Đại Việt Chúa Tể

Chương 52: Vì người chết đi mà sống




“Trần Giang, ta đã xong việc của ta rồi, phần còn lại thì để cho ngươi đấy”, Trần Nguyên quay đầu nhìn lấy Trần Giang nói.

“Không, không… ngươi đã nói ngươi sẽ không giết ta, ngươi là kẻ nói lời không giữ lời, ngươi không xứng đáng làm tộc trưởng, làm như thế mọi người ai sẽ con tin mà đi theo nữa, đúng không, đúng không tất cả các anh em chiến sĩ”, Lục Thanh lúc này vô cùng hoảng sợ mà bò khắp xung quanh cầu xin các chiến sĩ xung quanh.

“Ta nói ta sẽ không giết ngươi, ta đã giữ lời. Nhưng ta không giết ngươi không có nghĩa là người khác không giết ngươi, ngươi phải biết rằng ta tuổi già sức yếu rồi, một mình ta đâu có đủ sức để ngăn cản bọn họ à. Haiz… ta cũng muốn cứu ngươi lắm nhưng chỉ tiếc ta lực bất tòng tâm….Haiz…”, Trần Nguyên than thở mấy câu xong liền quay người rời đi.

Công Đoàn lúc này thì đã dẫn người cho thu thập hết lại tất cả hơn 100 thanh đao sắt từ trong đám đất đá lộn xộn kia. Theo chỉ dẫn của Trần Nguyên, ngay cả áo quần mặc trên người bọn Dạ Lang kia bị cho lột sạch hết xuống. Những thứ này hiện tại đối với bọn Trần Nguyên thì đều là những thứ tốt, đặc biệt là đem đống vải này về cho Dương Thanh nàng nghiên cứu, thì chắc chắn nàng sẽ đạt được những bước phát triển vượt bậc trong lĩnh vực đan dệt.

“Đem những cây đao kia trang bị thay thế cho những chiến sĩ của chúng ta. Công Đoàn, người cho 2 người chiến sĩ tốc độ nhanh nhất chạy quay ngược trở lại thông báo cho Trần Vương kế hoạch của ta. Tuyệt đối không được để chạy thoát bất kỳ một tên nào. Diệt cỏ phải diệt tận gốc”, Trần Nguyên cho gọi Công Đoàn đến cấp tốc phân phó.

“Vâng, Đại đế”, Công Đoàn sau đó cấp tốc chạy đi chọn người phân phó.

“Á…………..”

Tiếng hét thảm thiết của Lục Thanh vang lên, Trần Nguyên lúc này nhìn lại thì thấy Trần Vương đã dùng lấy cây đao của mình gọt đứt đâu mất một cánh tay của Lục Thanh tên kia.

“Ngươi cũng biết đau à tên súc vật, lúc trước ngươi giết người của chúng ta, chém người của chúng ta, ngươi chửi mắng, ngươi truy đuổi chúng ta không phải sướng lắm hay sao? Hahaha… ngươi cũng biết đau? Ta không tin”, cười nói điên cuồng Trần Giang, hắn vụ lên thêm một đao về phía tay còn lại của Lục Thanh.

“A….. tha cho ta, van cầu ngươi tha cho ta, ta sai rồi….a……”, Lục Thanh đau đớn lăn liên tục trên mặt đất, miệng không ngừng cầu xin tha thứ. Trần Giang lúc này như ác thần đứng trước mặt hắn, từng ngọn gió lớn rít qua từng vách núi thổi qua khuôn mặt của Trần Giang khiến cho tóc của Trần Giang tung bay cả lên, xen lẫn vào đó là một đôi mắt huyết hồng nhìn chằm chằm như muốn gặm sạch xương của hắn. Hắn sợ, hắn thật sự ân hận rồi, hắn ân hận vì hắn đã dám chọc giận một ác thần.

Hắn đã làm những điều mà khiến cho hắn bây giờ muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong. Trong mắt của Trần Giang, Lục Thanh tên này còn đáng chết hơn trăm ngàn lần tộc trưởng Dạ Lang của bọn hắn. Bởi chính tên này là tên cầm đầu trong trận tàn sát bộ lạc Điền Việt kia. Chính tên súc vật này đã giết chết biết bao nhiêu người thân, biết bao nhiêu con dân của hắn.

“a………………”

Một cái chân của hắn cũng bị Trần Giang vung lên một đao chém đứt lìa. Lục Thanh tên kia bây giờ chỉ còn lại đúng duy nhất một cái chân gãy của hắn. Hắn giờ này điên cuồng la hét trong đau đớn, máu của hắn phun ra bắn tung tóe ra khắp cả một vùng. Cả người hắn lăn lui lăn tới trong chính vũng máu của hắn.

“a…………..”

Một cái chân của hắn cuối cùng cũng đứt lìa, Trần Giang không hề một chút thương tiếc đứng nhìn lấy Lục Thanh la hét trong cơn đau đớn của mình. May ra chỉ có như thế mới khiến cho Trần Giang nguôi được cơn giận dữ của mình, phải chính tay hắn hành hạ lấy kẻ thù của mình, kẻ thù của cả bộ lạc thì hắn mới thoải mái, mới đặt xuống được gánh nặng tâm lý của mình.

Tất cả chiến sĩ lúc này đứng vây lấy bốn phía xung quanh quan sát lấy Lục Thanh tên kia đang giẫy chết. Tất cả bọn hắn đều không thể tự mình xông lên một đao chém đứt đầu tên súc vật kia, nhưng bọn hắn đều biết, để cho tên Lục Thanh kia chết ngay lập tức thì chẳng khác nào quá dễ dàng cho hắn. Phải cho hắn cảm nhận được cảm giác từ từ đến gần cái chết mới là cách hành hạ xứng đáng nhất dành cho những tội ác mà hắn đã gây ra.

Trên khéo mắt của những chiến sĩ lúc này ai nấy đều không nhịn được mà rơi xuống những dòng nước mắt. Họ đã khóc…, họ khóc không phải là vì xót thương cho tên súc vật kia, mà họ khóc vì nhớ đến những người thân yêu của họ đã mất đi, họ khóc vì bọn họ của cùng cũng được nhìn thấy tên súc vật kia chịu đựng lấy hành hạ mà chết đi.

“Trần Giang, chúng ta không còn nhiều thời gian”, Trần Nguyên lúc này hướng đến hắn nói.

Trần Giang lúc này đang quan sát lấy Lục Thanh tên kia, nghe Trần Nguyên nói vậy, hắn cũng không nói thêm lời nào. Hắn từ từ tiến lại gần tên súc vật kia vẫn đang còn lăn lộn trong vũng máu. Hắn siết chặt lấy tay của mình…

“Vù…”

“Phạch”

Ngay sau đó là một cái đầu Lục Thanh tên kia bị lưỡi đao chém đứt lìa ra khỏi cổ.

“Tất cả các anh em, hãy đến trả thù cho người thân của chúng ta, lấy máu của chính hắn để tế lên những người thân của chúng ta”, Trần Giang lúc này gầm thét cả lên.

Ngay sau lời thét kia của hắn, hàng loạt chiến sĩ đồng loạt lao lên, mỗi người mỗi đao, mỗi người mỗi rìu. Phút chốc cả thân hình của tên Lục Thanh kia bị băm vằm thành đống thịt vụn. Sau khi đã thỏa mãn hả giận trong lòng, thì lúc này mọi người mới cùng Trần Giang quay trở lại.

“Thế nào? Các ngươi có hả giận? có hết buồn phiền?”, Trần Nguyên lúc này nhìn tất cả mọi người.

Tất cả mọi người nghe Trần Nguyên hỏi vậy thì đều trầm mặc không nói gì. Hả giận? bọn hắn có hả giận, nhưng hết muộn phiền? vui mừng? làm sao có thể. Dù cho bọn họ có chém trăm tên ngàn tên Lục Thanh kia đi nữa thì người thân của bọn họ cũng chẳng có thể sống lại, cũng chẳng có thể ở bên họ được nữa.

Nếu người thân của họ không thể sống lại, không thể ở bên họ thì dù cho bọn họ có hả giận nhưng làm sao bọn họ có thể vui lên được. Nếu được đổi lại cho người thân của bọn họ được sống lại, thì dù cho Lục Thanh tên kia được sống, được lăng nhục chửi rủa bọn hắn thì bọn hắn cũng cam lòng. Cái bọn họ cần ở đây chính là người thân của bọn họ được sống chứ không phải là chém chết tên Lục Thanh súc vật kia.

“Ta cũng như các ngươi, ta cũng mất đi những người thân yêu của mình. Ta hiểu lòng của các ngươi đang nghĩ gì, ta biết các ngươi mong muốn điều gì. Nhưng, điều đó chắc chắn là không thể, ta cũng buộc phải nói ra điều này, tuy ta biết rằng điều đó sẽ rất là phũ phàng, rất là đau đớn.

Người thân của các ngươi đã chết rồi, người thân của các ngươi không thể sống lại được nữa. Nhưng, các ngươi cũng không nên quá muộn phiền vì điều đó. Cái các ngươi cần ở đây là các ngươi phải không ngừng mạnh mẽ lên, các ngươi sống lúc này không phải là chỉ riêng cho các ngươi nữa, mà còn có cả những người thân hiện tại của các ngươi.

Các ngươi sẽ một lần nữa chịu khuất nhục khi người thân hiện tại của các ngươi bị kẻ khác giết chết ngay trước mắt của các ngươi hay sao? Các ngươi sẽ rồi lại tự trách bản thân mình yếu kém vì lại không bảo vệ được họ nữa hay sao? Các ngươi thấy các ngươi xứng đáng gặp mặt những người đã chết đi của các ngươi hay sao?

Các ngươi hãy vì những người thân hiện tại của các ngươi mà sống, hãy vì những người thân đã chết đi của các ngươi mà sống. Các ngươi phải thay tất cả những người chết đi kia bảo vệ lấy người thân của bọn họ. Các ngươi phải không ngừng mạnh mẽ lên nữa. Các ngươi có dám theo ta giết sạch tất cả những kẻ dám có suy nghĩ xâm hại người thân của chúng ta hay không?”, Trần Nguyên gầm thét lên.

“Dám”, hơn 500 chiến sĩ tiếng thét vang trời.

“Giết”, Trần Nguyên rống lên một tiếng lớn sau đó quay người nhắm về phía Dạ Lang mà thẳng tiến tới

………………………………

“Ngươi nhìn thấy có quặng sắt giống như thế này ở trong hang động kia đúng không?”, Trần Tô nhìn sang tên dẫn đường một bên hỏi.

“Dạ, đúng vậy thưa Đại nhân, lúc trước cả bộ lạc của ta từng sinh sống ở trong hang động này, nhưng sau đó bị bộ lạc Độc Long đến đánh chiếm nên cũng vì vậy mà bọn ta phải rời đi. Hang động này khá sâu và lớn, ở trong đó chúng ta nhìn thấy có rất nhiều thứ mà Đại nhân gọi là quặng sắt này”, người dẫn đường kia cung kính đáp.

“Còn mỏ quặng kia ngươi nói thì như thế nào? Nằm cách xa ở đây không?”, Trần Tô nhìn qua phía người dẫn đường còn lại hỏi.

“Thưa đại nhân, phía bên kia cũng chính là bộ lạc cũ của chúng ta cách đây không xa thưa Đại nhân. Trước đây ta và hắn vốn dĩ là hai bộ lạc láng giềng ở gần nhau nên mới bị bọn Độc Long thần phục chung một lần”, người dẫn đường còn lại cung kính nói.

Nghe hai người nói vậy, Trần Tô cũng lâm vào trầm tư, bởi theo những kiến thức mà hắn được Trần Nguyên dạy thì không dễ để có được hai mỏ quặng cùng nằm gần nhau liên tiếp như vậy. Trừ khi…

“Nhanh dẫn ta qua phía bên kia bộ lạc của ngươi quan sát tiếp mỏ quặng bên kia. Ba người các ngươi ở lại đây tiến hành thăm dò ghi chép lại hết mọi thông tin về mở quặng và địa hình xung quanh đây cho ta. Sau khi xong bên kia ta sẽ quay lại đây đón ba người các ngươi trở về”, Trần Tô nghĩ đến thứ gì thì cấp tốc quay sang phân phó ba chiến sĩ của hắn.

Lần này đi ra ngoài, Trần Tô dẫn theo 15 chiến sĩ của hắn, những người còn lại thì vẫn được hắn phân bố ra hai khu vực là phía đồng bằng Nhị Hà kia và phía đi ra xa dãy Bạch Mã kia. Giờ địa bàn bao phủ của hắn có thể xem như là trải khắp.

Đồng bằng sông Nhị Hà bên kia thì hắn cũng đã thăm dò được hơn phân nữa. Nếu cho hắn thời gian thêm mấy tháng nữa thì hắn chắc chắn có thể tự tin thăm dò hết tất cả vùng đồng bằng rộng lớn kia.


Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi