Đại Việt Chúa Tể

Chương 122: Mưa lớn




Trần Tô nhanh chân rời đi, khiến cho Dương Cúc phải vất vả lắm mới đuổi theo được. Về tới phủ, Trần Tô ánh mắt đăm chiêu nhìn về xa xa một phía, phương hướng đó chính là đất nước Đại Việt của hắn.

Là nơi có những người thân thiết nhất của hắn đang sinh sống, không biết bây giờ bọn họ như thế nào rồi? Trần Tô đi xa đã mấy tháng, nhưng sống ở nơi chăn ấm đệm êm như thế này, hắn cũng không khỏi nhớ đến nơi cực khổ quê nhà kia của hắn.

Hắn hiện tại ở gần lửa mới biết lửa nóng như thế nào. Càng ở lâu dài trong bộ lạc Họa Hạ này, hắn càng biết được rất nhiều tin tức trọng đại. Hắn càng hiểu biết được, để làm cho một bộ lạc trở nên lớn mạnh đã không phải là một vấn đề dễ, mà lại để cho bộ lạc đó thoát khỏi nanh vuốt của bọn Khựa kia lại càng khó hơn gấp trăm, nghìn lần.

Hắn giờ đầu cũng rối như tơ vò, bởi hắn biết được sự kiện kia liên hệ quá trọng đại đến sự sinh tồn và phát triển của tất cả con dân đất nước Đại Việt. Hắn càng nôn nóng tìm cách để truyền tin về cho đại ca của hắn.

Nhưng hắn cũng một phần muốn nhân cơ hội này tạo ra áp lực cho mấy lão đầu kia. Hắn muốn nhân hiểu hơn về thái độ của mấy lão đầu kia xem như thế nào. Càng hiểu rõ được thái độ của mấy lão đầu kia thì hắn mới càng dễ dàng hơn để thâm nhập vào sâu trong bộ lạc này.

Tham vọng của hắn, không phải là chỉ thăm dò những tình báo đơn giản như vậy là xong. Tham vọng của hắn, đó chính là đánh sâu vào điểm yếu của bộ lạc Họa Hạ này. Hắn muốn nhân cơ hội trời cho này mà tiến hành “Mượn gió bẻ măng”.

Dương Cúc lúc nãy thấy Trần Tô trâm tư không nói, nàng cũng không biết nên mở miệng khuyên ngăn điều gì cho phải. Một bên là người thân sinh ra nàng, một bên là người sẽ chung sống với nàng hết phần đời còn lại.

Nàng lặng lẽ đến bên Trần Tô, nàng từ từ vòng hai cánh tay thon mềm mại qua eo của hắn, đầu nàng lúc này tựa trên lưng của hắn. Nàng cứ ôm hắn từ sau lưng như vậy mà không hề nói gì.

Cơn mưa đêm cũng bắt đầu xối xả, tiếng ếch nhái, tiếng những con thú đi kiếm ăn đêm dường như cũng phải khiếp sợ trước trận mưa đầu mùa này. Nó dường như đã không còn là những cơn mưa thông thường, nó phải gọi là thác đổ thì đúng hơn…

Những ngày mưa liên tiếp bắt đầu, khắp núi rừng bắt đầu hình thành những con suối nhỏ, rồi chúng cứ theo từng ngày lớn lên thành những con thác hung dữ, cuốn phăng mọi thứ trên đường nó đi qua.

Nhưng cơn mưa như thế này cũng chẳng thể làm nao núng được những người con đang miệt mài xây dựng trên dãy núi kia. Bọn họ vẫn làm việc không hề ngừng nghỉ dưới những mái che được đan lợp từ vô số lá cây.

Đám người kia không ai khác mà chính là đám người Đại Bảo. Công trình giàn che kia cũng chính do hắn cùng mấy vị lão đầu tính trước mà thiết kế ra. Bọn hắn đã quyết tâm dù mưa cũng phải tiếp tục làm, công trình không thể thêm một ngày chậm trễ.

Trước mùa mưa, bọn hắn đã cùng với Trần Vương họp bàn nhiều lần để đưa ra kế sách xây dựng vào mùa mưa. Cuối cùng với sự quyết tâm của mọi người, những dãy giàn che dài và cao lớn lần lượt được dựng lên.

“Nhanh lên, người đâu, cho người chống thêm cọc bên này cho ta”, Đại Bảo nhìn giàn che đang liên tục lung lay trong gió thì cũng lo sợ mà cấp tốc hét lớn để đôn thúc tất cả mọi người chống giữ lấy giàn che.

Giàn che bọn hắn thiết kế ra lúc ban đầu hoàn toàn quên tính đến chuyện gió lay như thế này. Có một điều nữa mà bọn hắn quên đi đó chính là lên càng cao thì sức gió càng lớn và liên tục không ngừng.

Điều đó làm cho những giàn cây che lớn của bọn hắn cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng. Thân trụ chống ban đầu không được chèo chống kỹ, dẫn đến việc cả một giàn cây che lớn đang đung đưa liên tục theo gió, có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.

“Đội… đội trưởng, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng giàn che của chúng ta sẽ không thể chịu được nữa”, một vị lão đầu ướt tầm tã nhìn giàn cây che lo lắng lên tiếng.

Đại Bảo nghe vậy thì cũng vô cùng lo lắng, công sức bọn hắn bấy lâu nay chẳng lẽ sẽ bị đạp đổ chỉ trong phút chốc như thế này. Hắn không can tâm. Hắn giờ này toàn thân cũng đã ướt đẫm như chuột lột, hắn siết chặt nắm đấm nhìn giàn cây đang lung lay kia.

Não tử hắn lúc này cũng xoay chuyển hết cỡ nhằm nhanh chóng suy nghĩ ra cách để chèo chống giàn cây che này. Nhìn giàn cây đang đung đưa theo từng nhịp thổi qua của cơn gió, hắn đột nhiên nghĩ đến một thứ, đó chính là … bè.

Đúng rồi, hắn nhớ được lúc trước bọn hắn từng nhiều lần cùng tên Bùi Chân kia rong bè đi chơi. Mỗi lần cập bờ thì bọn hắn phải dùng một sợi giây để níu bè lên một gốc cây gần bờ, bè nằm ở dưới nước tuy bị sóng vỗ dập dềnh liên tục nhưng cũng không bao giờ thoát khỏi được sợi dây kia.

Hắn đột nhiên nghĩ đến một phương pháp, đó chính là dùng những chiếc dây lớn để níu giữ mái của giàn cây che kia vào những gốc cây vững chắc hai bên. Nghĩ được vậy, hắn cấp tốc hét lớn,

“Lão Kiên, nhanh cho người cấp tốc chạy về báo cho Trần Vương tướng quân, mang hết dây thừng lớn đến đây cho ta, nhanh lên, tuyệt đối không thể chậm trễ thêm một chút nào được nữa”

Lão Kiên người kia tuy không biết Đại Bảo muốn làm gì với những cái dây thừng lớn kia, nhưng tình thế cấp bách, hắn cũng không tiện hỏi nhiều. Hắn nhanh chóng chạy đi phân phó người chạy về báo cho Trần Vương tướng quân biết.

Không bao lâu sau, mấy chục chiếc xe ngựa chở đầy những cuộn dây thừng lớn lao như bay đến chỗ bọn hắn. Đại Bảo nhanh chóng phân phó người leo lên giàn cây buộc chặt một đầu giây thừng vào giàn cây, đầu còn lại thì cho người níu chặt vào những gốc cây lớn xung quanh.

Đại Bảo hắn cũng chẳng quản là đội trưởng hay không đội trưởng. Hắn cũng lao thẳng vào cùng làm với tất cả những người thợ. Cứ thế, từng đoạn, từng đoạn giàn cây lần lượt được níu giữ bằng những sợi dây thừng chằng chịu vào những gốc cây hai bên.

Để chắc chắn hơn, hắn còn cho lấy những dây thừng dài giằng chéo qua chéo lại trên những giàn cây che lớn đó, sau đó lại cho kéo níu xuống siết chặt vào những gốc cây ở hai bên.

Cuối cùng, sau bao nhiêu nỗ lực không biết mệt mỏi của bọn hắn, giàn cây che vừa dài vừa to lớn kia cuối cùng cũng có điểm tựa để chiến thắng lấy những con gió lớn đang rít gào kia.

