Đại Việt Chúa Tể

Chương 138: Tụ họp



Trên đường đi tới phía trước, Trần Nguyên thỉnh thoảng gặp được những ngọn núi có vô số động vật đang sinh sống ở trên đó. Chỉ nhẩm đếm số lượng động vật ở trên những ngọn núi này thôi cũng để cho Trần Nguyên nằm mơ cũng phải cười ngoác cả mồm.

Chỉ cần thu sạch những loài động vật này vào túi hắn thì Đại Việt sẽ chẳng mấy chốc có được sự phát triển vượt bậc trong lĩnh vực chăn nuôi. Đây chính là một lĩnh vực vô cùng quan trọng không kém gì lĩnh vực trồng trọt hoặc lĩnh vực nuôi trồng và khai thác thủy sản.

Thỉnh thoảng, trên một số ngọn núi, Trần Nguyên còn nhìn thấy người đang sinh sống ở trên đó. Điều đó chứng tỏ rằng đám người Đại Man làm việc vẫn để sót rất nhiều bộ lạc nhỏ khác chưa thần phục.

Tuy vậy, hắn vẫn chưa nôn nóng đi thu thập những loài động vật này hoặc là những đám bộ lạc nhỏ bé kia. Trong đầu hắn lúc này, những thứ này chẳng khác nào là đồ trong túi của hắn rồi, chỉ đợi hắn đến thu nữa mà thôi.

Sau mấy ngày di chuyển vòng vèo qua lại để né tránh những dãy núi lớn chắn đường cùng thay đổi và xác định lại phương hướng, thì cuối cùng hạm đội Trường Sa cũng đến được vị trí bọn người Đại Man trú đóng mà người của Trần Tô đánh dấu trên bản đồ.

Bản đồ trên bàn của Trần Nguyên lúc này chính là bản đồ đã được Trần Tô cùng những thuộc hạ của hắn đã tốn không biết bao nhiêu thời gian và công sức mới có thể vẽ ra được.

Nhìn vào tấm bản đồ này, Trần Nguyên có thể thấy được cả một khu vực rộng lớn phía bên kia dãy Bạch Mã, cùng hơn một nửa đồng bằng sông Nhị Hà trở ra biển. Trên tấm bản đồ này không chỉ thể hiện mỗi địa hình địa thế xung quanh, mà nó còn được chú thích những vị trí bộ lạc, tài nguyên khoáng sản… các loại.

Tất cả đều được đám người Trần Tô vẽ theo đúng tỉ lệ mà Trần Nguyên đã dạy cho bọn hắn. Bên cạnh đó, tất cả những vị trí thể hiện trên bản đồ cũng đều được ký hiệu bằng nhữn ký hiệu riêng biệt.

Chính nhờ những tấm bản đồ như thế này mà Trần Nguyên chỉ cần trú đóng tại Đại Việt mà vẫn có thể nắm rõ tình hình mọi thứ xung quanh địa bàn của hắn. Bất kỳ một sự biến động nhỏ nào cũng đều được đám người Trần Tô nhanh chóng truyền tin về cập nhật liên tục.

Bởi vì hắn vẫn chưa có thể phát triển được hệ thống thông tin liên lạc từ xa nên muốn nắm rõ được tất cả mọi thứ xung quanh, hắn tất yếu phải phát triển được một đội ngũ trinh thám vừa rộng lớn lại vừa đủ mạnh mẽ.

Có như vậy thì hắn mới không bị bất ngờ trước bất kỳ một tình huống nào có thể xảy đến với hắn, với đất nước của hắn. Có như vậy thì hắn mới có thể là người nắm giữ được thế cục trong những cuộc đấu trí.

Nhiều người vẫn cứ nghĩ rằng chỉ cần bọn hắn đủ thông minh thì bọn hắn có thể sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào. Trần Nguyên hắn thì hoàn toàn xem thường những kẻ như thế này, đối với hắn, những kẻ như thế này chỉ là những kẻ võ mồm, những kẻ ngạo mạn mà thôi.

Bọn hắn có thắng được thì cũng chỉ là thắng được những kẻ thù ngu ngốc, không đủ thông minh mà thôi. Lấy ví dụ, nếu như kẻ thù của bọn hắn có một đội ngũ tình báo vô cùng lớn mạnh, nhất cử nhất động của bọn hắn đề bị kẻ thù của bọn hắn nắm giữ trong lòng bàn tay, thì bọn hắn có thể chiến thắng kẻ thù bằng cách nào? Bằng niềm tin hay sao?

Đó cũng là nguyên nhân vì sao trong thời hiện đại của Trần Nguyên, lực lượng tình báo lại được tất cả mọi quốc gia chú trọng đến như vậy. Không chỉ là tình báo trong quân sự, mà ngay cả trong kinh tế cũng có lấy tình báo kinh tế, và tình báo trong tất cả các lĩnh vực khác.

Phải biết rằng những người ở thời hiện đại cũng không phải là những kẻ ngu ngốc. Mà người ở thời hiện đại chú trọng đến phát triển lực lượng tình báo đến như vậy thì Trần Nguyên dại gì mà không học theo áp dụng cơ chứ?

Trước mặt hạm đội Trường Sa lúc này chính là ba dãy núi dài chụm vào nhau chắn ngang phía trước. Khi đã chắc chắn rằng khu vực xung quanh đây là nơi trú đóng của đám người Đại Man, Trần Giang tức thì hét lớn.

“Trần Giang đại tướng quân đích thân đến đây, Đại Man tướng quân ở đâu, nhanh chóng đến đây tiếp kiến”

Tiếng hét lớn của Trần Giang vang vọng khắp cả mảnh núi rừng phía trước. Hắn lúc nãy vận hết nội lực mà hét lớn, cũng khiến cho trên mặt nước lúc này không ngừng nổi lên những dao động sóng vô cùng nhỏ bé.

Tuy vậy, những con sóng li ti nhỏ bé này hoàn toàn không trốn thoát khỏi được ánh mắt sắc bén của Trần Nguyên. Hắn lúc này cũng âm thầm gật gù nhìn qua phía Trần Giang; đúng là đáng đồng tiền bát gạo.

Tiếng hét của Trần Giang cứ vang vọng lui tới trong những dãy núi lớn kia không rời. Một lúc lâu sau, đám người trên hạm đội Trường Sa mới bắt đầu nghe được một tiếng hét lớn khác từ phía một chân núi phía đằng xa vọng đáp lại.

“Trần Giang tướng quân, chúng ta ở phía bên này”

Tiếng hét lớn kia không phải của ai khác mà chính là tiếng của Đại Man vọng lại. Nghe được tiếng đáp lời của Đại Man, Trần Giang lập tức ra hiệu cho hạm đội di chuyển vòng qua những dãy núi lớn đang chắn trước mặt bọn hắn kia mà tiếp cận vị trí của Đại Man đang trú đóng.

Nhìn đoàn thuyền lớn đang tiếp cận vị trí trú đóng của mình, Đại Man dẫn đầu tất cả quân đội của hắn đi ra tiếp đón. Đám người Lục Vân nhìn thấy cảnh cảnh này cũng không khỏi thầm nghĩ “Thần quốc Đại Việt” trong miệng những binh sĩ nói kia mạnh mẽ đến mức nào?

Trước mắt bọn hắn này là hơn năm trăm chiến sĩ, tuy không được trang bị áo giáp và vũ khí như đám quân đội ở trên những chiến hạm này những trên thân bọn hắn vẫn toát ra những khí chất vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần so với đám chiến sĩ bọn hắn.

Lục Vân lúc này trong lòng hắn vẫn âm thầm may mắn tự nhủ với bản thân mình rằng bộ lạc của hắn chính là vừa thoát được một kiếp nạn diệt vong. Vì chỉ như lời Trần Nguyên nói cách đây không lâu kia thôi, chỉ với bao nhiêu quân số không được trang bị đầy đủ trước mắt bọn hắn này cũng có thừa sự mạnh mẽ để làm cho bộ lạc của bọn hắn phải biến mất hoàn toàn rồi.

“Bái kiến Đại đế”, Đại Man cúi đầu, quỳ một chân trên mặt đất chắp tay cung kính khấu kiến.

“Bái kiến Đại đế”, ngay sau đó là tập thể hơn năm trăm binh sĩ cùng hơn một ngàn dân chúng, lúc trước được Trần Vương cử đến để hỗ trợ Đại Man xây thành và khai khẩn đất hoang, cúi đầu quỳ trên mặt đất cung kính rống lớn.

“Tất cả mọi người đều đứng lên đi. Những ngày qua các ngươi cũng đã chịu đựng rất nhiều vất vả rồi. Đại Man, trận mưa lớn vừa qua các ngươi có thương vong gì không?”, Trần Nguyên khoát tay ôn tồn nhìn tất cả mọi người.

“Báo cáo Đại đế, cũng may hạ thần từng gặp cảnh như thế này nên đã kịp thời sơ tán tất cả mọi người lên vùng núi cao để tránh lũ lớn. Vì vậy thiệt hại về người là hoàn toàn không có.

Tuy nhiên, công sức mấy tháng xây thành của chúng ta đều bị trận lũ lớn vừa qua quét sạch thưa Đại đế. Chúng thần đã làm trễ tiến độ so với dự tính ban đầu, kính xin Đại đế trách phạt”, Đại Man vẫn quỳ trên mặt đất tràn đầy áy náy nói.

“Kính xin Đại đế trách phạt”, tất cả đám binh sĩ cùng tất cả con dân ở phía sau Đại Man cũng đồng thanh hét lớn.

“Trách với phạt cái gì? Lỗi không phải là của các ngươi gây ra. Các ngươi cũng đã cố gắng hết sức rồi, thành này không có thì chúng ta lại xây tiếp thành khác. Cái ta cần đó chính là các ngươi được an toàn. Lần này, Đại Man, ngươi đã làm rất đúng.

Ngoài ra, thành trì đã bị lũ cuốn đi thì cứ mặc nó cuốn đi đi. Qua trận lũ này, ta cũng đã có dự tính khác, chúng ta sẽ không tiếp tục xây thành ở đây nữa, chúng ta sẽ đổi sang vị trí khác cao hơn và an toàn hơn.

Có như vậy thì sau này chúng ta sẽ không phải lo sợ viễn cảnh như thế này xảy ra thêm một lần nào nữa”, Trần Nguyên mỉm cười hiền từ nhìn tất cả con dân của hắn.

Hắn biết trong lòng đám con dân của hắn đang vô cùng áy náy trong lòng mình vì đã không hoàn thành nhiệm vụ mà hắn giao phó. Nhưng làm sao có thể trách bọn họ được, bọn họ lúc này làm sao có thể đủ sức lực để chống chọi lại được sự tàn khốc của tự nhiên.

“Tạ ơn Đại đế đã không trách phạt”, Đại Man cùng tất cả con dân phía sau hắn đồng thanh cảm tạ.

“Thôi được rồi, tất cả mọi người đều đứng lên cả đi. Trần Giang, Công Đoàn, Đại Man, các ngươi nhanh chóng sắp xếp người chặt cây đóng bè tạm thời cho di chuyển hết tất cả con dân trở về Đại Việt.

Trong thời gian sắp tới sẽ có một sự kiện lớn xảy ra, tất cả con dân đều không được phép rời xa Đại Việt. Sắp xếp tiến hành nhanh chóng cho ta”, Trần Nguyên lúc này khoát tay ra hiệu.

“Báo cáo Đại đế, trong những ngày ở đây, vì không có việc gì làm nên thần cũng đã cho đóng vô số bè gỗ để sẵn. Cũng không cần phải tốn thời gian đóng thêm bè gỗ nữa thưa Đại đế”, Đại Man nghe Trần Nguyên nói vậy liền mỉm cười đáp.

“Vậy tốt, điều một vài binh lính cho dẫn người quay trở về Đại Việt cho ta. Còn Đại Man cùng những binh sĩ còn lại theo ta lên đường”, Trần Nguyên nghe vậy thì cũng bắt đầu phân phó.