuổi của bọn hắn này. Cách này hay như vậy mà bọn hay lâu nay không ai nghĩ ra được, đúng là chỉ có tộc trưởng tài tình của bọn hắn này mới nghĩ ra được mà thôi.
“Vâng, ta đã hiểu thưa tộc trưởng”, Trần Vương lúc này cũng hớn hở đáp, hắn dẫn theo mấy người mất không bao lâu thì làm xong cái chuồng lợn và chuồng dê, hai cái chuồng đều khá lớn được làm vách tường và mái che đầy đủ, mỗi cái chuồng ít nhất cũng nuôi nhốt được mấy chục con.
Trần Giang cùng đám chiến sĩ lúc này cũng mang lấy mấy con vật thả vào trong chuồng, bọn chúng vừa được cởi trói thả ra liền hoảng hốt chạy lung tung khắp bốn phía hòng tìm lối thoát thân, nhưng tiếc rằng để chúng thất vọng rồi, tường thì quá dày, cọc gỗ thì quá sâu đào thì không được, lại quá cao nhảy thì không qua.
Nhìn thấy mấy con vật bất lực thì bọn người cũng an tâm cười ha hả, thức ăn dự trữ a, các ngươi ngon thì chạy trốn đi, chạy thế nào thoát được bàn tay của chúng ta, ha ha ha…
“Trần Tô, Trần Vi các ngươi lại đây”, Trần Nguyên lúc này hướng hai người cho gọi.
Nghe Trần Nguyên gọi, hai người lúc này còn đang vật lộn nhau dưới đất cũng lồm cồm bò dậy, mình mẩy dính đầy đất lủi thủi đi tới.
“Trần Tô, 5 con vật này là người bắt được”, Trần Nguyên nhìn Trần Tô dò hỏi.
Nghe Trần Nguyên hỏi đến mấy con chó con này thì Trần Vi cũng như bị giật mình, mặt đầy vẻ lo lắng lại nhanh tay giấu nhẹm 2 con chó ra phía đằng sau lưng như muốn không cho Trần Nguyên nhìn thấy. Trần Nguyên thấy vậy cũng không thèm để ý mà Trần Tô lúc này thì trong lòng cười ha hả, “Chết ngươi chưa, còn dám đánh cướp đồ ăn của ta, ta sẽ nói cho tộc trưởng biết để tộc trưởng đánh đỏ mông của ngươi ra”. Trần Tô lúc này cười đắc chí đáp,
“Vâng, thưa tộc trưởng, 5 con này chính là ta bắt được nhưng bị Trần Vi cướp mất của ta hai con”
“Bắt được ở đâu?”
“Phía bên kia dãy Bạch Mã thưa tộc trưởng”
“Ngươi qua đó làm gì?”, nghe Trần Tô nói vậy Trần Nguyên liền nhăn mặt trầm giọng nói.
“Trên đường dò thám tin tức chúng ta phát hiện dấu vết của chó sói nên ta cho mọi người tiếp tục công việc do thám, còn về phần ta thì ta một mình lần theo dấu vết qua tới bên kia dãy Bạch Mã, ta phát hiện một hang động lớn, trong đó có 5 con sói con này nên ta bắt đem về thưa tộc trưởng”, thấy vẻ mặt của Trần Nguyên hắn như ý thức được vấn đề không đúng, hắn liền thu hồi nụ cười cung kính đáp.
“Vậy sao lúc ngươi về tới đây tới giờ ngươi lại không nhanh chóng thông báo cho ta?”, Trần Nguyên sầm mặt nhìn hắn.
“Ta… ta..”, Trần Tô lúc này ấp úng, hắn liếc nhìn Trần Vi như muốn trách cứ, “Không phải là do người làm ta phân tâm quên mất chuyện quan trọng hay sao?”
“Sự quyết đoán của ngươi khi quyết lần ra dấu vết của hung thú là đáng được khen ngợi, nhưng ngươi có biết vì một lần chậm trễ này của ngươi có thể sẽ khiến cho bộ lạc của chúng ta gặp nguy hiểm hay không?”, Trần Nguyên lúc này không nhịn được tức giận quát lên.
“Ta..”, Trần Tô lúc này ấp úng.
“Ta cái gì ta? Ngươi có ý thức được vị trí ta giao phó cho ngươi là rất quan trọng hay không, mỗi việc làm sai sót của ngươi đều sẽ ảnh hưởng đến sự tồn vong của toàn thể bộ lạc. Ta tức giận, ta nói những điều này không phải là để khiển trách ngươi mà là để ngươi hiểu rõ, mỗi một người đàn ông trưởng thành, mỗi một người đàn ông mạnh mẽ đều gánh lấy trên vai của mình trách nhiệm càng mạnh mẽ, ngươi hiểu chưa?”
“Ta hiểu rõ thưa tộc trưởng”, Trần Tô lúc này thấu hiểu lời nói của Trần Nguyên thì ưỡn ngực hét lớn.
“Ngươi tìm hiểu được tin tức quan trọng này là một công lớn, thêm một công lớn lần trước nữa là hai công lớn, nhưng lần này vì chậm trễ báo cáo nên cũng là một tội lớn, lấy công bù tội, xem như ngươi chỉ còn lại một công lớn, đáng lẽ ngươi tối nay sẽ được thưởng hai cái đùi lợn nhưng giờ chỉ thưởng cho ngươi một đùi lợn, ngươi có phục hay không?”, Trần Nguyên lúc này mới hòa hoãn nhìn Trần Tô nói.
“Ta phục thưa tộc trưởng”, Trần Tô tràn đầy tiếc nuối, hai cái đùi lợn béo ngậy a, không tiếc làm sao được, vừa nghĩ đến thôi là nước dãi đã muốn tuôn ra luôn rồi, thôi thôi ăn đỡ một cái đùi lợn với 3 con sói con này cũng được rồi.
Trần Nguyên chẳng thèm để ý đến cái bụng của hắn, lúc này lại dội thêm cho hắn một gáo nước lạnh,
“Về phần 5 con chó sói con kia, Trần Vi tranh hai con vậy để nàng hai con đi, ngươi ba con là được rồi, nhưng các ngươi nghe cho kỹ lời ta đây, các ngươi không được phép ăn thịt 5 con chó con này, không những thế, sau này nó sẽ là đồng bọn của các ngươi, là người thân của các ngươi, các ngươi được một miếng ăn thì phải chia cho bọn chúng nữa miếng, các ngươi phải chăm sóc bọn nó như là con cái của các ngươi, phải thường xuyên chơi đùa với chúng nó. Nếu ta biết được ai trong 2 người các ngươi làm trái lời ta thì coi chừng cái mông của các ngươi đấy”
Trần Vi nghe lấy những lời này liền giật bắn mình cầm lấy hai con chó nhỏ che lấy hai bên cặp mông tròn mọng của mình. Còn Trần Tô thì trợn mắt ngoác mồm, hắn còn không tin vào chính tai của mình những gì nghe được, Trần Nguyên không cho ăn chúng đã đành lại còn phải chia thức ăn với chúng, lại còn chăm sóc bọn chúng…. Trần Tô nhìn 3 con chó nhỏ trên tay mình đang gầm gừ nhìn hắn, hắn thật khóc không ra nước mắt a, tưởng vớ được mớ đồ ăn ai ngờ vớ được mấy cái của nợ, biết thế lúc đấy chẳng thèm quan tâm lấy bọn chúng.
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi