Bạch Hổ xoay người, để lại cái ót cho Hổ Con, khoan thai: “Ngươi cứ kêu đi, vừa lúc ta vẫn luôn cảm thấy ngươi kêu không giống hổ, nhân cơ hội này luyện thêm đi.”
Hổ Con giận đến đen mặt: “Ngao ngao ngao…”
“Ngao ngao ngao…”
“Ngao ngao…”
“Ngao…”
…
Kêu đến nửa đêm, hết hơi.
Quỳ rạp trên mặt đất, để lại một cái mông xù xù đen thui cho Bạch Hổ, thương tâm buồn bực.
Sau đó bị người dùng tay ôm lên.
Bạch Hổ quát lớn: “Nhóc con, lúc này đã biết sai chưa? Dám tức giận trước mặt ta… Suýt —— nhóc khốn! Ngươi dám cắn ta!!”