Lúc này đây trong đại điện lớn, có sáu người, một trung niên cùng năm lão đầu đang cùng ngồi thưởng thức trà. Vẻ mặt của trung niên ngồi ở ghế trên cùng kia thì có vẻ mặt vô cùng nhăn nhó khó chịu trong lòng.
Mà năm lão đầu ngồi ở dưới thì cũng mỗi người một vẻ mặt khác nhau. Có lão đầu thì trâm tư suy nghĩ như đang suy luận điều gì, có lão đầu thì lại bình thản ngụm từng ngụm trà như chẳng có chuyện gì quan trọng xảy ra, lại còn có lão đầu thì không ngừng khoái chí mà cười ha hả.
Người trung niên nhìn thấy lão đầu đang khoái chí cười kia cũng vô cùng bực bội trong lòng nhưng chẳng dám quát mắng lão, hắn khó chịu mà nói,
“Đại lão à, ngươi có thể ít cười lại một chút được không, ta đang vô cùng khó chịu trong mình đây”
“Khó chịu cái gì chớ, ngươi nha, có con rể đến nơi rồi mà không sớm tổ chức cho mọi người cùng ăn mừng à. Hahaha… ngươi sắp được làm ông ngoại rồi. Thật tốt, thật là tốt quá.
Hy vọng Dương Cúc có thể đẻ được một đứa cháu trai cho chúng ta. Chứ ngươi thì chúng ta cũng hết hi vọng rồi. Hahaha…”, Đại lão cũng chẳng thèm quan tâm là người trung niên kia có khó chịu hay không mà vẫn vui mừng cười nói sang sảng.
Người trung niên kia thấy Đại lão như thế thì cũng bó tay không còn lời gì để nói. Lão đầu này tính tính hắn vô cùng rõ ràng nên hắn cũng chẳng dám đi trêu chọc lão. Hắn đành quay sang những người còn lại tìm cứu cánh.
“Hùng lão, ngươi thấy việc này như thế nào?”
“Ý ngươi việc này là việc nào? Con gái của ngươi bị người khác cướp đi hay là chuyện của tên kia?”, Hùng lão cũng thừa biết ý của người trung niên hỏi việc này là việc nào. Nhưng hắn cũng giả vờ như không biết để mà buôn lời trêu tức người trung niên kia.
“Ý ta nói chính là tên lạ mặt kia đấy. Hắn lại từ đâu chui được vào đây?”, nghe Hùng lão nói vậy, người trung niên kia cũng nhăn mặt vuốt vuốt lấy trán của mình.
“Hahaha… ta làm sao biết được. Con gái của người vừa đi ra ngoài thành về lại mang về cho ngươi một người con rể, vậy là quá tốt rồi, bộ lạc của chúng ta lại tăng thêm một nhân khẩu rồi”, Hùng lão thường ngày tuy thờ ơ mọi chuyện nhưng lúc này cũng khoái chí mà cười lớn.
Thấy hai lão đầu khoái chí cười với nhau, hắn đột nhiên nổi lên xúc động muốn tẩn cho hai lão này một trận. Hắn bất lực mà nhìn sang ba lão đầu còn lại.
“Ta cũng có ý tứ như lão Hùng”, một lão đầu khi thấy người trung niên kia nhìn đến hắn thì hắn ngay lập tức lên tiếng.
“Ý kiến của ta cũng tương tự như ý kiến của lão Minh mà thôi”, Tài lão lúc này cũng mỉm cười lên tiếng.
Thấy hai lão đầu này đang đùa bỡn mình, người đàn ông kia càng thêm bực bội ở trong lòng. Thực sự vấn đề khiến hắn bực bội ở đây không phải tên lạ hoắc là huơ kia là từ chỗ khỉ ho cò gáy nào chui lên. Mà hắn bực bội là vì hắn có cảm giác đứa con gái yêu của hắn lại bị kẻ khác cướp đi.
Những lão đầu ngồi ở đây đều là bậc cha chú của hắn thì làm sao mấy lão này không biết hắn đang nghĩ gì trong lòng được. Hắn cũng đành hết cách với mấy lão đầu này, hắn chỉ đành dành hy vọng cuối mình cho Ngũ lão.
