Cơn mưa đã tạnh từ lâu nhưng nước thì vẫn chưa rút đi được bao nhiêu, điều này khiến cho vô số cây cối, hoa màu bị ngập úng mà không có cách nào để có thể cứu vãn được.
Ngồi trên đại điện lúc này, Dương Phong không khỏi nhăn mặt phiền muộn. Ở phía dưới kia ngồi đấy năm vị lão đầu cũng không hề khá khẩm hơn bao nhiêu. Trận mưa lũ bất ngờ kia khiến cho bộ lạc Họa Hạ của bọn hắn trở tay không kịp.
Từ khi cha sinh mẹ đẻ ra, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy được một trận lũ lớn kinh khủng đến như vậy. Mưa lũ trước đây không phải là không có, nhưng trận mưa lũ lớn lần này thật quá bất thường. Mùa mưa lần này có thể nói là lớn, nhưng cũng không lớn đến mức có thể làm mức nước dâng lên nhanh chóng và kinh khủng đến như vậy được, trong này hẳn có vấn đề gì đấy mà bọn hắn chưa biết được.
“Lão Ngũ, ngươi thấy trận lũ lần này có vấn đề gì sao”, Đại lão vô cùng nóng nảy đặt mạnh chén trà xuống bàn nói.
“Khả năng rất lớn là có vấn đề, ta suy đoán rằng, trận mưa lũ lần này có liên quan mật thiết đối với cái mà trong miệng bọn Mãnh Long gọi là đập nước kia”, sau một hồi trầm ngâm, lão Ngũ lúc này mới lên tiếng.
“Mẹ nó! Ta biết ngay là bọn chó kia giở trò quỷ à! Bọn hắn muốn nhân cơ hội này để làm suy yếu nền kinh tế của chúng ta đây!”, Đại lão nghe nói như vậy liền tức giận đập bàn lớn tiếng quát mắng.
“Cũng không loại trừ khả năng này! Nhưng nếu làm như vậy thì bọn chúng có được lợi ích gì? Không phải lão Ngũ nói bọn Mãnh Long kia cũng bị ảnh hưởng lớn không kém gì chúng ta hay sao?”, Tài lão trầm ngâm nói.
Nghe lão Tài nói như vậy thì tất cả mọi người cũng bắt đầu rơi vào trầm mặc. Đúng vậy! Nếu nói bọn Mãnh Long kia tạo ra đợt lũ lớn lần này để làm suy yếu kinh tế của bọn hắn, không phải không có khả năng, nhưng đồng thời đợt lũ lần này cũng khiến cho bọn Mãnh Long phải chịu thiệt hại lớn không kém gì bọn hắn. Vậy mục đích thật sự của bọn hắn là gì?
Bọn Mãnh Long kia tất nhiên không ngu đến mức đi hại bọn hắn mà lại tự đi hại mình. Nếu nói bọn Mãnh Long kia là kẻ chủ mưu, vậy bọn hắn hoàn toàn có dư thời gian để chuẩn bị chu đáo tất cả, việc gì phải làm ảnh hưởng đến nền kinh tế của chính bọn hắn như vậy?
“Sự việc lần này e rằng cũng không có đơn giản như vậy! Ta vừa mới nhận được tình báo, người của chúng ta báo lại rằng, trong nội bộ đất nước của bọn Mãnh Long đang gặp vấn đề.
Khắp nơi đều có tranh đấu, người dân khắp nơi cũng đã nổi lên chống đối lại ách thống trị của bọn Khựa và bọn quan quan liêu kia. Ta sợ rằng, sự kiện lần này, không phải là chủ ý của bọn Mãnh Long, mà là âm mưu của bọn Khựa kia.
Bọn hắn không những muốn nhân cơ hội lần này làm suy yếu những thế lực nằm về hướng đông như chúng ta. Mà đồng thời, bọn chúng cũng âm thầm muốn làm suy yếu sức mạnh của bọn Mãnh Long kia.
Các ngươi đều biết rằng, bọn Mãnh Long kia trước giờ nói là hợp tác với bọn Khựa, nhưng thực chất bọn Khựa đã âm thầm len lỏi vào từng ngõ ngách của đất nước Mãnh Long rồi!
Chính vì vậy, nếu là ta, ta sẽ trước tiên làm cho bọn Mãnh Long kia càng ngày càng phụ thuộc vào ta hơn. Sau đó, chỉ cần một vài thủ đoạn nhỏ, ta cũng có thể nhanh chóng xoay chuyển thế cục đảo khách thành chủ. Các ngươi hiểu ý của ta chứ?”, ánh mắt lão Ngũ sắc bén nói.
Tất cả mọi người nghe lão Ngũ nói đến đây thì ai nấy đều không khỏi rùng mình. Đã không nghe thì thôi, càng nghe thì càng thấy bọn Khựa kia thâm độc đến không thể tưởng tượng nổi. Đây chính là chiến lược “Tằm ăn dâu” của bọn hắn.
Nếu bọn Mãnh Long vẫn cứ để tình huống này kéo dài, chắc chắn không tốn bao nhiêu thời gian nữa, đất nước Mãnh Long cũng sẽ phải đổi tên của mình. Từ đó bọn Khựa kia có thể chễm chệ quang minh chính đại làm chủ đất nước Mãnh Long mà không hề tốn một binh một tốt nào.
Bọn hắn cũng thừa biết được vì sao bọn Khựa kia không dùng sức mạnh để đàn áp bọn Mãnh Long kia. Vì thực chất bọn Mãnh Long kia cũng không hề yếu một chút nào, thời kỳ cực thịnh, hai bộ lạc của bọn hắn từng nhiều lần đối đầu nhau bất phân thắng bại.
Thế lực lúc đó của bọn hắn đã có quân số lên đến hơn năm ngàn người, trong những năm dài phát triển đây, binh lực của bọn hắn sẽ còn tăng lên đến con số bao nhiêu nữa?
Hơn năm ngàn binh sĩ cũng không phải là một con số lớn với bọn Khựa, nhưng để bọn hắn đánh đổi năm ngàn binh sĩ của bọn hắn chỉ để đổi lại một bộ lạc đã bị bọn hắn giết sạch binh sĩ thì bọn hắn cũng chẳng ngu gì mà làm! Cũng có lẽ chính vì điều này mà bọn Khựa lựa chọn chiến lược giả vờ hợp tác rồi sau đó mới thực hiện kế hoạch “tằm ăn dâu” của mình.
“Nếu vậy thì chúng ta không thể chủ quan được! Hành động lần này của bọn chúng đã chứng minh rằng bọn chúng đã không thể tiếp tục chờ thêm được nữa mà muốn nhanh chóng thống nhất vùng đất này.
Chúng ta cũng phải nhanh chóng chuẩn bị kế hoạch đối phó! Chúng ta không để mất bò mới lo làm chuồng được! Kế hoạch chúng ta bàn bạc lúc trước thì vấn cứ tiếp tục tiến hành! Còn lại…Dương Phong, việc chúng ta giao cho ngươi, ngươi làm đến đâu rồi”, Tài lão lo lắng nói.
“Ta…”, Dương Phong tộc trưởng đang chăm chú lắng nghe các vị trưởng lão bàn bạc kế hoạch thì bỗng nhiên bị gọi tên, khiến cho hắn bất chợt ú ớ không biết nên trả lời như thế nào.
Chuyện mà Tài lão vừa nhắc đến giao cho hắn làm đó chẳng phải là vấn đề to tác gì, mà đó chính là chuyện hắn làm lành với tên Trần Tô khốn kiếp kia. Nói làm lành? Làm sao có chuyện dễ dàng như vậy được? Cái tôi của hắn vẫn còn lớn lắm!
Hắn nào có thể hạ thấp mình đi cầu hòa với một tên nhóc con vắt mũi còn chưa sạch kia được? Nhưng lệnh của các trưởng lão đưa ra, hắn cũng không dám cãi lại. Nhưng vấn đề chỉ là hắn chưa làm mà thôi!
“Ta đã đi nói chuyện với tên Trần Tô kia, nhưng hắn vẫn cứng đầu nhất quyết không chịu chấp nhận sự làm hòa của ta. Ta đành chịu thôi! Cũng không phải là ta không cố gắng, chỉ trách là tên kia quá cứng đầu mà thôi!”, Dương Phong biểu lộ vẻ mặt như đã cố gắng hết sức mà than khổ.
“Thật sao?”, Minh lão lúc này đột nhiên nhìn hắn nở một nụ cười gian xảo hỏi.
“Thật…thật”, ú ớ một hồi thì Dương Phong mới cắn răng trả lời chắc chắn.
Dù sao cũng đã lỡ nói dối rồi thì nói dối luôn. Hắn cũng không tin mấy vị trưởng lão ở đây lại không tin lời nói của hắn mà đi gọi tên Trần Tô người ngoài kia đến đây để đối chất.
“Vậy để ta cho người đi gọi tên Trần Tô kia đến nói chuyện xem sao”, Đại lão lúc này bỗng nhiên lên tiếng. Trong suy nghĩ của hắn, hắn không tin rằng tên Trần Tô kia lại có thể nhỏ mọn đến như vậy bởi vì hắn luôn có ấn tượng tốt với tên nhóc này.
“Ấy…”, Dương Phong như có tật giật mình liền buột miệng muốn lên tiếng khuyên ngăn nhưng lúc này hắn bỗng chốc thấy nổi cả da gà khi nhìn thấy năm cặp mắt đang không ngừng nhìn chằm chằm về phía mình.
“Dương Phong à Dương Phong, ngươi phải biết rằng tội dối gạt trưởng lão thì sẽ bị phạt như thế nào hay sao? Nhẹ thì chặt tay chân, nặng thì chém đầu! Cho dù ngươi có là tộc trưởng đi chăng nữa thì cũng không thể vì thế mà thoát tội được.
Ngươi thử nghĩ lại xem, ngươi đã từng lừa gạt chúng ta bao nhiêu lần rồi? Tay chân trên người của ngươi có đủ để cho chúng ta chặt hay sao? Có cần chúng ta đem cái chân giữa của ngươi ra chặt luôn không?”, Hùng lão lắc đầu ngao ngán, ánh mắt không ngừng nhìn vào cái chân thứ ba của Dương Phong nở một nụ cười nham hiểm nói.
Dương Phong thấy ánh mắt sắc bén kia của Hùng lão đang nhìn chằm chằm vào cái chân giữa của hắn thì hắn cũng giật mình mà khép cả hai chân lại. Hắn lúc này toát cả mồ hôi hột, hắn không dám đùa thêm nữa, hắn mà đùa thêm, không khéo mấy cái lão đầu này lại lôi cái chân giữa của hắn ra chặt thật thì tiêu đời.
Nhưng dù sao cũng là một người tộc trưởng, tuy nói dối nhưng hắn cũng không thể tự làm bẽ mặt của mình được, hắn bắt đầu tìm lý do lấp liếm giải thích cho sự thất bại trong nhiệm vụ được giao kia của mình.
“Thật ra! Ta cũng đã đi gặp tên kia nói chuyện, nhưng câu chuyện cũng chưa đâu vào đâu thì lại có người đến báo tin tức quan trọng khác nên ta đành phải rời đi để sắp xếp. Đợi có cơ hội thì ta sẽ quay trở lại nói chuyện với hắn! Các vị cứ yên tâm!”
Nghe hắn nói vậy thì những lão đầu ngồi ở dưới cũng không nói thêm gì nhiều. Những việc làm của hắn làm sao có thể thoát khỏi những cặp mắt trải đời của mấy lão đầu này được. Nhưng mặc kệ hắn làm như thế nào, việc này cũng không phải là trò đùa, nó liên quan trực tiếp đến sự tồn vong của tất cả con dân bọn hắn. Chính vì vậy, bọn hắn lại càng phải quan tâm.
“Ngươi làm như thế nào chúng ta không cần biết! Làm sao thì làm, ngươi phải nhanh chóng làm việc lại với Trần Tô cho ta. Tính mạng tất cả con dân Họa Hạ đều phụ thuộc vào ngươi! Làm ơn dẹp cái tôi chó gặm của ngươi qua một bên dùm ta!”, Đại lão bực mình lớn tiếng quát.
Dương Phong bị Đại lão chửi mắng như vậy thì cũng chẳng dám oán trách gì, dù sao từ nhỏ đến lớn hắn đã bị Đại lão chửi không biết bao nhiêu lần mà kể. Nhưng lần này, hắn đành thở dài. Lúc này đây, hắn thật muốn nghi ngờ nhân sinh của mình! Làm sao lại để cho hắn gặp cái tên Trần Tô nhìn mặt thấy ghét kia cơ chứ?