Mưa lớn vẫn tuôn xuống như thác đổ, từng cơn gió mạnh mẽ vẫn đang không ngừng gào thét khắp dãy núi rừng. Đứng lặng nhìn giàn cây lớn đang đứng hiên ngang như chính bọn hắn kia, Đại Bảo hắn lúc này mới phần nào buông xuôi được gánh nặng trong lòng.

Giờ phút này, hắn toàn thân cũng không thể ngăn được từng cơn gió lạnh rít ngang khiến cho thân thể ướt sẫm của hắn cũng run lên từng hồi không ngừng. Nhưng trên đôi môi bơ phờ kia của hắn, vẫn ẩn ẩn hiện lên một nụ cười mãn nguyện.

Những ngày tháng sau đó vẫn tiếp tục không ngừng bởi những cơn mưa lớn, nhưng tiến độ làm việc của bọn hắn vẫn không hề bị ngưng nhịp. Đá, cát, xi măng vẫn liên tục được chuyển đến không ngừng, còn bọn hắn thì vẫn ngày đêm luân phiên nhau làm việc không ngừng.

Tuy vậy, tiến độ hoàn thành công việc của bọn hắn vẫn chỉ bằng một nữa so với những ngày bình thường. Dưới tác động của cơn mưa lớn, việc vận chuyển cát và xi măng của bọn hắn gặp vô vàn khó khăn, đặc biệt là xi măng.

Xi măng vốn dĩ gặp nước thì sẽ bị đông kết lại, nếu không kịp thời sử dụng thì chẳng bao lâu cũng sẽ phải vứt bỏ đi. Chính vì vậy, để chuyển được xi măng nguyên vẹn đến tận công trường dưới những cơn mưa như thế này là vô cùng nan giải.

Hiện tại bao dùng để chứa đựng xi măng của bọn hắn vẫn là những bao bố được đan dệt từ những sợi cây gai mà thành. Những bao xi măng như thế này chẳng những không ngăn cản được nước mà chúng lại còn dễ dàng thấm hút nước hơn.

Sau bao nhiêu lần suy nghĩ tính kế, Đại Bảo bọn hắn cuối cùng cũng tìm ra được một phương án, đó chính là đục rỗng ruột những thân cây lớn, cho những bao xi măng vào trong, sau đó lấy một mảnh gỗ lớn khác đóng kín lại ở phía trên, trông chẳng khác gì một chiếc quan tài lớn.

Bọn hắn cuối cùng chỉ cần cho những con trâu khỏe mạnh kéo những khúc gỗ này đi đến công trường mà chẳng cần phải lo lắng đến việc xi măng bị thấm ướt nước mưa. Trần Vương nhìn thấy sáng kiến này của bọn hắn cũng không khỏi khen ngợi và cho người cấp tốc hỗ trợ bọn hắn chế tạo thêm vô số những chiếc “quan tài” gỗ như thế.

Trần Vương còn sai người liên hệ với Trần Vi xem nàng có sáng chế nào khác giúp đỡ đám người Đại Bảo hay không, Trần Vi thấy vậy liên phát kiến ngay một ý tưởng, chính là gắn mỗi chiếc “quan tài” gỗ kia thêm hai cái bánh xe để bọn hắn có thể dễ dàng vận chuyển hơn qua những con đường lầy lội vì mưa lớn.

Cứ thế từng ngày, từng ngày qua đi, tuy vừa vào đầu mùa mưa thì bọn hắn đã gặp phải vô vàn vấn đề nan giải. Nhưng cuối cùng nhờ sự quyết tâm và đồng lòng của tất cả mọi người, những khó khăn kia cuối cùng cũng bị bọn hắn chinh phục.

Tiến độ công việc cùng vì thế mà càng ngày càng được nâng cao lên. Từng đoạn tường thành to lớn cứ thế liên tiếp mọc lên, mặc kệ mưa lớn hay là gió bão cũng chẳng thể ngăn cản nổi sự trỗi dậy mạnh mẽ của bọn chúng.

Và khi tất cả đã được hoàn thiện rồi, bọn chúng chẳng còn phải e sợ bất cứ điều gì nữa. Lúc đó, gió bão cũng chỉ như những con gió thoảng thổi qua gãi ngứa bọn chúng mà thôi, bởi vì bọn chúng chính là những bức tường được dựng nên bởi máu, nước mắt và ý chí của biết bao nhiêu con dân Đại Việt mà thành.


Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi