Thời gian tiếp tục trôi qua, mấy ngày gần đây, khí trời giống như càng ngày càng dần trở nên lạnh lẽo hơn.
Ngồi xổm trước chậu than trong chánh điện, Trần Nguyên cầm lấy một nhánh cây, hắn không ngừng khuấy động liên tục trong chậu than để khơi thêm lửa mà không hề chú ý đến hình tượng của hắn lúc này một chút nào.
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Trần Nguyên hướng về phía Thiết Chân béo mập úc ích đang ngồi bên cạnh hắn nói, “Thời gian chắc đã đủ rồi, nhanh dập lửa đi”.
Nghe Trần Nguyên nói như vậy, Thiết Chân liền vội vàng đem chậu cát đã chuẩn bị sẵn từ trước bưng tới. Sau đó hắn trực tiếp đem cát phủ lên, đám lửa bị một đống cát lớn đổ ập vào thì nhanh chóng bị dập tắt.
Bàn tay của Trần Nguyên lúc này đem đặt lên trên đống cả kia cảm nhận một chút nhiệt độ của chúng. Khi đã chắc chắn là mọi thứ đều thuận lợi, lúc này hắn mới cầm lấy cái nhánh cây kia không nhanh không chậm khươi những thứ đang bị vùi lấp bởi đống than lửa cùng đống cát kia đẩy toàn bộ ra ngoài.
Lúc này Thiết Chân đều có thể nhìn rõ ràng những thứ mà Trần Nguyên vừa mới dùng cây khươi ra kia chính là những “cục” đất thon dài với đủ hình dáng. Những “cục” đất bùn này cũng có lẽ vì bị nướng quá lâu mà đã khô nứt cả ra.
Trần Nguyên còn chưa đập vỡ những lớp đất nứt bao phủ kia ra, thì một cỗ mùi thơm quen thuộc đã theo từ trong những khe đất nứt kia mà truyền ra, khiến cho Trần Nguyên cùng Thiết Chân đều thèm ăn nhỏ dãi.
Quây quần ở bên cạnh là Đại Lực, Dương Tĩnh, Trần Tuyết cùng Du Thiên năm vị cận vệ cũng nhịn không được mà liếm môi một cái.
“Nhanh, gỡ nó ra”
Vừa nói chuyện, Trần Nguyên vừa trực tiếp gõ lớp đất nứt kia ra, sau đó hắn cầm lấy một đôi đũa đem gắp từng khối đen thui to bằng cổ tay đem tách ra ngoài. Đặt ở trên mâm chưa đến một phút, Trần Nguyên đã nhịn không được nữa mà trực tiếp bốc lên.
Trong nháy mắt, một cổ nhiệt nóng hôi hổi không ngừng truyền vào tay của hắn. Khi chịu không nổi sức nóng kia nữa, hắn liền nhanh chóng chuyền đổi sang tray bên kia, cứ thế hắn vừa liên tục đổi tay, miệng thì không ngừng thổi khối đen thui kia.
Dùng lực tách rời khối đen thui kia ra, tuy vỏ ngoài của nó toàn là một màu đen thui nhưng bên trong lại là một màu vàng non mê người đập vào tầm mắt mọi người. Một cỗ thơm ngọt mùi vì trí mạng chỉ trong nháy mắt khuếch tán khắp cả chính điện.
Đứng trước sự mê hoặc không thể cưỡng lại này, liền là trước kia vô cùng nghiêm khắc lão Đình, lúc này cũng không nhịn được mà hít mũi một cái, sau đó ánh mắt hắn không ngừng hướng đám người Trần Nguyên bên ngày liếc tới.
“Lão Đình, cũng đừng có giả bộ làm gì! Tranh thủ thời gian tới đây, mỗi người một củ vừa đủ! Khoai nướng này phải tranh thủ ăn lúc nó còn nóng, nếu để lạnh, mùi vị sẽ rất kém. Mọi người ăn nhanh để còn tranh thủ thời gian làm việc nữa”
Tuy nói là hiện tại vẫn đang trong thời gian làm việc, bất quá khổ nhàn kết hợp nha, miễn là vẫn hoàn thành tốt công việc là được!
Nói đến việc lão Đình có mặt ở đây cũng là điều bình thường. Trần Nguyên sau khi trở về liền “biến” chính điện thường ngày của hắn chỉ để dành cho các cuộc họp lớn, nay thành Chính sự điện, là nơi làm việc tập trung của một bộ phận, đó chính là bộ phận hỗ trợ hắn phê duyệt công văn, tấu chương.
Vì nhân lực thiếu thốn, nên Trần Nguyên đành phải bắt lão Đình trước thay thế để hỗ trợ giúp đỡ hắn lo xếp chuyện công văn giấy tờ, đợi sau này hắn tìm được nhân tuyển thích hợp hơn thì sẽ cho lão Đình về hưu. Tuy lão Đình kinh nghiệm lãnh đạo đầy mình, nhưng dù sao lão Đình cũng đã già rồi, với lại lão cũng là người của thế hệ cũ, nhiều sự việc lão vẫn không thể linh động bằng lũ trẻ sau này được.
Đây chính là bộ phận hỗ trợ mà không trước thì sau hắn cũng phải thành lập. Trước kia đất nước của hắn vẫn còn nhỏ yếu, hắn có thể tự mình chăm lo hết tất cả chuyện giấy tờ công văn được. Nhưng nay, lãnh thổ của hắn đã và đang kéo dài ra, sự vụ cần xử lý sau này sẽ càng ngày sẽ càng nhiều hơn. Hắn cũng không thể toàn lực tự mình đi xử lý hết thảy được.
Những chuyện nhỏ nhặt, hắn sẽ để lại cho phụ tá của hắn đi xử lý, còn hắn sẽ tự mình tập trung vào việc xử lý những công văn quan trọng. Có như thế thì hắn mới có thể có thời gian đi quan tâm đến những chuyện khác của đất nước nữa.
Công văn cũng được hắn cho phân loại thành mười cấp bậc khác nhau được đánh số từ một đến mười. Văn kiện cấp một chính là văn kiện trọng yếu nhất, sau đó cứ giảm dần độ quan trọng của văn kiện đến mười là kém quan trọng nhất.
Trần Nguyên hiện tại chỉ dám bàn giao cho lão Đình xử lý những văn kiện được đánh số từ cấp năm trở về sau, còn những văn kiện được đánh số từ một đến bốn thì hắn phải tự tay xử lý.
Để phân loại ra được những văn kiện các cấp ở dưới trình lên cũng không phải là việc đơn giản. Làm không tốt thì không khéo văn kiện quan trọng lại bị xếp thành là không quan trọng, văn kiện không quan trọng lại đưa lên ưu tiên hàng đầu thì càng chết.
Chính vì thế, Trần Nguyên cũng cho lập thêm một văn phòng chỉ chuyên đi rà soát, kiểm tra độ tin cậy của văn kiện, sau đó mới trực tiếp đánh dấu lên đó là quan trọng hay không quan trọng. Sau khi đi qua sự kiểm tra và phê duyệt của bọn hắn thì những văn kiện này mới được đánh số và trình lên Trần Nguyên để xử lý.
Có như vậy, hắn mới có thể yên tâm là tất cả những văn kiện được cấp dưới trình lên đều không có bất kỳ một sai sót nào. Mặt khác, điều này có thể giúp hắn sẽ dễ dàng hơn trong việc quản lý đất nước ở tầm quy mô lớn hơn sau này, bởi vì quy mô đất nước của hắn sẽ không dừng lại ở đây, mà càng ngày sẽ càng mở rộng, càng ngày sẽ có càng nhiều cấp ban ngành hơn nữa.
Khi đang nói chuyện, Trần Nguyên không chút khách khí cắn một ngụm lớn khoai nướng nóng hổi, hắn không khỏi hít hà trong miệng của mình. Cảm thụ đầy miệng thơm ngọt hương vị khoai nướng kia, không nói khoa trương, đây chính là thứ mà hắn thích ăn nhất thuở bé.
Ngày xưa ở kiếp trước, gia đình của hắn vô cùng nghèo khó. Kiếm đâu ra được ngày ba bữa cơm vun đầy chén. Hắn lúc nào cũng mang theo cái bụng đói meo đi chăn bò.
Trong những ngày đi chăn bò, thú vui yêu thích nhất của hắn cùng đám bạn trong những ngày mưa, đó chính là rủ nhau lẻn vào nhổ trộm khoai hoặc sắn (người trong nam còn gọi là khoai mì) của những hộ gia đinh xui xẻo mà bọn hắn nhắm vào.
Sau đó bọn hắn liền tụ tập lại cả bầy với nhau vui thích khoe khoang chiến lợi phẩm. Cả bầy chăn trâu chăn bò với nhau, đứa nào đứa nấy cũng là gia đình nghèo khó với nhau cả. Lúc đấy mà trộm được thứ gì là quý thứ đó, cho dù trời có mưa, khoai có nướng không chín đi nữa, nhưng trong những cái miệng đã khô khốc từ lâu vì đói của bọn hắn, chúng lại chính là những mĩ vị tuyệt nhất thế gian này.
Cả đám người Trần Nguyên lúc này không ngừng túm tụm lại xung quanh chậu than nóng đỏ. Mặc kệ già hay trẻ, Đại đế hay là cận vệ, tất cả đám bọn hắn đều không ngừng hít hà không ngừng. Cả một cái Chính sự điện lúc này hoàn toàn bị bao phủ bởi mùi thơm ngọt của những củ khoai nướng kia.
Mà lúc này, phía bên kia đất nước Mãnh Long, Phạm Tiến đang vô cùng rất cung kính đứng từ phía xa quan sát. Phía trước mắt hắn kia chính là một bà lão, tóc bà lão bạc phơ đang không ngừng tung bay như làn lụa trắng mỏng trước gió.
Cả thân hình bà lão run run, không ngừng nắm chắc lấy cây gậy trong ta mình chống đỡ nửa phần thân thể trên đã cong gập cả xuống, như sợ bị những cơn gió kia xô ngã. Tay còn lại của bà lão gì giơ lên cao như muốn cảm nhận thứ gì.
Bà lão này chính là Đại tế ti, người có thể dự báo trước những vận rủi sẽ đến với tất cả con dân đất nước Mãnh Long bọn hắn. Chính vì vậy, không riêng gì Phạm Tiến, trong lòng tất cả con dân đất nước Mãnh Long, tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào dám xem thường hoặc nghi ngờ năng lực của bà lão kia.
Người được phép đứng bên cạnh bà lão lúc này, không ai khác chính là một thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi, cũng chính là người sẽ kế tục tiếp theo của bà lão. Nàng khuôn mặt thanh khiết không một chút tì vết đứng lặng yên nhìn bà lão.
Những cơn gió lạnh không ngừng thổi qua làm đan xen từng lọn tóc nhỏ vương vấn lên đôi môi hồng đỏ của nàng, như càng làm tô điểm thêm cho sự quyến rũ mê hoặc đến điên đảo chúng sinh của đôi môi ướt át đấy.
Nàng bận một bộ áo màu trắng, khoác lên đó chính là một nhành hoa đỏ tươi gom trọn lại những lọn tóc đang điên cuồng cố chấp muốn được bay lượn kia, trong không khác gì một vị thánh nữ thuần khiết không một chút nhiễm bụi trần. Đôi mắt không pha lẫn một hạt bụi nào của nàng đang không ngừng dõi theo từng động tác kia của bà lão.
Sau một lúc lâu cảm nhận, sắc mặt bà lão lúc này đột nhiên biến sắc, bà lão nhanh chóng thu lại cánh tay của mình, ngay lập tức che khuất nó sau tà áo. Đôi mắt trắng đục của bà lão quay về phía Phạm Tiến, run run nói,