Nghe Trần Nguyên nói vậy, Trấn Thiên tên kia cũng rơi vào một hồi lâu suy nghĩ. Một lúc sau hắn trên mặt đầy u buồn nói,
“Gia đình ta, bộ lạc ta, người thân của ta đều bị tên súc vật Dạ Lang kia giết hết, ta đã không còn nơi để về nữa rồi. Ta Trấn Thiên… nguyện ý thần phục”
Trấn Thiên lúc này sau một hồi chần chừ suy nghĩ thì cũng cúi đầu quỳ một chân trên mặt đất cung kính nói. Trần Nguyên thấy vậy thì cũng khỏi mỉm cười lấy.
“Tốt, từ nay về sau ngươi sẽ chính là những chiến sĩ kề vai sát cánh chiến đấu cùng với ta. Có vinh, chúng ta cùng vinh, có nhục, chúng ta cùng nhục”
“Có vinh, chúng ta cùng vinh, có nhục, chúng ta cùng nhục”, tất cả những chiến sĩ xung quanh cũng kích động mà hét lớn lên.
Trong mắt của những chiến sĩ này, Trần Nguyên chính là một vị “Thần”. Tính mạng của Trần Nguyên còn quan trọng hơn tính mạng của bọn hắn, thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng những người thân của bọn hắn. Bởi trong suy nghĩ của bọn hắn, bọn hắn sẽ không thể có được ngày hôm nay nếu không có Trần Nguyên, sẽ không có được một tương lai tươi sáng sau này nếu không có lấy sự dẫn dắt của Trần Nguyên.
“Tất cả những người bị bắt gia nhập vào bộ lạc Dạ Lang dẫn qua một bên”, Trần Nguyên lúc này lạnh lùng nói.
Nghe Trần Nguyên nói vậy, cả đám con dân kia vô cùng sợ hãi mà cấp tốc chạy qua một bên tránh cách xa đám con dân gốc của Dạ Lang kia. Bọn hắn nghe Trần Nguyên nói như vậy thì cũng phần nào đoán được ý định của Trần Nguyên là muốn làm gì.
Bọn họ sợ hãi bị liên lụy, dù sao đa phần trong số bọn họ đều là bị bắt ép thần phục Dạ Lang, thậm chí nhiều người trong bọn họ còn thù ghét lấy bọn Dạ Lang này. Chính bọn này đã khiến cho gia đình bọn họ phải ly tán, tộc trưởng cùng các chiến sĩ trong bộ lạc của bọn họ không bị giết thì cũng bị bắt làm nô lệ đào mỏ. Còn bọn họ thì lúc nào cũng bị đám con dân gốc Dạ Lang này chà đạp không khác gì một con vật.
Trần Nguyên lúc này nhìn lại mấy trăm người còn sót lại đang quỳ lấy ở trên đất kia, già có trẻ có, trai gái đều có. Trên khuôn mặt của bọn họ đều sợ hãi đến tột cùng, thậm chí còn có người nhịn không được mà khóc thét cả lên. Trần Nguyên lạnh lùng nhìn đám người bọn họ mà nói.
“Ta không muốn làm một kẻ tàn ác máu lạnh nhưng chính các ngươi đã bắt ta phải trở thành một kẻ tàn ác máu lạnh. Các ngươi chắc chắn sẽ không ngờ được rằng các ngươi có một kết cục này hôm nay. Các ngươi có thể đổ lỗi là do những người kia làm mà không liên quan đến các ngươi, nhưng các ngươi đã quên một điều, bọn họ kia không ai xa lạ mà chính là con, là cháu, là ngươi thân của các ngươi. Nếu có trách, thì trách các ngươi quá tham lam, quá tàn ác mà thôi. Giết”
Trần Nguyên ánh mắt lạnh lùng mà nhìn lấy đám con dân nhỏ bé Dạ Lang kia lúc này còn đang run rẩy. Nghe được mệnh lệnh của Trần Nguyên, các chiến sĩ còn lại không hề chần chừ một chút nào mà xông lên giải quyết hết sạch. Trong phút chốc, cả mấy trăm mạng người chồng chất như núi, máu me lênh láng cả một vùng.
“Chất củi lên, đốt sạch hết cho ta”, Trần Nguyên nhìn lấy những thi thể kia cũng không một chút cảm tình mà ra lệnh.
“Vâng”, đám thuộc hạ nhanh chóng tuân thủ mệnh lệnh.
Từng đống củi lớn được chất lên đầu khắp trên những thi thể kia, những bình rượu cũng được đem ra tưới lên. Phút chốc một đám lửa vô cùng to lớn bốc lên cháy ngùn ngụt. Giờ đây không còn nữa những tiếng kêu thảm thiết, những tiếng khóc than mà thay vào đó là những tiếng hoan hô, những tiếng khóc lên nghẹn ngào nức nở vì mối thù đã được trả của những người con dân còn lại kia.
Trần Nguyên thấy cảnh này cũng không hề nói gì, hắn nhìn lấy đám lửa, những ánh lửa bập bùng bay lên cao, hắn thì thầm những lời mà chỉ có hắn mới nghe thấy được, “các ngươi cũng đừng trách lấy chúng ta, chiến tranh và sinh tồn, ta cũng không thể để lại một mối nguy lúc nào cũng cận kề ở bên mình được. Các ngươi nếu có kiếp sau thì hãy cố gắng sống và làm một người tốt, ít nhất cũng đừng vì quá tham lam mà làm rơi đi tính mạng của chính bản thân mình”
Đúng là vừa rồi Trần Nguyên cũng có thể tha chết cho bọn hắn, hắn cũng có thể bắt lấy những người kia làm nô lệ đào quáng, hành hạ họ, bốc lột họ cho đến khi bọn hắn chết mà thôi. Nhưng Trần Nguyên không chọn cách làm như vậy, những người kia dù nói là có thù nhưng cũng không thù oán sâu đến nổi hắn phải đày đọa lấy bọn họ cả đời. Một cái chết ngay lập tức có thể giúp họ bớt đi những đau đớn lâu dài về sau hơn, chí ít đó cũng là một điều hạnh phúc đối với bọn họ.
Về phần khác, dù sao hắn cũng có nợ máu với những người Dạ Lang kia, lúc này hắn thần phục bọn họ thì bọn họ chắc chắn sẽ không dám phản kháng lấy. Nhưng sau này thì sao? Hắn cũng không rảnh thời gian để suốt ngày đi rao giảng rằng hắn là một người tốt, các ngươi đừng có trả thù ta được.
Con cháu của bọn hắn sinh ra, bọn hắn còn quản không được thì hắn hơi sức đâu để mà đi lo lắng mấy vấn đề này. Tốt nhất là diệt cỏ phải diệt tận gốc. Kẻ không đáng giết, không thể giết thì không nên giết, còn những kẻ đáng giết, kẻ có thể giết thì càng phải giết, giết càng sớm càng tốt. Phải diệt chúng từ khi còn trong trứng nước.
Sau khi đám lửa kia đã cháy sạch sẽ mọi thứ dơ bẩn còn sót lại, Trần Nguyên sai người bắt đầu cho chuyển sạch tất cả các thứ ở trong nhà kho ra ngoài.
“Công Đoàn, ngươi dẫn theo hai trăm binh sĩ di chuyển hết về thành, dẫn theo những người dân kia cũng về thành luôn cho ta. Cố gắng di chuyển càng nhanh càng tốt, ta vẫn đang còn lo lắng những tên Dạ Lang còn sót lại kia đây, không biết bên kia Trần Vương làm việc thế nào rồi nữa”, Trần Nguyên lúc này vẫn còn nhìn lấy những đốm tàn lửa nói.
“Vâng, Đại đế, nhưng… để lại hai trăm người sợ có quá ít hay không, lỡ có chuyện gì xảy ra…”, nói đến đây Công Đoàn cũng ngừng lại không dám nói tiếp nữa.
“Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không có việc gì, các ngươi cấp tốc về thành càng nhanh để hổ trợ Trần Vương càng sớm càng tốt. Ta lo lắng có cá lọt lưới, dù sao vũ khí của bọn chúng cũng tốt hơn binh sĩ của chúng ta rất nhiều. Điều ta lo sợ đó chính là chúng không đánh mà bỏ chạy thì mới là mệt mỏi”, Trần Nguyên lúc này cũng trầm tư lo lắng nói.
“Vâng, ta đã hiểu được”, Công Đoàn lúc này cũng hiểu được sự lo lắng của Trần Nguyên mà cấp tốc sắp xếp người vận chuyển tất cả đi.
Mọi người cấp tốc làm việc cho đến khi trời tờ mờ sáng mới tạm xong xuôi. Nhìn đám người Công Đoàn đã rời đi khỏi tầm mắt, Trần Nguyên lúc này nhìn lấy Trần Giang nói,
“Bác cho người đốt sạch những cái nhà kho kia luôn cho ta, tiêu hủy hết sạch bất cứ thứ gì còn sót lại của bọn Dạ Lang, làm càng nhanh càng tốt”
“Ta hiểu rõ”, Trần Giang gật đầu xong cũng bắt đầu cấp tốc xoay người rời đi.
Trần Nguyên lúc này vẫn đang còn chờ đợi, chờ đợi người đến. Hắn cũng không biết được kế hoạch của hắn có thành công hay không, sắp tới bước quan trọng, hắn không thể không lo lắng được. Hắn bây giờ không khác gì một tên thường dân chuẩn bị đối đầu với một vị quan phủ. Thắng, hắn sẽ kiếm được lợi lớn, vô cùng lớn, còn thua, hắn sẽ phải chạy… sút quần.
“Nhanh, gom hết những thứ bên kia qua, cả những đồ dùng kia nữa, chất thành một đống lớn cho ta”, Trần Giang vừa chỉ tay vừa quát lớn.
“Tướng quân, mấy cái nhà lính còn chưa hoàn toàn cháy hết kia thì sao, trong đó còn chúng ta còn thấy mấy thanh vũ khí của bọn chúng nữa, có đốt luôn không thưa tướng quân?”, lúc này một tên lính láo ngáo chạy lại gân Trầ Giang hỏi.
“Mịa nó cái tên Bùi Lâm đầu đất này, có thế mà cũng hỏi, não ngươi để ở nhà à? Lấy chứ sao không lấy, gom chúng lại hết cho ta, còn thứ gì khác ngoài vũ khí cùng áo giáp của chúng thì đốt sạch, hiểu chưa cái tên đầu đất này? Cút đi cho ta”, Trần Giang chửi tên Bùi Lâm kia một trận xong còn không quên đá cho hắn một cú vào mông.
“Tướng quân, ở bên này chúng ta phát hiện có một cái nửa nằm ở trên mặt đất, mở ra thì thấy chúng có một cái lỗ dẫn vào trong lòng đất thưa Tướng quân”, một tên lính từ trong nhà của tên Độc Cẩu vừa chạy ra vừa hét lớn lên.
“Cửa trên mặt đất? thằng ngu nào lại làm một cái cửa trên mặt đất cơ chứ, đâu, cút ra để ta đến xem”, Trần Giang lầm bầm chửi mà đi đến chỗ tên lính kia chỉ.
Nhưng loay hoay một lúc lâu hắn cũng chẳng có phát hiện ra được gì khác. Hắn liền cho gọi Trần Nguyên đến kiểm tra xem sao, chứ với kiến thức của hắn thì hắn cũng chẳng nhận ra được đây là cái thứ quái quỷ gì, mà trong đó tối đen hắn cũng chẳng dám xuống tới, lỡ đâu có phục kích trong đó thì hắn phải tiêu đời.
“Tầng hầm?”, Trần Nguyên nhìn thấy một cánh của dẫn xuống lòng đất thì cũng vô cùng ngạc nhiên lấy.
Trần Nguyên cũng không hiểu Độc Cẩu tên kia học được từ đâu mà biết cách chế tạo được hầm ngầm dưới lòng đất như thế này. Để làm được thế nãy cùng không hề đơn giản một tí nào, đặc biệt là với cái trí khôn của những đám con dân mà hắn đã từng tiếp xúc được ở thế giới này, thì hoàn toàn không có một tên nào có thể nghĩ ra được cách đào hầm như thế này. Nếu Trần Nguyên bảo bọn hắn nhảy cắm đầu xuống đất thì may ra bọn hắn còn hiểu mà làm được.
Trần Nguyên thấy vậy cũng tò mò, hắn cho người làm một cây đuốc, sau đó hắn dẫn đầu từ từ đi xuống từng bậc thang được làm bằng đất của tầng hầm kia. Tầng hầm được làm rất là kiên cố, các vách xung quanh đều được chắn bằng những thanh cây lớn xếp ngang sít nhau, sau đó là những cây gỗ lớn được đóng sâu vào lòng đất để vừa chắn những cây gỗ nằm ngang này đổ ra ngoài lại vừa chặn được đất đổ sụp xuống. Trên trần cũng được làm bằng các thanh gỗ ngang xếp sít vào nhau để đỡ lấy trần đất kia, nhìn vô cùng chắc chắn.
Nhìn lấy thiết kế của hầm ngầm ngày, Trần Nguyên thầm đoán đây không phải là những cây gỗ được dựng lên sau khi đào hầm mà là bọn Dạ Lang kia chắc chắn là đã đào một cái hố thật sâu trước, chúng dựng lên một căn nhà gỗ dạng như thế này rồi sau đó đổ đất lấp lên phía trên mới tạo ra được một cái hầm ngầm như bây giờ thế này.