Trên mỗi chiến thuyền đều được Trần Nguyên cho bố trí năm cây cung lớn như thế này. Với hai cây ở hai bên mạn thuyền và một cây khác được bố trí ngay ở vị trí đầu mũi thuyền.
Những thân cây Diệt thần cung này chính là một trong những con át chủ bài của Trần Nguyên. Đây là thứ mà hắn sẽ dùng để công phá địa bàn của đối phương, cũng như làm dao động tinh thần chiến đấu của đối phương, khi đối phương được tận mắt chứng kiến sức hủy diệt kinh khủng của những mũi tên to lớn như thế này.
Bên cạnh đó, hắn vẫn đang còn không ngừng cho nghiên cứu thêm ba đề án khác cũng tương tự như thế này. Nhưng những đề án này vẫn còn đang trong giai đoạn nghiên cứu và thử nghiệm nên hắn cũng chưa tiện cho tiến hành triển khai.
Với lại hạm đội Trường Sa này lại không phải là một hạm đội chiến đấu. Mục đích ban đầu của hắn là dùng những chiếc thuyền to lớn này để làm thuyền vận tải mà thôi. Còn thuyền chiến của hắn thì vẫn đang trong quá trình chế tạo, lắp ráp.
Nói một cách chính xác, thì hắn chỉ là tạm thời dùng mười chiếc thuyền này để luyện tập binh sĩ của hắn làm quen với việc tác chiến trên nước mà thôi. Còn những chiến thuyền thật sự mà hắn đang còn trong quá trình chế tạo kia, không chỉ đơn giản có bấy nhiêu đây thôi.
Hắn ít nhất cũng mang danh là một kỹ sư cơ khí, những thứ hắn cho chế tạo ra làm sao có thể là những thứ thô sơ như những thứ ở thời đại này được. Tất cả những thứ mà hắn cho chế tạo ra đều ưu tiên chú trọng đến sức sát thương và lực công phá của chúng.
Từ khi đến với thế giới này, nguy hiểm thì lúc nào cũng rình rập xung quanh hắn. Nếu đem ra so sánh với bọn Khựa kia, về tất cả các mặt quan trọng như nhân lực, kinh tế, quân đội hắn đều hoàn toàn không thể so bì được với bọn Khựa kia.
Cũng chính vì những điều đó, mà hắn đã từ từ nhận ra được một điều. Có một thứ có thể giúp hắn chiến thắng được bọn Khựa kia, đó chính là kho học kỹ thuật. Những kiến thức khoa học kỹ thuật trong đầu của hắn, bọn Khựa kia hoàn toàn không cách nào so sánh được.
Đây chính là lợi thế giúp hắn cân bằng được cán cân sức mạnh này. Mà nó cũng chính là thứ có thể giúp hắn kéo dài thêm thời gian hơn, để đất nước Đại Việt của hắn có thể phát triển hơn về mọi mặt, nhằm bù đắp lại những gì mà bọn hắn thua thiệt so với bọn Khựa kia.
Mà Đại Bưu sau khi bình tĩnh lại thì hắn rất nhanh ý thức được kẻ thù lần này của bọn hắn tuyệt đối là vô cùng nguy hiểm, không phải dựa vào số lượng quân đội là hắn có thể chiến thắng được bọn kia. Hắn lúc này mới cấp tốc rống lớn lên.
“Tất cả các chiến sĩ nghe lệnh, không dập lửa nữa, quay lại đây cho ta. Tất cả mọi người lập tức phòng thủ, có kẻ địch đang tấn công chúng ta”
Tiếng rống của hắn vang vọng khắp cả một mảnh núi rừng, từng đoàn người đang la hét ý ới chen nhau hô hoán dập lửa thì cũng bị tiếng rống của Đại Bưu làm cho bừng tỉnh lại.
Bọn hắn lúc này mới ý thức lại được vấn đề sai ở chỗ nào. Bọn hắn ngay sau đó nhanh chân bỏ chạy thục mạng, hướng về phía trung tâm của bộ lạc, cũng là nơi an toàn nhất mà lao đến.
Lúc này bọn hắn vừa chạy vừa nhìn ra bốn phía khắp nơi, nhìn thấy quang cảnh xung quanh khiến cho bọn hắn không khỏi hãi hùng khiếp vía. Khắp nơi đầy rẫy trên mặt đất là vô số cọc gỗ không biết từ đâu găm đầy trên mặt đất.
Trên những cọc gỗ đó, còn có những cọc gỗ xiên qua một lần hai ba người chết tức tưởi, dường như bọn họ đều chết ngay lập tức mà không kịp la hét lên một tiếng nào. Nãy giờ đã có chuyện gì xảy ra? Kẻ địch tấn công? Vậy kẻ địch đang ở đâu?
Không đợi bọn hắn thoát khỏi hoang mang thì từ đâu trên bầu trời lại nghe thấy vô số tiếng xé gió như có một đàn ong vô cùng to lớn đang lao đến phía tất cả bọn hắn. Không kể là dân thường hay là chiến sĩ, tất cả đều vắt cả chân lên cổ bỏ chạy thục mạng.
“Rào… rào… rào…”
Giữa những ánh lửa đang bập bùng soi sáng cả một vùng rộng lớn Đại Ngạc kia, những làn mưa tên từ trên trời rào rào như những hạt mưa nhắm thẳng vị trí bọn người Đại Ngạc mà lao đến.
Ngay sau làn mưa tên đấy, liên tiếp những tiếng hét thảm không ngừng vang lên. Tiếng kêu gọi, tiếng kêu cứu thất thanh khiến cho lòng người trong cả bộ lạc Đại Ngạc loạn, càng thêm loạn.
Đại Bưu lúc này cũng chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, có cho hắn thêm mười lá gan thì hắn cũng không dám xông vào trong làn mưa tên đấy để cứu người. Hắn lúc này lửa giận bừng bừng bắt đầu nổi lên trong lòng khi tận mắt chứng kiến từng người, từng người lần lượt ngã xuống trước mắt mình.
Kẻ nào, kẻ nào dám cả gan đến đánh giết bộ lạc của bọn hắn. Bọn chúng không sợ bị bọn Khựa kia trả thù hay sao. Hắn vừa nghĩ đến đây thì vội quay sang phía bên kia vị Nhâm công tử kia.
Mà vị Nhâm công tử kia giờ phút này đang được mấy trăm binh sĩ cầm khiên đứng vây quanh để bảo vệ, nhưng hắn cũng không khỏi run lên từng đợt. Từ khi cha sinh mẹ đẻ ra đến nay, dựa vào vị thế cùng sự nham hiểm của mình, chỉ có hắn dám đe dọa kẻ khác chứ chưa bao giờ có kẻ nào dám đe dọa hắn như lần này.
Hắn âm thầm thề rằng, nếu lần này hắn thoát quay trở về được, hắn sẽ dẫn quân đến băm vằm kẻ đã khiến cho hắn run sợ ngày hôm nay ra trăm ngàn mảnh. Hắn sẽ từ từ xẻo từng miếng thịt trên người tên cầm đầu kia mới có thể hả được cơn giận trong lòng hắn.
Mà kẻ cầm đầu kia, giờ phút này vẫn đang còn ngồi trên chiến thuyền số một. Ngay sau khi hàng loạt mũi tên lớn trên mười chiến thuyền đã bắn ra sạch sẽ thì ngay lập tức hắn cũng cho người phát tín hiệu đến đám người Công Đoàn ở phía trên bờ.
Đám người Công Đoàn nhận được tín hiệu thì cũng ngay lập tức xả hàng loạt mũi tên vào bọn Đại Ngạc kia. Điều này khiến cho cả bộ lạc Đại Ngạc lâm vào cảnh hỗn loạn đến cùng cực, bọn hắn không còn rảnh rỗi để theo dõi bốn phía xung quanh nữa.
Mười chiến thuyền của Trần Nguyên tranh thủ cơ hội này cũng nhanh chóng thả neo cập bờ. Từng tấm ván lớn từ trên mạn thuyền được kéo lên cao sau đó đổ ầm ầm xuống nước, tạo thành những bậc thềm nối liền trên thuyền với phía dưới mặt nước.
“Giết”
Trần Giang dẫn đầu giơ thanh chiến đao của hắn lên trời rống lớn. Ngay sau tiếng rống chói tai của hắn, hàng loạt chiến sĩ cũng theo hắn mà rống lớn lên theo. Tất cả các chiến sĩ nhanh như bay theo sau Trần Giang lao thẳng xuống phía dưới. Bọn hắn chính thức đổ bộ lên địa bàn bọn Đại Ngạc.
Mà bên phía Đại Bưu bên này cũng đã tập hợp được tất cả chiến sĩ của hắn lại một chỗ. Hắn cũng vô cùng nhanh chóng di chuyển đến chỗ của Nhâm công tử để hội họp tất cả binh sĩ lại, có như vậy thì bọn hắn mới càng thêm mạnh mẽ được.
Nhưng dù cho có như vậy, thì vừa qua trận bất ngờ tập kích vừa rồi, số lượng quân sĩ của bọn hắn bây giờ đây chỉ còn hơn hai ngàn người. Chỉ trong phút chốc, bọn hắn đã mất đi mấy trăm binh sĩ, đó là chưa kể đến những người dân thường khác, chết không đếm xuể.
Sau hàng loạt mưa tên thì đám người Công Đoàn cuối cùng cũng hiện thân. Lúc này đám người Đại Bưu cùng Nhâm công tử mới có thể thấy được tận mắt kẻ đã tấn công bọn hắn nãy giờ.
Nhìn thấy đám người Công Đoàn với số lượng vô cùng ít ỏi hơn nhiều so với bọn hắn, Nhâm công tử hai mắt lúc này tràn đầy những tia giận dữ mà chỉ thẳng vào đám người Công Đoàn hét lớn lên,
“Người đâu, giết sạch đám súc vật này cho ta, ta muốn lột da, uống máu của bọn chúng”
Nghe Nhâm công tử ra lệnh, quân đội dưới trướng của hắn ngay lập tức chuẩn bị lao thẳng đến ví trí đám người bọn Công Đoàn. Nhưng khi chưa kịp lao ra thì đã bị tiếng hét lớn của Đại Bưu chặn lại.
“Nhâm công tử, cẩn thận”
Ngay sau tiếng hét lớn của Đại Bưu, cánh quân do Trần Giang dẫn đầu nhanh như cắt xông thẳng vào ngay vị trí chính giữa hai đội quân của Đại Bưu và Nhâm công tử đang chuẩn bị hợp lại với nhau.
Trần Giang vung hai cây đại đao của mình lên tung chém ra bốn phía, những tên binh sĩ ở khu vừa tiếp giáp kia bị Trần Giang chém bay ra tứ phía. Bọn hắn hoàn toàn không thể ngăn cản được sức mạnh của Trần Giang.
Trần Giang lúc này như cá gặp nước, đằng sau lưng hắn thì có quân của hắn bảo vệ, hắn lúc này chỉ tập trung vào phía trước mà thôi. Cánh quân của Trần Giang cuồn cuộn như nước lũ chẳng mấy chốc cắt xé được vị trí hợp quân của bọn Đại Ngạc và vị Nhâm công tử kia.
Hơn một trăm binh sĩ của đám người Đại Bưu và Nhâm công tử chỉ phút chốc phải nằm xuống dưới lưỡi đao của Trần Giang và tất cả chiến sĩ sau lưng hắn. Tất cả binh sĩ của Đại Bưu và Nhâm công tử lúc này cùng vì cánh quân của Đại Man mà bị chia cắt ra thành hai nửa.
Nhìn khuôn mặt của Trần Giang lúc này không khác gì một Ác thần, vị Nhâm công tử lúc này sợ đến mức muốn té đái cả ra quần, hắn cấp tốc hạ lệnh rút quân, nhắm thẳng vị trí đỉnh núi mà xông lên. Mà phía bên kia Đại Bưu tuy kinh nghiệm chinh chiến sa trường mấy chục năm nhưng cũng không khỏi toát lên từng đợt run sợ.