Quan sát một lần nữa tình hình cuộc chiến, Trần Nguyên trong lòng đã ấn định được kẻ thảm bại trong trận chiến này không ai khác ngoài bọn Đại Ngạc kia. Trần Nguyên có thể đẩy nhanh hơn nữa cuộc chiến này để có thể nhanh chóng giành lấy thắng lợi, nhưng hắn lại không làm điều đó.
Đây có thể gọi là cuộc chiến chính thức có quy mô đầu tiên từ khi thành lập quân đoàn của Trần Nguyên. Hắn nào có thể bỏ lỡ cơ hội này để thực hiện kế hoạch luyện binh của hắn được.
Trần Nguyên vẫn đứng lặng trên mỏm đá như một vị chiến thần quan sát chúng sinh xung quanh. Xung quanh hắn năm người hộ vệ cũng đứng im bất động quay về phía năm hướng, càng như tô điểm thêm cho sự tối thượng của hắn trong thời điểm này.
Thế cục chuyển biến càng ngày càng nhanh, chiến cục đã bắt đầu lệch hẳn về một phía. Đám binh sĩ quân đoàn Ác Ma thì càng ngày càng làm chủ được cuộc chiến, mà trái lại, đám binh sĩ bộ lạc Đại Ngạc thì càng ngày càng rệu rã, càng ngày càng luống cuống bị động phòng ngự.
Trần Nguyên lúc này đảo mắt lên phía trên kia đỉnh núi, nơi Công Đoàn đang chiếm đóng chặn đường vị Nhâm công tử kia. Công Đoàn nãy giờ cũng đang để ý đến tình hình cuộc chiến phía dưới thì bắt gặp ánh mắt Trần Nguyên đang nhìn hắn.
Hắn lúc này bất chợt hiểu ý Trần Nguyên như đang muốn hỏi hắn có hoàn thành nhiệm vụ được giao hay không, hắn nhanh chóng gật đầu xác nhận. Trần Nguyên vừa nhận được Công Đoàn xác nhận thì hắn ngay lập tức lên tiếng.
“Dương Tĩnh, ngươi lập tức sang phía bên kia Công Đoàn tướng quân, bắt tên cầm đầu bọn người kia cho ta”
“Tuân mệnh Đại đế”, Dương Tĩnh nghe được Trần Nguyên phân phó, ngay lập tức hắn biến mất trong bóng đêm.
Dương Tĩnh là một trong năm hộ vệ của Trần Nguyên, vũ khí chính mà hắn ưa thích đó chính là kiếm. Từ khi được tiếp xúc với kiếm, hắn lúc nào cũng khư khư ôm lấy thanh kiếm của mình như tình nhân.
Ngoài ưu thế về sử dụng kiếm ra, hắn còn có một ưu thế lớn khác đó chính là tốc độ. Cũng vì nguyên nhân này mà lúc trước Trần Nguyên đã cắt cử hắn đến giúp đỡ Đại Man đối phó với bộ lạc Lưỡng Quy.
Thực chất lúc đó Trần Nguyên cắt cử hắn đi cũng không phải là để hỗ trợ tham mưu cho Đại Man hay là bảo vệ Đại Man. Mà mục đích chính của Trần Nguyên là cử hắn đi để giúp đỡ Đại Man nhanh chóng lấy đầu tên cầm đầu bộ lạc Lưỡng Quy mà thôi.
Với tốc độ kinh người cùng tài năng kiếm thuật của Dưỡng Tĩnh, Trần Nguyên tin tưởng rằng hắn sẽ lấy đầu tên cầm đầu bộ lạc Lưỡng Quy kia dễ như trở bàn tay. Tuy Dương Tĩnh chuyến đi đó không có đất để thể hiện, nhưng những mưu tính của Đại Man cũng đã làm cho Trần Nguyên vô cùng hài lòng.
Tốc độ của Dương Tĩnh phải nói là vô cùng kinh người, thậm chí còn ngang ngửa với tốc độ của Trần Tô. Cũng chính vì vậy mà Trần Nguyên thường hay nói đùa với Dương Tĩnh là hắn không nên làm kiếm khách mà đổi sang làm sát thủ sẽ hợp hơn.
Vị Nhâm công tử kia lúc này co ro trong đám lính của hắn. Xung quanh hắn lúc này đã bốc lên những mùi hôi thối nồng nặc do chính hắn thải ra. Nhưng bây giờ, hắn cũng chẳng còn tâm trí để mà quan tâm đến mặt mũi của hắn có còn hay không.
Giờ phút này, hắn chỉ mong đám người kia có thể tha cho hắn một mạng thì dù có đánh đổi bất cứ thứ gì hắn cũng sẵn sàng đánh đổi. Cha hắn làm quan lớn trong triều, hắn vẫn còn trẻ, vẫn còn chưa hưởng thụ hết được những nhân gian mĩ vị trên cuộc đời này. Hắn không muốn chết.
Đám binh sĩ xung quanh của hắn lúc này cũng mồ hôi lạnh túa cả ra. Bọn hắn tuy được huấn luyện vô cùng chặt chẽ và bài bản, tuy nhiên, bọn hắn từ khi trở thành những tên binh lính đến bây giờ, bọn hắn vẫn chưa từng trải qua bất kỳ một cuộc chiến nào lớn cả. Có chăng thì chỉ là đi tham gia thu thập mấy bộ lạc nho nhỏ mà thôi.
Nhưng giờ đây, bọn hắn chứng kiến trước mắt mình đầy rẫy những xác chết chồng chất lên nhau. Vô số những xác chết của đồng đội bọn hắn đã không còn nguyên vẹn nằm rải rác khắp nơi, vô số mùi huyết tanh nồng nặc xộc lên mũi của bọn hắn.
Bọn hắn tuy được trang bị tối tân, nhưng trong lòng bọn hắn giờ này cũng đã không còn bất kỳ niềm tin nào vào những thứ trang bị ấy. Bởi khi chứng chiến đám người tràn đầy tinh thần chiến đấu trước mắt bọn hắn này, bọn hắn đã tin rằng chẳng có thứ trang bị nào có thể cứu được mạng của bọn hắn cả.
Trong lúc đám người bảo vệ xung quanh vị Nhâm công tử kia đang không ngừng hoảng sợ tụ tập lại một chỗ. Bỗng nhiên từ đâu một luồng cuồng phong với tốc độ cực nhanh ập tới, kèm theo đó là một loạt mưa lao theo hiệu lệnh của Công Đoàn được phóng ra.
Nghe thấy tiếng xé gió của loạt mưa lao đang lao tới phía bọn hắn, bọn hắn lúc này cũng chẳng còn tâm trí để ý đến đợt cuồng phong vừa rồi. Bọn hắn cấp tốc vừa đưa khiên lên cao vừa hạ người xuống thấp để chóng đỡ loạt mưa lao kia.
Trong lòng bọn hắn giờ này chỉ có một cầu mong, đó chính là không có cây lao nào xui xẻo lao tới vị trí của bọn hắn mà thôi. Còn những cây lao kia đâm vào đâu thì bọn hắn cũng mặc kệ, miễn bọn hắn vẫn còn giữ được cái mạng của mình là tốt rồi.
Nhưng sau một lúc lâu phòng thủ chờ đợi, bọn hắn hoàn toàn không cảm nhận được có bất kỳ một cây lao nào đâm về phía bọn hắn. Trong lòng bọn hắn cũng vô cùng cảm thấy kỳ lạ, nhưng bọn hắn vẫn không dám ló đầu ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra.
Sau một hồi nữa không có phát hiện có dấu hiệu tấn công, thì bọn hắn cũng bắt đầu đứng dậy quan sát bốn phía xung quanh. Trên ngọn đồi kia, bọn hắn thấy đám người Công Đoàn vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, không hề có dấu hiệu xông đến tấn công bọn hắn.
Phía sau những chiếc thuyền kia vẫn không có bất kỳ một bóng người nào xông lên tiếp cận. Vậy chuyện gì đang xảy ra? Lẽ nào đám người này không có việc gì làm lại đi hù dọa bọn hắn? Bọn hắn lúc này không ngừng nhìn nhau với những ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
Nhưng ngay lập lức sau đó, khi nhìn thấy Công Đoàn vừa lắc đầu vừa nở một nụ cười mỉa mai nhìn bọn hắn, bọn hắn lập tức thấy có điều gì không đúng. Nhưng bọn hắn cũng không biết là điều gì không đúng đang xảy ra.
“Nhâm… không thấy Nhâm công tử”, lúc này bất chợt có một tiếng la hét từ vị trí chính giữa đám binh sĩ kia vang lên.
Lúc này cả đám binh sĩ kia mới hoàn hồn lại mà lục tìm khắp mọi nơi. Nhưng vị Nhâm công tử kia lại không biết từ lúc nào không cánh mà bay. Thật là thảm hại. Vừa rồi, bọn hắn chỉ biết lo giữ lấy tính mạng của mình mà hoàn toàn quên đi người cầm đầu bọn hắn.
Chẳng trách tên cầm đầm trên đỉnh núi kia lại cười mỉa mai bọn hắn như vậy. Nhưng lúc này bọn hắn có thể làm được gì? Nhâm công tử kia đã bị bắt đi, bọn hắn cũng đã không còn người chỉ huy ra lệnh, bây giờ bọn hắn phải nên làm gì đây?
Bọn hắn lúc này mới thật sự hoảng sợ, tuyệt vọng đến tột cùng. Phải biết rằng vị Nhâm công tử kia chính là con của một vị đại thần trong triều, ấy vậy mà bọn hắn giờ phút này đã để vị Nhâm công tử bị kẻ địch bắt đi. Sau khi trở về, bọn hắn có thể còn giữ được mạng của mình hay sao?
Vừa khi nãy, ai nấy trong bọn hắn đề chỉ lo giữ tính mạng của mình, mà đùn đẩy trách nhiệm bảo vệ Nhâm công tử cho những người ở phía sau. Mà những người phía sau, người ở gần vị trí của Nhâm công tử nhất thì lại đùn đẩy trách nhiệm sang cho người bên cạnh.
Cuối cùng, vị Nhâm công tử kia chỉ còn lẻ loi, trơ trọi ngay giữa mấy trăm binh sĩ mà không một ai để ý, không một ai bảo vệ lấy hắn. Hắn vô cùng dễ dàng mà bị Dương Tĩnh xách như một con gà mang đi.
Chẳng trách lúc này Công Đoàn lại nhìn bọn hắn lắc đầu. Có một đám thuộc hạ vô năng như thế này, đến lúc chết thì có lẽ tên cầm đầu cũng không biết được nguyên nhân vì sao mình chết.
Một đội quân mà ai cũng sợ chết, ai cũng chỉ biết lo cho bản thân mình mà chẳng thèm quan tâm đến đồng đội của mình xung quanh. Thỉ thử hỏi, đội quân đấy có thể trở lên mạnh mẽ, trở lên vô địch, là một đội quân bách chiến bách thắng được hay sao?
Cũng chính vì lo sợ trước những điều như thế này xảy ra, mà lúc trước Trần Nguyên đã từng đề ra các hạng mục thao luyện tập thể, tác chiến tập thể. Tất cả các chiến sĩ của hắn đều phải ăn cùng nhau, ở cùng nhau, chiến đấu cùng nhau. Có như thế thì bọn hắn mới có thể nâng cao được tinh thần tập thể, tinh thần đồng đội.
Trần Nguyên đã áp dụng rất nhiều biện pháp, để cho tất cả các chiến sĩ của hắn có thể thấu hiếu và đồng cảm với nhau không chỉ trong chiến đấu mà còn về mọi mặt trong cuộc sống.
Thậm chí, trong Lời thề những Chiến binh Đại Việt, Trần Nguyên còn bắt tất cả các chiến sĩ của hắn phải thề rằng: Thề mãi mãi xem đồng đội xung quanh là những người thân ruột thịt, thề sẵn sàng hy sinh bản thân để bằng mọi giá bảo vệ đồng đội của mình.
Cũng chính nhờ không biết bao nhiêu công sức và tâm huyết mà Trần Nguyên đã bỏ ra, quân đội của hắn giờ phút này giống như gắn liền cùng một khối, không có kẻ nào có thể chia cắt được bọn hắn.
Lúc này đây, trong trận chiến này, những chiến sĩ của Trần Nguyên đã không còn là chiến đấu vì để bảo vệ bản thân mình khỏi cái chết, mà bọn hắn đã và đang thực sự chiến đấu, chính là vì để bảo vệ những đồng đội xung quanh kia của bọn hắn.