Cuối con đê dài chính là một bến đò lớn, bến đò lúc này tấp nập vô số người lui tới, tiếng cười nói huyên náo cả một vùng. Đội đánh cá bây giờ số lượng cũng đã mở rộng lên đến gần trăm chiếc, vì con đê đã hoàn thiện nên số lượng thanh niên trai tráng dư ra lại được cho đầu nhập vào đoàn đội đánh cá.
Sản lượng đánh bắt được chính vì vậy cũng không ngừng tăng lên. Chính vì vậy, cái ăn giờ đây không còn là nỗi ám ảnh lo lắng của nhiều người như lúc trước nữa. Lúc trước mọi người đều mơ ước ngày nào cũng đều đặn có được một bữa ăn là đã khó, ấy vậy mà bọn họ bây giờ cũng đều có được ba bữa ăn mỗi ngày, ai nấy đều vui sướng.
Những cái này Trần Nguyên đều không hề tiếc, hắn biết sức ăn của mọi người ở thời đại này đều là vô cùng lớn, đơn vị đánh bắt được tính bằng tấn, nghe có vẻ ghê gớm lắm những cũng chẳng bỏ bèn gì đối với sức ăn của những người ở thời đại này.
Mặt khác, vì tu luyện nên tiêu hao sức lực của mọi người cũng vì thế mà tăng lên. Để bù lại sức lực thì chỉ có cách tăng lượng thức ăn lên mà thôi. Trần Nguyên từng nghỉ tới chế tạo đan dược, hoặc là đào mỏ kiếm linh thạch để giúp mọi người dễ dàng hơn trong việc tu luyện.
Nhưng vấn đề lớn là, đan dược? hắn trong đầu hoàn toàn không biết một chút nào về đan dược chứ đừng nói là điều chế, mà phương thức điều chế hắn cũng chẳng có. Còn về phần linh thạch, Trần Nguyên cũng từng suy nghĩ rằng không biết là Trái đất hắn đang sống đây thực sự là có linh thạch hay không nữa.
Đọc ở trong mấy truyện khác thì thấy nói đi nói lại về việc đào mỏ để kiếm linh thạch. Nhưng Trần Nguyên hắn cũng chẳng biết tìm mỏ linh thạch này ở đâu, mà hắn cũng còn chưa biết được những viên linh thạch này méo tròn thế nào thì nói gì đến việc tìm kiếm. Thôi thì được đến đâu hay đến đó.
Linh thạch nói đơn giản chính là một viên đá, nó chính là tinh hoa của đất trời ngưng tụ lại mà thành, mà trong đó chứa đựng một lượng lớn linh khí, mọi người đều có thể dễ dàng hấp thu nó để tu luyện.
Không chỉ có thế, người tu luyện đều có thể dễ dàng hấp thu một lượng lớn linh thạch mà hoàn toàn không cần lo sợ việc bản thân bị hao tổn căn cơ, vấn đề chỉ nằm ở phía người tu luyện hấp thu được bao nhiêu mà thôi.
Linh thạch còn có một tác dụng lớn nữa là cung cấp một lượng lớn linh khí giúp cây cối xung quanh nó phát triển tốt hơn. Điều này càng thể hiện rõ ràng đối với những loại cây quý giá cần có thời gian dài để phát triển, linh thạnh sẽ cung cấp lượng lớn linh khí giúp chúng tăng tốc độ phát triển mà không hề một chút gây hại nào đến chúng.
Chính vì chưa giải quyết được vấn đề đan dược cùng linh thạch, Trần Nguyên mới không tiếc làm mọi cách để tăng cao số lượng lương thực, nhằm bổ sung lại lượng năng lượng thiếu hụt do quá trình tu luyện mang đến.
Lúa và tất cả các loại cây trồng khác cũng đã bắt đầu vào vụ thu hoạch. Trên đại điện, Dương Thanh cung kính báo cáo,
“Chúng ta vụ mùa này tổng thu hoạch được 1000 tấn lúa trên tổng diện tích 100 héc ta. Còn lại các loại cây trồng khác chúng ta cũng đã thu hoạch, nhưng do nguồn giống ban đầu của chúng ta thiếu hụt nên tạm thời chúng đang còn trong giai đoạn nhân giống, tạm thời chưa đưa vào tính toán sản lượng thu hoạch.
Về phẩn thủy sản, ngoài số lượng dùng làm thức ăn hàng ngày cho tất cả các thần dân ra, chúng ta hiện cũng đã dự trữ được 50 tấn cá khô cùng hơn 100 trấn cá muối và làm mắm các loại.
Bên cạnh đó, những con vật nuôi khác cũng có những bước phát triển đáng kể, bò lúc đầu 20 con giờ đã tăng lên đến 39 con, dê cũng đã lên đến 20 con, heo lúc đầu 59 con giờ đã tăng lên 102 con, gà 86 con giờ đã 276 con, trong đó số lượng vịt là tăng lên nhanh nhất do số lượng cá chúng ta cung cấp không ngừng cho chúng làm thức ăn, vịt giờ đã đạt 453 con so với lúc đầu là 102 con thưa Đại đế”.
Trần Nguyên cùng tất cả mọi người nghe Dương Thanh báo cáo xong thì ai nấy đều hoan hỉ vui mừng. Có nhiều người trong bọn họ cả đời còn chưa bao giờ được nghe hoặc nhìn thấy được một số lượng thức ăn nhiều đến như thế.
Tất cả mọi người đều bị Trần Nguyên bắt đi học, cũng chính vì thế bọn hắn đều biết được đơn vị tấn là ý vị như thế nào, chính là đè chết người đấy. Bọn hắn không giấu nổi vui mừng, còn có người còn đứng cả dậy hét lớn hoan hô.
Bao nhiêu công sức bọn hắn bỏ ra, giờ phút này nhìn thấy được thành quả, thì ai nấy đề thỏa mãn. Trong khi mọi người đang còn hoan hỉ vui mừng, Trần Nguyên cũng dần tính toán lấy,
“1000 tấn nếu chia cho 1000 người thì mỗi người cũng chỉ được tầm 1 tấn, lấy 1 tấn mà chia cho 365 ngày một năm thì cũng chỉ được tầm 3 ký cho một người một ngày, vậy cũng là quá ít, không thể đủ để cung cấp năng lượng cho quá trình tu luyện của chúng ta.
Ít nhất thì cũng phải là mười đến hai mươi ký một ngày mới được, đây là tính theo cách bình thường, còn nếu tăng cường tu luyện thì lượng thức ăn đi theo đó cũng tăng cao, lúc đó lên đến bốn mươi, năm mươi ký một ngày không chừng.
Một ngàn tấn gạo nghe có vẻ nhiều nhưng thực tế cũng đang còn quá thiếu a, mặt khác ta ở đây mới có hơn một ngàn thần dân, nếu sau này lên đến hai ngàn thậm chí là mười ngàn thì sẽ thế nào đây. Cần phải tính toán kỹ lại mới được a”
Suy nghĩ như vậy, Trần Nguyên liền sau đó lên tiếng,
“Tốt, vụ mùa này công sức của tất cả chúng ta đều đã được đền đáp, đây chỉ là bước khởi đầu của chúng ta mà thôi, ta tin chắc rằng với sự cố gắng của tất cả mọi người, vụ mùa tới chúng ta thu hoạch sẽ được nhiều hơn nữa. Bộ trưởng Nông nghiệp ngươi cũng đã vất vả nhiều rồi, lần này ngươi đã lập được một công lớn”
“Không vất vả, không vất vả thưa Đại đế”, Dương Thanh lần đầu tiên được Trần Nguyên khen ngợi thì cũng hết sức âm thầm vui mừng. Nàng lúc này trong lòng âm thầm cảm thấy tự hào vì đã làm được một điều có ít cho đất nước.
“Lúc thì tạm thời chúng ta đem một nửa ra phân phát đều cho tất cả các thần dân, để bọn họ thưởng thức lấy thành quả lao động của mình. Còn lại những vật nuôi và cây trồng khác chúng ta vẫn giữ lại tiếp tục nhân giống phát triển sau này.
Ta mong muốn số lượng vật nuôi phát triển đến mức mỗi người, mỗi nhà đều có năm đến mười con vật nuôi để làm vốn, ta sẽ để cho bọn họ tự phát triển chăn nuôi. Như thế thì đất nước mới có thể càng ngày càng phát triển vững mạnh được.