Bởi trong mấy lão đầu ở đây, chỉ có duy nhất Ngũ lão là người trầm tính nhất. Ngũ lão không giống như mấy lão đầu còn lại, mấy lão đầu kia chỉ có bàn chuyện đánh chém là giỏi, còn Ngũ lão là một người đa mưu túc trí. Người trung niên kia nhìn lấy Ngũ lão.
“Điều ngươi lo lắng ở đây chúng ta đều hiểu, con gái của ngươi cũng không đi đâu được, ngươi còn lo lắng cái gì. Còn tên lạ mặt kia, ta cũng chưa từng nhận được thông tin về sự xuất hiện của hắn.
Nếu nói hắn được Dương Cúc dẫn về thì không đúng. Ta đã cho người đi hỏi bọn Đoàn Hưng, bọn hắn đều nói Dương Cúc trong lúc đi thăm người thân đều chưa từng gặp bất cứ một người lạ mặt nào.
Nhưng vấn đề là lúc bọn hắn chuẩn bị vào thành, lại xuất hiện dấu hiệu của kẻ đột nhập. Nếu ta đoán không lầm, thì kẻ đột nhập kia chính là tên này. Nhưng có vấn đề làm ta không hiểu ở đây là vì sao Dương Cúc đi với hắn.
Nếu nói hắn bắt ép Dương Cúc? Ta nghĩ các ngươi ở đây đều hiểu tính khí của con bé này, tính nó chẳng khác gì tính của thằng cha hắn là mấy, ai bắt ép được nó cơ chứ. Nhưng nếu nói là con bé yêu tên lạ mặt này thì cũng thật là vô lý.
Các ngươi thấy con bé có dễ dãi như thằng cha của hắn hay không? Không hề. Ta cũng chỉ suy đoán được nhiêu đây, còn lại ta cũng chịu.
Ta cũng không loại trừ khả năng tên kia chính là người của bọn Khựa cài cắm vào để mê hoặc con bé. Bọn Khựa kia có thể không muốn sử dụng phương thức cứng rắn để đối đầu chúng ta nên bọn chúng mới chuyển qua sử dụng thủ đoạn khác mềm mại hơn.
Đó chính là câu dẫn con bé, để cho ngươi tác thành cho hai đứa nó. Sau đó hai đứa nó sẽ hạ độc ngươi, làm cho ngươi chết đi, hoặc là nằm liệt giường cũng được. Tên kia nhân có hội mà lên nắm quyền, thay thế ngươi điều khiển bộ lạc.
Nếu hắn là người của bọn Khựa, kết cục như thế nào chắc ngươi cũng biết rồi. Bộ lạc của chúng ta sẽ thần phục bọn Khựa, và ngươi sẽ bị bọn hắn đem đóng trên cọc gỗ, rồi đem cắm ở ngoài trời phơi khô, sau đó sẽ gửi đến cho bọn Khựa làm thức nhấm”
Thấy người trung niên kia nhìn đến mình, Ngũ lão cũng từ từ phân tích cho người trung niên kia những điều mà hắn nghĩ trong đầu. Nhưng càng về cuối thì lại càng rùng rợn với những cảnh chỉ có hắn mới nghĩ ra được.
Người trung niên kia càng nghe mà càng toát cả mồ hôi hột. Hắn chưa từng nghĩ đến cảnh hắn sẽ bị chính con gái của mình giết chết, rồi còn đem phơi khô làm thức nhắm. Nghĩ đến thôi hắn đã muốn nổi da gà cả lên.
“Thôi thôi, ngươi nghĩ nhiều làm cái gì, cấp dưới báo lại thì chắn bọn hắn cũng gần đến nơi rồi. Ngươi muốn biết cái gì thì gặp trực tiếp hắn mà hỏi. Nếu ngươi sợ chết thì nên nhanh chân trước chém giết hắn.
Sau đó rồi đem phơi khô hắn lên, khà khà… ta cũng chưa bao giờ được thưởng thức thịt người đây. Mấy lão đầu ngươi cùng ta làm mấy miếng xem hương vị nó như thế nào không?”, Đại lão lúc này lớn tiếng nhìn mấy lão đầu còn lại nói.
Mấy lão đầu kia vừa mới chứng chén trà lên hớp một ngụm trà, nghe lão Đại nói đến chuyện ăn thịt người thì bọn hắn cũng sém mà nôn ói cả ra. Ánh mắt các lão đầu lúc này đều đổ dồn về phía lão Đại, lão Đại thấy vậy thì càng khoái chí mà cười lớn.
