Đại Việt Chúa Tể

Chương 127: Tin khẩn truyền về




Trần Vương lúc này đột nhiên liên hệ với bản thân của hắn. Nếu người đứng đầu đất người là một người khác mà không phải là Trần Nguyên, không phải là người thân của hắn, liệu hắn có phản bội bọn họ vì một lợi ích vô cùng lớn trước mắt của hắn hay không?

Nghĩ đến đây thôi, Trần Vương cũng không khỏi rùng mình. Hắn thật không dám tưởng tượng đến cảnh những cấp dưới sẽ âm thâm đâm hắn một dao sau lưng chẳng hay, cho đến khi hắn chết hắn cũng không hiểu nguyên nhân vì sao hắn chết đi.

Đến lúc đó, cho dù chết thì hắn cũng không thể nhắm mắt nổi. Hắn lúc này càng nhìn Trần Nguyên với ánh mắt chứa đựng vô vàn sự khâm phục cùng kính nể. Nếu đổi lại mà một người khác lúc này, chắc chắn người đó sẽ không tin được trước mắt bọn hắn đây lại chính là một chàng trai trẻ.

Trước mặt Trần Vương lúc này chính là một bóng lưng vô cùng vững chãi cùng kiên định. Hắn tin rằng, người thanh niên trẻ tuổi trước mắt hắn này, sau này chắc chắn sẽ dẫn dắt đất nước Đại Việt trở thành bá chủ của thế giới này. Chắc chắn không một kẻ nào có thể cản được bước đường tiến lên của Thần quốc Đại Việt bọn hắn.

Mấy ngày sau, bên phía Trần Long cuối cùng cũng nhận được tin tức từ Trần Tô truyền về. Vừa nhận được tin khẩn, Trần Long tức tốc phái người nhanh nhất đem tin tức truyền về trụ sở cho Trần Nguyên.

Cầm trên tay bức tin khẩn của Trần Tô, Trần Nguyên lúc này không khỏi rơi vào trầm mặc. Tin tức mà hắn nhận được từ Trần Tô là vô cùng trọng yếu, không cần biết điều mà Trần Tô dự đoán có đúng hay không, nhưng Trần Nguyên tuyệt đối không cho phép chính hắn lơ là cảnh giác.

“Cho gọi Trần Vương đến gấp cho ta”, Trần Nguyên sau một hồi suy nghĩ thì bất chợt lên tiếng.

“Vâng, thưa Đại đế”, Du Thiên nhận được mệnh lệnh liền cấp tốc biến mất.

Trần Nguyên lúc này cũng không ngừng liên hệ sự kiện mà Trần Tô nói kia đến những kiến thức mà hắn có được từ kiếp trước. Hắn muốn nhanh chóng tìm ra được phương án tốt nhất để đối phó với sự kiện kia.

Không chỉ đối với riêng hắn, mà đối với toàn thể con dân hắn thì sự kiện kia cũng chính là một chuyện vô cùng hệ trọng. Nếu bọn hắn không có sự chuẩn bị kỹ càng thì bọn hắn chắc chắn sẽ phải nhận được một kết cục không hề tốt đẹp một chút nào.

Vấn đề không còn chỉ là đối phó sống sót qua sự kiện kia. Trần Nguyên còn ẩn ẩn cảm thấy hắn đang nắm bắt được một vài điểm mấu chốt. Chỉ cần nắm chặt những điểm mấu chốt này, hắn tin tưởng rằng sự kiện kia sẽ không còn là một đại họa, mà thậm chí còn là một cơ hội trời cho của hắn.

Nhưng để nắm bắt được cơ hội kia, hắn ngay từ bây giờ cần phải chuẩn bị mọi thứ vô cùng kỹ lưỡng. Hắn cần phải chắc chắn rằng, sự kiện mà tất cả mọi người xem như là nguy hiểm kia sẽ hoàn toàn nằm trong sự tính toán của hắn.

Nếu không, hắn chẳng những không nắm bắt được cơ hội lần này để mang đến lợi ích cho đất nước của hắn. Mà ngược lại, sẽ càng khiến thảm họa kia trở nên trầm trọng hơn đối với bọn hắn. Tất nhiên, hắn hoàn toàn không mong muốn nhìn thấy kết quả này một chút nào.

“Bái kiến Đại đế”, Trần Vương vừa tiến đến liền cung kính quỳ trên đất khấu đầu.

“Chú đứng lên đi, ta gọi chú đến lần này là có chuyện cần bàn giao. Chú xem cái này đi, đây chính là tin khẩn Trần Tô vừa truyền về cho ta. Trong đó có ghi rõ ràng, chú sẽ hiểu được vì sao ta phải cấp tốc như vậy gọi chú đến đây”.

Nói rồi, Trần Nguyên đưa tin khẩn kia cho Trần Vương xem. Sau khi đọc hết những tin tức mà Trần Tô viết kia, mặt của Trần Vương lúc này cũng không khỏi biến sắc, hắn đột nhiên như nhớ đến điều gì.

“Đúng rồi, sự kiện kia lúc nhỏ ta từng được nghe ông cố của ngươi kể lại một lần. Ông cố ngươi nói năm đó bộ lạc của chúng ta từng gặp phải một trận sự kiện như thế này xảy ra. Cả một bộ lạc của chúng ta đã thoát khỏi sự kiện kia, nhưng cuối cùng chỉ còn mấy người may mắn sống sót.

Nhưng nhiều bộ lạc lúc đó cũng không hề có được sự may mắn như vậy. Có rất nhiều bộ lạc lớn cả ngàn người cũng đều bị chôn vùi trong sự kiện kia. Thật không nghĩ đến, sự kiện kia lại sắp một lần nữa xảy ra với chúng ta sao?

Chẳng lẽ… chẳng lẽ trời muốn diệt chúng ta hay sao?”, nói đến đây, Trần Vương cũng không thể giấu được sự lo lắng tột cùng trong lòng mình.

Làm sao hắn có thể không lo lắng cho được, bởi vì sự kiện kia từng được nhiều thế hệ lớn tuổi trong bộ lạc lúc trước truyền tai lại cho thế hệ con cháu đời sau nghe. Sự kiện kia chính là nỗi ám ảnh vô cùng lớn đối với bọn họ, ám ảnh gấp trăm ngàn lần bị hung thú vây giết.

Bởi vì dù bọn họ có bị hung thú vây giết, bọn hắn vẫn còn chút hy vọng sống sót. Nhưng sự kiện kia… đối với bọn hắn, đó chính là tuyệt vọng. Bọn hắn hoàn toàn không thể tìm ra được một cơ hội sống sót nào.

Sự kiện kia đối với bọn họ, giống như là sự trừng phạt của trời cao. Nơi mà ý chí của bọn hắn sẽ bị ăn mòn theo thời gian, nơi mà bọn hắn chỉ biết túm tụm lại với nhau chờ chết.

Nhưng đó là đối với bọn họ, còn Trần Nguyên lại là chuyện khác. Sự kiện kia đối với hắn đúng là có nguy hiểm, nhưng cũng không đến nổi là không có hy vọng sống sót. Chỉ là bọn hắn trước kia thiếu kiến thức và thiếu trang thiết bị mà thôi.

“Chú cũng không cần phải quá lo lắng, tất ca mọi thứ ta đã có phương án. Ta gọi chú đến cũng chính là vì chuyện này. Chưa biết là sự kiện kia có xảy ra hay không, nhưng chúng ta cần chuẩn bị tất cả mọi thứ ngay từ bây giờ.

Đây là bản kế hoạch ta vừa mới thảo ra, chú kiểm tra lần lượt các hạng mục cần ưu tiên thực hiện ở trong đó đi. Nếu có vấn đề gì khó khăn gì thì tập hợp tất cả các Bộ trưởng lại cùng nhau thảo luận tìm phương án, nếu không được nữa thì đến tìm ta”

Trần Nguyên lấy trên bàn làm việc của mình một tập kế hoạch đưa cho Trần Vương. Trần Vương lúc này cũng vô cùng phấn khởi mà chăm chú kiểm tra các hạng mục Trần Nguyên bàn giao cho hắn kia.

Nắm trong tay bản kế hoạch của Trần Nguyên, Trần Vương đột nhiên lấy lại được niềm tin của chính mình. Không hiểu sao, chỉ cần Trần Nguyên nói mọi thứ Trần Nguyên đã tính toán sẵn, thì hắn cũng chẳng còn sự lo lắng nào trong lòng nữa.

Sau một hồi chăm chú tất cả các hạng mục, Trần Vương cũng nhíu mày như nghĩ ngợi điều gì. Suy đi nghĩ lại một hồi lâu, hắn cũng không thể hiểu nổi Trần Nguyên cho hắn cái hạng mục ưu tiên hàng đầu này là có ý gì.

Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó khó chịu của Trần Vương, Trần Nguyên cũng phải bật cười,

“Chú thắc mắc vì sao ta lại đưa hạng mục kia lên ưu tiên hàng đầu à?”

Trần Vương nghe thấy Trần Nguyên hỏi như vậy thì cũng không khỏi xấu hổ, như phản ứng tự nhiên, hắn đưa một tay lên gãi gãi đầu mình với nụ cười ngây ngô đi kèm.

“Cũng không có gì quá phức tạp như ngươi nghĩ. Hạng mục kia ta cho làm ra chính là để sau này làm kho dự trữ thức ăn của chúng ta mà thôi. Chú cứ theo bản thiết kế của ta cho người làm theo giống như vậy là được.

Nhưng điều quan trọng nhất của hạng mục này đó chính là chọn vị trí. Hạng mục này cần phải thực hiện trên đá, nói thẳng ra là đục đá mà làm thành. Vì vậy, chú cần phải cho người chọn vị trí có địa hình đá càng nhiều càng tốt.

Ta nhớ không lầm, gần thác nước của chúng ta có một dãy núi đá nguyên khối. Chú cho người đào sâu xuống dưới thăm dò thử xem. Nếu được thì chúng ta làm luôn ở đó cho tiện lợi.

Việc thực hiện hạng mục này chắc chắn sẽ tốn rất nhiều công sức, nhưng lợi ích của chúng nó mang lại sẽ vô cùng lớn, sau này chú sẽ rõ. Chú phải lưu ý, hạng mục đầu tiên này phải làm càng nhanh càng tốt.

Ta không quan tâm chú điều bao nhiêu nhân lực để thực hiện hạng mục này, cái ta quan tâm là hạng mục này phải hoàn thành đúng tiến độ. Các hạng mục khác có thể cho tạm dừng lại để tập trung nhân lực ưu tiên cho hạng mục này”

Sau khi nghe được Trần Nguyên giải thích thì Trần Vương cũng như dần sáng tỏ, tuy chưa hiểu rõ lắm nhưng hắn cũng phần nào hiểu được mục đích của cái hạng mục đầu tiên này là dùng để làm gì.

Nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra được, kho dự trữ thức ăn cùng cái hạng mục kia có liên quan với nhau? Hắn nghĩ đến đây cũng không dám nghĩ nữa, nghĩ nữa lại sợ lòi ra cái ngu của hắn thêm mà thôi.

Trần Vương sau khi hỏi kỹ thêm một vài hạng mục khác nữa thì cũng cấp tốc rời đi đế sắp xếp kế hoạch. Sự kiện này hắn biết Trần Nguyên đã có sự tính toán, nhưng hắn cũng không dám một chút nào lơ là chủ quan.

Đối với hắn, sự kiện kia sẽ liên quan trực tiếp đến sự tồn vong của tất cả con dân trong đất nước bọn hắn. Nếu thành công, bọn hắn sẽ có thể tự hào với con cháu đời sau của bọn hắn vì đã làm được một điều mà tổ tiên của bọn hắn không thể làm được.

Nghĩ sự kiện kia, Trần Vương vừa có chút hoảng sợ, nhưng xen vào đó lại là chút hưng phấn. Mà sự hưng phấn kia chính là Trần Nguyên đã đem đến cho hắn. Trần Nguyên lúc này đây đã dần trở thành là đức tin của tất cả con dân trong đất nước Đại Việt này.

Trần Nguyên những ngày sau đó vẫn không hề rời đi bàn làm việc của mình. Trên bàn làm việc của hắn lúc này đã chồng chất vô số giấy tờ báo cáo từ tất cả các Bộ trưởng gửi lên. Mà đa phần những báo cáo của bọn họ đều có liên quan ít nhiều đến những thiệt hại mà trận mưa vừa rồi mang đến.

Trần Nguyên phải gấp rút phê duyệt rồi còn phải nhanh chóng ra chỉ lệnh để các bộ ngành liên quan thực hiện. Việc khẩn cấp bách, hắn phải thực hiện càng nhanh càng tốt, tuyệt đối không thể vì sự chậm trễ của hắn mà gây ra thiệt hại lớn hơn cho tất cả các con dân vô tội.


Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi