Đại Việt Chúa Tể

Chương 88: Sấn hỏa đả kiếp




“Nói như vậy, nếu như chúng ta dẫn hết bọn chúng ra ngoài làm phân tán lực lượng của bọn chúng thì chúng ta sẽ dễ dàng tấn công được bộ lạc của bọn chúng”, Đại Man lúc này đột nhiên nảy lên một ý tưởng.

“Vậy mấy tên ngươi dẫn ra ngoài kia đâu?”, Dương Tĩnh lúc này đang còn lim dim mắt nghe Đại Man lẩm bẩm cũng không nhịn được mà lên tiếng.

“Mấy tên bị dẫn ra ngoài kia?”, Đại Man nghe Dương Tĩnh hỏi thì cũng thấy đau đầu, hắn đúng là quên đi vấn đề quan trọng này.

Dẫn bọn hắn đi ra là có cách rồi, nhưng dẫn ra rồi thì làm gì bọn chúng. Giáp lá cà đánh nhau với bọn chúng? Vậy thì cũng chẳng khác gì việc gom bọn chúng lại một chỗ mà đánh giết, cần gì phải tốn công sức để dẫn bọn hắn ra ngoài.

Chưa kể đến, dẫn bọn chúng ra ngoài là một chuyện, mà chạy thoát được bọn hắn hay không lại là một chuyện khác. Không khéo thì hắn sẽ mất luôn cả chì lẫn chài chứ chẳng nói chơi.

Đại Man sau một hồi suy nghĩ nhưng cũng tìm không ra được phương án tối ưu thì cũng chán nản mà ngồi bịch xuống ghế. Chưa đợi hắn ngồi nóng mông thì lại một tên lính khác đột nhiên lại xông vào cấp báo, làm hắn giật nãy cả mình.

Hắn trong đầu nãy giờ lúc nào cũng tràn đầy lấy hình ảnh cùng những phương thức thử nghiệm để đối phó với đám Lưỡng Quy kia. Hắn đâu còn để ý đến những chuyện khác xung quanh, hắn tức giận nhìn lấy tên lính còn đang quỳ trên mặt đất chưa kịp mở miệng báo cáo mà quát lớn lên,

“Có chuyện gì? Ngươi không thấy ta còn đang đau đầu hay sao? Ngươi tính làm ta giật mình chết à?”

“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ vừa nhận được tin tức từ Trần Tô tướng quân truyền đến trả lời tin cầu viện lúc trước của ngài. Ta nhận được tin liền cấp tốc xông vào đây báo cáo, không nghĩ đến…”, tên lính kia cũng vì sự giật mình của Đại Man mà run sợ đáp.

“Trần Tô tướng quân truyền đến tin tức gì, nói mau”, không đợi tên lính kia nói hết lời, Đại Man liền cấp tốc bật dậy khỏi ghế mà chặn họng tên lính hỏi.

“Trần Tô tướng quân chỉ truyền đến bốn chữ: Sấn hỏa đả kiếp”, tên lính kia lúc này mới cấp báo.

“Sấn hỏa đả kiếp? Chỉ nhiêu đó thôi hay sao”, Đại Man nghi ngờ hỏi lại.

“Đúng vậy thưa tướng quân, chỉ có bốn chữ này”, tên lính kia chắc chắn đáp.

“Tốt, ngươi lui ra đi”, Đại Man lúc này mới khoát tay ra hiệu tên lính kia rời đi.

“Sấn hỏa đả kiếp, sấn hỏa đả kiếp, sấn hỏa đả kiếp…”, sau khi tên lính kia rời khỏi thì Đại Man lại tiếp tục lui tới mà không ngừng lẩm bẩm lấy bốn chữ kia của Trần Tô truyền đến.

Hắn lúc này chưa hiểu được ý của Trần Tô là gì, hắn không ngừng miên man suy nghĩ, “chẳng lẽ là Trần Tô muốn dùng lửa đối phó bọn kia? Bắn những mũi tên lửa vào bọn chúng? Không phải là không được, nhưng làm như vậy thì có hiệu quả gì?

Không được, chắc chắn không phải là như vậy. Dùng lửa dọa địch? Dọa như thế nào? Sau đó thì làm sao? Lửa? Lửa à? Bẫy lửa? Đúng rồi, hầu hết tất cả động vật đều có bản tính sợ lửa, những con ngựa cũng không ngoại lệ.

Còn những mũi tên độc kia? Lửa, lại là lửa. Lửa sẽ làm được gì? Cái gì tạo ra lửa? Củi khô tạo ra lửa. Đúng rồi, chính là củi khô. Nhưng kiếm đâu ra nhiều củi khô để chất lên cả bộ lạc kia mà đốt đây.

Không ổn, củi khô là không ổn rồi. Khoan đã, không đúng, vẫn còn một cách tạo ra lửa mà không cần đến củi không. Hahaha… cuối cùng ta cũng đã nghĩ ra được cách rồi, ta thật là quá thông minh”,

Lần này thì đến lượt Dương Tĩnh đang mơ mơ màng màng mà cũng vì hắn đột nhiên bật cười lớn mà tỉnh giấc.

Ngay sau khi hắn suy nghĩ ra được phương án của mình, hắn cấp tốc cho gọi người vào. Một người hắn cử cấp tốc tiến về Điền Việt thành xin hỗ trợ, còn người khác thì hắn cho truyền tin của hắn cấp tốc thực hiện kế hoạch.

Sau khi tất cả đã phân phó xong xuôi, Đại Man lại cấp tốc tìm kiếm đội trưởng đội mười Lâm Tấn để bàn kế hoạch. Hắn muốn tự mình đi thăm dò địa hình tất cả khu vực bao quanh bộ lạc Lưỡng Quy này.

Kế hoạch lần này hắn không thể thất bại, vì vậy hắn không cho phép chính hắn có bất kỳ một sai sót nhỏ nào. Mỗi một sai sót nhỏ của hắn đề sẽ là mỗi một tính mạng binh sĩ của hắn. Vì lòng tự tôn của mình, hắn không cho phép điều đó xảy ra.

Mấy ngày sau, hắn cuối cùng cũng nhận được tin tức từ Trần Vương truyền tới là đồng ý hỗ trợ hắn. Tất cả mọi người đang tu xếp để vận chuyển đến những thứ mà hắn cần.

Đại Man sau khi nhận được tin tức thì cũng cấp tốc rút lui về thành tạm của mình. Hắn điều hết binh lực hiện tại mà hắn có cấp tốc chặt cây. Hắn không cho chặt đồng loạt mà chỉ chọn những thân cây có đường kính khoảng sáu, bảy cm.

Sau khi đã chặt được một số lượng cây lớn, hắn lại cho ghép tất cả chúng lại với nhau thành từng tấm lớn dài chừng năm mét, cao hai mét. Phía một mặt của tấm chắn gỗ kia chính là những đoạn cây vót nhọn một đầu cắm xiên ngược ra, lởm chởm đầy trên bề mặt của tấm gỗ ghép kia.

Tấm chắn hợp với những thân cấy vót nhọn kia tạo thành một hàng rào chông vô cùng chắc chắn. Những cái này chính là Đại Man lấy ý tưởng từ những cọc nhọn được cắm đầy phía ngoài bờ tường thành gỗ của Đại Việt.

Lúc trước hắn cũng từng thắc mắc với Trần Vương là vì sao lại cắm đầy những cọc gỗ nhọn ở phía ngoài của tường thành, vì như thế sẽ gây ra nguy hiểm cho mọi người dân. Nhưng Trần Vương đã giải thích cho hắn, mục đích của những cọc nhọn này chính là dùng để ngăn chặn lấy thú dữ điên cuồng tấn công.

Vì vậy, hắn đã nảy ra ý tưởng là dùng những cọc nhọn chông này để hạn chế sự linh hoạt của những con ngựa kia. Mà sáng chế bất chợt này của hắn lại vô tình giống với những hàng rào chông được sử dụng thời xưa để vô hiệu hóa lấy sự tiến công ào ạt của kỵ binh đối phương.

Sau khi hắn đã làm xong được vô số hàng rào chông thì người của Trần Vương cũng đã chuyển đến thứ đồ mà hắn cần. Đó chính là rơm. Không sai, đó chính là rơm. Đại Man hắn chính là người từng sinh sống ở vùng này, rơm rạ không phải là thứ gì xa lạ đối với hắn.

Một lượng lớn rơm đã được chuyển đến, Đại Man lại bắt đầu xắn tay áo lên hướng dẫn cho tất cả các binh sĩ của hắn cách đan những con cúi bằng rơm. Những con cúi bằng rơm này được đan theo cách không khác gì cách kết tóc đuôi rết thời hiện đại.

Đại Man biết những thứ này là bởi vị bộ lạc hắn lúc trước khi chưa tìm ra được như thông thì cũng sử dụng những con cúi lớn được đan theo cách này để giữ lửa. Lửa cháy trong những con cúi này sẽ không dễ dàng bị dập tắt bởi gió lớn.

Bởi vì lửa con cúi cháy một cách âm ỉ ở bên trong những búi rơm được bó đan chặt lại với nhau kia. Gió thổi mạnh vào thì chỉ làm chúng cháy lớn hơn mà thôi. Đây chính là cách giữ lửa di chuyển cực kỳ tốt so với biện pháp giữ than.

Đại Man muốn bện những con cúi lớn to gần bằng bắp chân này không phải là để giữ lửa, mà là để phủ lên bề mặt ngoài của tấm chắn chông kia. Những cọng rơm này khi tách ra thì vô cùng nhỏ yếu, nhưng nếu đan chúng chặt chẽ lại với nhau thì sẽ tạo thành được một khối vô cùng chắc chắn.

Nếu chúng được tẩm thêm nước vào Đại Man chắc chắn rằng những mũi tên bắn ở cự ly gần cũng không thể xuyên qua được những con cúi ướt này. Chưa kể còn cả một tấm gỗ dày được ghép từ những thân cây ở mặt sau kia.

Ưu điểm của những con cúi này chính là khả năng chống chịu tên bắn vô cùng tốt. Chúng lại còn có một ưu điểm lớn nữa đó chính là vô cùng nhẹ. Việc này sẽ giúp cho các binh sĩ sẽ dễ dàng vận chuyển những tấm chắn chông kia hơn. Đó chính là lý do vì sao hắn lại không cho làm tấm chắn chông từ những thân cây lớn hơn.

Mấy ngày sau, Đại Man cuối cùng cũng nhận được tin tức là đám người đi ra ngoài săn người kia của bộ lạc Lưỡng Quy đã trở về. Bọn hắn còn dẫn theo hơn hai trăm người khác. Không cần đoán thì Đại Man cũng biết được bọn người vừa thêm vào kia chính là người của bộ lạc xui xẻo vừa bị bọn Lưỡng Quy này để mắt tới kia.

Mà việc Đại Man làm lúc này không phải cấp tốc tiến công, mà chính là chờ đợi. Hắn chờ đợi màn đêm buông xuống, một đêm giữa những ngày hè oi bức. Một màn đêm sẽ quyết định lấy số phận của hắn cũng như đám người bộ lạc kia.

Dưới ánh trăng lờ mờ của những ngày cuối cùng của mùa hè, đám người Đại Man cấp tốc di chuyển áp sát lấy mục tiêu của bọn hắn. Sau khi đã tiến tới được vị trí mà hắn mất bao nhiêu thời gian thăm dò tính toán, hắn cấp tốc ra hiệu cho tất cả mọi người triển khai đội hình.

Tất cả binh lính lúc này trên người đều vác lấy những đống rơm được nén chặt cột lại vô cùng lớn. Nhận được tín hiệu của Đại Man, tất cả mọi người lúc này bắt đầu tản ra. Bọn hắn tạo thành một vòng lớn bao vây lấy bộ lạc Lưỡng Quy kia.

Trên đường đi qua của đám binh lính Đại Man, bọn họ đều rải lấy vô số rơm rạ khô, tạo thành một tường thành bằng rơm vây kín lấy bộ lạc Lưỡng Quy. Để chắc chắn, Đại Man không ngừng cho người rải thêm càng nhiều rơm lên bức tường thành kia.

Vì đồng bằng Đại Việt vừa mới thu hoạch xong vụ đông xuân nên số lượng rơm ra dư ra là vô số kể. Một phần thì được dùng làm thức ăn dự trữ cho trâu bò, còn một phần thì Trần Nguyên cho giữ lại để sau vụ hè thu sẽ rải đốt để vừa diệt sâu bệnh vừa làm phân bón cho đất.

Cũng chính vì vậy mà lần này Trần Vương cho người vận chuyển đến một số lượng rơm rạ là vô cùng lớn. Tường thành rơm càng ngày càng được chất cao, cho đến khi cả tường thành rơm cao gần bằng đầu người thì mới được dừng lại.

Cũng không phải vì Đại Man cho dừng lại mà nguyên nhân là do hết rơm. Nếu như rơm vẫn còn thì chắc chắn Đại Man tên kia cũng sẽ cho đắp cao thêm nữa tường thành rơm kia.




Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi