Đại Việt Chúa Tể

Chương 130: Nội chiến




Tần đại nhân phất mạnh tay áo quay người rời đi, để lại đằng sau hắn vẫn là ánh mắt tràn đầy sát khí cùng sự phẫn nộ kia. Mà đám đại thần ở dưới thấy vị hoàng thượng của bọn hắn trở mặt với vị Tần đại nhân kia như vậy thì cũng bắt đầu lo lắng trong lòng.

Bọn hắn hoàn toàn không thể hiểu được vị Hoàng thượng hầu như không quan tâm chuyện triều chính bấy lâu kia hôm nay sao bỗng nhiên lại trở nên quyết đoán đến như vậy. Vị Hoàng thượng của bọn hắn không còn là vị hoàng thượng chỉ biết nghe theo mọi sự sắp xếp của vị Tần đại nhân kia nữa.

“Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, tất cả các ngươi phải trình tấu tất cả các sự vụ từ trước đến nay lên cho Trẫm. Đất nước của chúng ta sâu mọt đã quá nhiều. Trẫm bấy lâu nay mắt nhắm tai lơ để xem tinh thần yêu nước của các ngươi như thế nào.

Nhưng đáng tiếc thay, các ngươi đã làm cho Trẫm quá thất vọng. Đáng buồn thay, rất nhiều người trong số các ngươi lại đang dẫm bám trên máu và nước mắt của chính những con dân của mình để mà vui sướng.

Các ngươi rất muốn có một cuộc sống vui sướng hạnh phúc đúng không? Trẫm có ngăn cản các ngươi làm điều đó hay sao? Thậm chí Trẫm sẽ toàn tực ủng hộ các ngươi được ấm no hạnh phúc nữa là đằng khác.

Nhưng các ngươi lại quên một điều rằng, bất cứ các ngươi phạm phải lỗi lầm gì, Trẫm đều có thể rộng lòng bao dung tha thứ. Nhưng các ngươi dám đụng vào đồng bào dân tộc của mình, các ngươi lại dám chọn con đường dẫm lên xương máu con dân của Trẫm.

Các ngươi thử nghĩ xem, những kẻ đó có đáng để được Trẫm tha thứ hay không?”, Phạm Tiến ánh mắt một lượt đảo qua khắp đám người đang còn run rẩy cùng hoang mang dưới đại điện kia.

“Tín tể tướng, ngươi nói những kẻ như thế có nên đáng bị chém ra trăm ngàn mảnh hay không?”, Phạm Kiên cuối cùng dừng lại ánh mắt của mình tại Chu Tín tể tướng nở một nụ cười nham hiểm cùng một chút thù hận hỏi.

Chu Tín lão đầu này khi nãy vừa chứng kiến được cảnh Phạm Tiến trước mặt tất cả đại thần ngang nhiên chống đối lại vị Tần đại nhân kia thì hắn đã ngửi được mùi vị không đúng.

Hắn chính là cùng thời với mấy lão Chu, lão Ngư, lão Bang cùng lão Mục. Chính nhờ sự khôn ngoan cùng khéo léo của mình mà hắn đã được Tiên hoàng phong chức tể tướng.

Phải biết rằng, tể tướng có thể xem như là một vị quan có quyền hành lớn nhất ở trong triều. Tể tướng chính là người đứng đầu tất cả các quan văn ở trong triều, và tể tướng còn có thể thay mặt vua xử lý mọi việc quan trọng trong đất nước nếu cần thiết.

Điều đó đủ để hiểu rõ được một điều, tất cả những người leo lên được chức vụ tể tướng trong triều là hoàn toàn không đơn giản, tất cả đám người này đều chính là những lão quái vật vô cùng khôn và gian xảo.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, tất cả những kẻ dám dẫm lên xương máu con dân của Hoàng thượng đều đáng bị chém. Không những chỉ bọn chúng, ngay cả tất cả người nhà của bọn chúng cũng đều đáng bị chém trăm ngàn mảnh thưa Hoàng thượng”

Chu Tín không hề nao núng mà chậm rãi trả lời. Nghe được câu trả lời của Chu Tín, nhiều đại thần lúc này cũng càng run rẩy hơn ở trong lòng của bọn hắn. Phạm Tiến nghe được câu trả lời của Chu Tín thì cũng bất chợt có chút ngạc nhiên ở trong lòng, nhưng sau đó hắn liền nói,

“Tốt, không hổ là tể tướng trung thành của Trẫm. Trẫm tuyên bố, bắt đầu từ ngày hôm nay, Hình bộ sẽ do Phạm Mục trưởng lão làm người đứng đầu, Binh bộ thì tạm thời do Phạm Chu trưởng lão đảm nhiệm.

Còn Văn Lâm và Trần Lang cho bắt giam dữ lại cho ta, chờ kết quả điều tra về sự việc của các ngươi, sau đó Trẫm sẽ đích thân xử trí các ngươi sau. Văn Lâm, Trần Lang, các người có điều gì muốn nói cùng Trẫm lúc này hay sao?”

Văn Lâm chính là người đứng đầu Hình bộ còn Trần Lang lại chính là người đứng đầu Binh bộ. Đây chính là hai trong sáu bộ cực kỳ quan trọng của đất nước bọn hắn hiện tại.

Văn Lâm và Trần Lang vì biến cố bất ngờ này xảy đến, bọn hắn lúc này đây cũng vô cùng hoảng sợ trong lòng mình. Bởi bọn hắn thừa sức biết những việc làm trước kia của bọn hắn là nghiêm trọng đến nhường nào.

Những việc làm của bọn hắn không những đã đụng chạm vào lợi ích của quốc gia, mà còn đụng chạm vào lòng tôn nghiêm của vị Hoàng thượng trước mắt bọn hắn này. Bọn hắn trong tay đều đã toát mồ hôi lạnh tự lúc nào.

“Thần không có gì để bẩm tấu thưa Hoàng thượng Thần chỉ kính mong Hoàng thượng điều tra rõ ngọn nguồn để trả lại sự trong sạch cho bọn hạ thần. Để bọn hạ thần có thể tiếp tục cống hiến cho đất nước, cho Hoàng thượng”

Văn Lâm và Trần Lang tuy trong nội tâm bọn hắn đang không ngừng run lẫy bẩy, nhưng vẫn quỳ xuống thốt ra những lời thanh khiết không khác gì bọn hắn chính là một vị đại thần vô cùng trung thành và tận tụy với đất nước của bọn hắn.

Giờ phút này đây, hai người bọn hắn đều không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn lấy Chu Tín tể tướng. Chu Tín bây giờ chính là vị cứu tinh cuối cùng của bọn hắn bởi vì bọn hắn chính là cùng chung hội chung thuyền với nhau.

Chỉ mong trong thời gian sắp tới này, Chu Tín sẽ cấp tốc cho người tiêu hủy đi tất cả chứng cứ phạm tội của bọn hắn. Có như vậy thì bọn hắn mới có thể mạnh miệng trước tất cả mọi người, bọn hắn mới giữ được tính mạng của mình.

“Tốt, Trẫm chắc chắn sẽ đích thân giám sát những hành động điều tra lần này. Đảm bảo sẽ không oan uổng đến tất cả các khanh nếu các khanh thực sự là những đại thần vì đất nước, vì tất cả mọi con dân của Trẫm.

Trẫm vì đức hiếu sinh, vì muôn dân trăm họ mà có thể tha thứ cho tất cả những kẻ biết sai trái, biết quay đầu thú tội trước mặt Trẫm. Còn đối với những kẻ vẫn cứng đầu cố chấp, chấp mê bất ngộ. Trãm, không tha.

Đối với những người can đảm dám đứng ra tố giác kẻ khác thì sẽ được khoan hồng thậm chí sẽ được Trẫm trọng thưởng. Đứng trước cám dỗ, không phải ai cũng có thể giữ được bản tâm của mình, cái này Trẫm có thể thông cảm cho các ngươi.

Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ một điều rằng, tất cả chúng ta đều cùng chung một dòng máu dân tộc đang chảy trong cơ thể của mỗi chúng ta. Cũng chính vì thế mà Trẫm có thể phá lệ đánh kẻ chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại. Các ngươi phải biết nắm lấy cơ hội của chính các ngươi.

Một điều cuối cùng Trẫm muốn các ngươi ghi nhớ lại một lần nữa: Đây là đất nước của Trẫm, tất cả mọi con dân ở trong đất nước này đề thuộc quyền cai trị của Trẫm, kể cả các ngươi. Vì vậy, có mười Tần đại nhân hay một trăm Tần đại nhân đến đây đi chăng nữa cũng chẳng thể bảo vệ được tính mạng của các ngươi. Các ngươi hãy nhớ kỹ lấy”

Phạm Tiến phất áo rời đi, để lại trong đại điện lúc này, tất cả các đại thần từng ánh mắt nhìn nhau. Có sợ hãi, có vui mừng, nhưng xen lẫn đâu đó lại bắt đầu có sự dè dặt, đề phòng lẫn nhau.

Những lời nói kia của Phạm Tiến vẫn như còn vang vọng trọng tâm trí của bọn hắn. Tâm trí bọn hắn lúc này đã bắt đầu bị xáo động dữ dội, một phần là vì sự quyết đoán lạ thường kia của Hoàng thượng bọn hắn, một phần là vì sự thấp thỏm lo âu trong lòng tất cả bọn hắn lúc này.

Nội bộ đất nước Mãnh Long sau buổi họp triều hôm nay mà bắt đầu có những dấu hiệu chuyển biến khác thường. Binh lính không ngừng tăng cường tuần tra bắt bớ khắp nơi.

Các phe phái nội bộ cũng bắt đầu có những dấu hiệu lục đục đấu đá lẫn nhau. Có những kẻ thì trong đêm tối bị mật vào hoàng cung yết kiến Hoàng thượng. Có kẻ thì dẫn người mưu toan trốn chạy.

Mà Tần đại nhân lúc này cũng chẳng hề ngồi yên. Chuyển biến của Phạm Tiến hôm nay đã vượt ra ngoài sự dự liệu của hắn. Hắn cảm giác con tốt này của hắn đã bắt đầu muốn thoát khỏi bàn cờ mà hắn khống chế bấy lâu nay.

Hắn đâu có dễ để cho công sức bao nhiêu lâu nay của hắn đổ xuống sông xuống bể như vậy. Đã là con cờ nằm trong tay của hắn, thì sẽ mãi mãi là con cờ của hắn mà thôi. Chỉ là một con cờ mà cũng dám đòi thoát khỏi sự khống chế của hắn. Nằm mơ!

Hắn lúc này tâm trạng đang vô cùng bực bội trong lòng, sau một hồi suy tính, hắn liền cấp tốc viết một mạch liền mấy bức thứ. Hắn ngay sau đó lại cho người cấp tốc chuyển đi, tất cả tính toán của hắn đều được phân phó kỹ trong những bức thư này.

Một con thỏ khôn có ba cái hang. Hắn làm sao có thể bị lật đơn giản như thế được. Hắn bực mình lúc này là chỉ vì tên khốn kiếp Phạm Tiến kia dám ngang ngược trước mặt hắn mà thôi. Chứ thực chất hắn cũng chẳng có bao nhiêu lo lắng trong lòng đối với tên Phạm Tiến này.

Bởi vì trong mắt hắn, Phạm Tiến lúc này cũng chỉ là một vị vua bù nhìn mà thôi. Hầu hết các đại thần quan trọng đã bị hắn mua chuộc, chỉ còn lại một số ít người thì có thể làm nên được trò trống gì cơ chứ.

Nhưng mặc kệ những toan tính của hắn, phong vân khắp nơi trên đất nước nhỏ bé Mảnh Long cũng đã dần dần nổi lên. Nó đã không còn là những sự biến động của đại thần quan lại các cấp, mà còn là sự biến động trong nội bộ người dân.

Một bộ phận dân chúng cũng vì không chịu nổi áp bức bốc lột mà đã bắt đầu thành lập nhiều nhóm người phản kháng lại. Lúc đầu còn nhỏ lẻ, nhưng càng kéo dài theo thời gian, quy mô dân chúng nổi dậy cũng càng ngày càng lớn đến mức không thể kiểm soát được.

Quan lại lúc này cũng đang đầu bù tóc rối lo lắng cho bản thân, tính mạng của mình, ai còn thời gian đâu đi lo lắng dân chúng nổi loạn này kia. Tình hình đất nước cũng vì thế mà ngày càng thêm bất ổn, dần dần đã bùng nổ thành các cuộc chiến đấu giữa binh lính và dân chúng trên khắp các quy mô lớn nhỏ khác nhau. Nếu cứ tiếp tục như vậy, trong thời gian không xa, Mãnh Long sẽ không còn là Mãnh Long nữa.