Ngồi trên xe ngựa lúc này, Trần Tô thông qua khe cửa dò xét khắp nơi. Hắn không thể không thán phục sự phát triển của bộ lạc này. Bọn hắn người người đều tích cực trao đổi mua bán, đâu đâu cũng thấy những gian hàng, đâu đâu cũng thấy lương thực, vải vóc.
Đây chính là viễn cảnh mà Trần Nguyên lúc trước thường hay nói với bọn hắn đây sao? Trần Tô trong đầu cũng tự hỏi. Trần Nguyên đã vẽ ra cho bọn hắn một bức tranh của một đế chế như thế nào mới được gọi là hùng mạnh.
Một đế chế hùng mạnh chính là một đế chế mà tất cả con dân đều được tự do phát triển, nơi mọi người đều có thể thỏa thích thể hiện tài năng của bản thân, nơi mà năng lực của mọi người đều được công nhận, nơi mà cấp trên đều tận tâm tận lòng vì con dân của mình mà làm việc.
Là nơi mà dân và quân đều trên dưới một lòng. Đó cũng chính là thứ mà Trần Nguyên muốn bọn hắn phải lấy làm mục tiêu mà bọn hắn hướng tới. Trần Tô lúc này càng tin hơn những lời mà Trần Nguyên nói.
Hắn lại càng nhiều hơn trong lòng mình khâm phục lấy Trần Nguyên. Hắn càng tin tưởng rằng Trần Nguyên hầu như không có thứ gì là hắn không biết, không có thứ gì là đại ca hắn chưa từng nhìn thấy.
Được đi theo một người như vậy, hắn còn lo sợ điều gì nữa. Hắn luôn giữ vững niềm tin của mình, chỉ cần Trần Nguyên dẫn dắt, thì không lâu nữa thôi, bọn hắn chắc chắn cũng sẽ không thua kém gì bọn Họa Hạ này.
Xe ngựa cuối cùng cũng đã đến nơi, đó chính là một tòa nhà vô cùng to lớn và uy nghiêm. Sự tồn tại của tòa nhà này cũng là điều minh chứng cho sự phát triển của bộ lạc Họa Hạ.
Trần Tô dìu Dương Cúc xuống xe, trước mắt Trần Tô lúc này chính là những bậc thềm đá cao chót vót dẫn lên tòa đại điện trước mặt kia. Tòa đại điện được làm từ vô số những cây gỗ quý to lớn.
Trên những cột gỗ kia còn được khắc lấy vô số con vật kỳ quái vô cùng tinh tế và đẹp mắt. Chính giữa đường lớn dẫn vào đại điện cũng được trải bằng một tấm thảm đỏ to lớn vô cùng sang trọng.
Trần Tô nhìn thấy treo trên hai cánh cửa lớn của đại điện chính là một tấm bảng đã cũ sờn được khắc lấy dòng chữ: Vĩnh Thế Nam Cư. Dòng chữ lớn được mạ vàng, toát ra một sự kiên định cùng khí phách dù chết không sờn lòng.
Hắn cũng không hiểu nghĩa của dòng chữ này là gì, nhưng nhìn thấy thần thái của dòng chữ kia, hắn cũng đoán được dòng chữ kia chắc chắn có ý nghĩa vô cùng thiêng liêng đối với bọn người Họa Hạ này.
Hai bên đại điện được trưng bày hai hàng ghế lớn cũng được chạm khắc vô số hoa văn vô cùng uy nghiêm cùng năm lão đầu đang ngồi an tĩnh ở đấy. Phía trên cùng cao nhất kia, Trần Tô nhìn thấy một dáng người, hắn âm trầm quan sát lấy đối phương.
Hắn đoán được người ngồi trên cao nhất này chắc chắn là cha của Dương Cúc chứ không ai khác, vậy hắn cũng sẽ chính là tộc trưởng của bộ lạc Họa Hạ này. Một người dẫn đầu lấy một thế lực mạnh mẽ như thế này chắc chắn sẽ không tầm thường.
Người đàn ông trung niên này tuổi có vẻ như lớn hơn cha của hắn rất nhiều, mái tóc đã có chút điểm những sợi bạc. Trên người của hắn vận một chiếc chiến bào, toát ra khí thế của một nhà lãnh đạo tài ba.