Bên cạnh đó, cho người lựa chọn những con bò đực béo khỏe rèn luyện cho nó tập kéo cày. Chúng sẽ giúp chúng ta giảm bớt sức lực, tăng năng suất và tốc độ khai khẩn đất hoang lên gấp nhiều lần so với việc chúng ta làm tay”. Trần Nguyên phân phó.
“Vâng, tới đây ta sẽ cho người đi thực hiện ngay”, Dương Thanh cấp tốc ghi chép lại những gì Trần Nguyên vừa phân phó.
“Báo cáo, Bộ khoa học kỹ thuật của chúng ta cũng đã thành công chế tạo ra giấy theo phương pháp mà Đại đế đã chỉ dẫn. Chúng ta đã cho nghiền gỗ cây Bạch đàn thành những mảnh vụn nhỏ ra, sau đó đun chúng sôi lên trong nước tạo ra một loại hỗn hợp gọi là bột giấy.
Hỗn hợp này được đổ ra một mặt phẳng để làm khô, sau vài ngày thì chúng sẽ tự kết thành một tờ giấy. Độ dày của giấy thì được quyết định bởi độ dày do lượng hỗn hợp bột của chúng quét mà tạo nên. Đây chính là thành quả nghiên cứu của chúng ta”. Nói rồi Trần Vi lấy ra một xấp giấy đưa lên cho Trần Nguyên kiểm tra.
Trần Nguyên nhận thấy chồng giấy, hắn bắt đầu lật từng tờ và nhìn kỹ quan sát. Những tờ giấy này đều có độ dày mỏng khác nhau không ổn định. Mặt giấy thô ráp, tuy vậy cũng đủ điều kiện cơ bản để thành một tờ giấy. Trần Nguyên không khỏi giấu được vui mừng khen ngợi,
“Tốt lắm, các ngươi đã làm rất tốt, tuy nhiên cần nâng cao kinh nghiệm và tay nghề hơn hơn nữa, mặt giấy cần phải làm mịn hơn và trắng hơn, độ dày mỏng của giấy cũng cần khống chế ổn định giữa các tờ với nhau thì mới tốt nhất.
Sau khi đã chỉnh sửa lại thành công, ngươi cho đóng lại thành tập, sau đó giao cho bên Bộ giáo dục giấy cùng viết lông vịt để các nàng biên soạn sách vở. Thành quả này của ngươi sẽ giúp ích rất lớn trong việc nâng cao chất lượng giáo dục đến toàn người dân. Lần này ngươi cũng đã lập được một công lớn”
“Đa tạ Đại đế”, Trần Vi vui vẻ cảm tạ.
Đối với nàng, vấn đề khó nhất chính là những bước đầu tiên để chế tạo nên sản phẩm, còn chuyện cải tạo cải tiến sản phẩm thì chỉ là chuyện nhỏ đối với nàng.
Bút lông vịt được Trần Nguyên nhắc đến ở đây chính là một sản phẩm thiết kế mới của nàng dựa trên bản thiết kế có sản của Trần Nguyên đưa ra. Bút lúc đầu dự tính là lấy lông ngỗng để chế tạo, nhưng vì lông ngỗng không có nên nàng quyết định dùng tạm lông vịt để thay thế, ai ngờ hiệu quả cũng tốt vô cùng.
Thân bút thì được lắp thêm một ống tre nhỏ để dễ dàng cầm nắm khi viết, lông vịt thì được gắn chặt vào ống tre. Bút lông vịt này mỗi lần viết đầu cần phải chấm mực. Mực ở đây chính là do bọn họ dùng muội than lấy được sau khi đốt nhựa thông, lại lấy muội than này cho trộn với một loại keo do da động vật nấu cô đặc lại mà thành. Sau đó vê lại thành từng thỏi, đem phơi cho đến khi chúng hoàn toàn khô đi là có thể dùng được. Khi dùng thì phải đem mài ra với nước để tạo thành mực.
Thực chất cái này chính là Trần Nguyên học được từ phương pháp chế tạo mực tàu ngày xưa của bọn Khựa. Những thứ này đi qua bàn tay và khối óc của Trần Vi mày mò cải tiến không biết bao nhiêu lần, cuối cùng đạt được kết quả ngoài mong đợi.
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi