Linh lực vất vả tích cóp nửa năm, cứ thế mà lãng phí trên người hồ yêu.
Cuối cùng sức lực bay về hồ Vân Đỉnh của mình cũng không có.
Thân phận cũng bại lộ.
Hổ Con…
Đế quân tỏ vẻ:
Hắn buồn bực đến muốn chết đi.
Đặc biệt là, vừa tỉnh liền phát hiện chính mình lại bị coi như súc sinh mà xích lại.
Trong sơn động.
Hổ Con giận không thể át: “Ngao ngao ngao…”
Bạch Hổ thong thả ung dung đi đến trước mặt nó, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: “Chậc chậc chậc, kêu la cái gì, đường đường là Viêm Tiêu Đế Quân, la hét như một con súc sinh còn ra thể thống gì?”
Hổ Con hung thần ác sát, trợn mắt giận nhìn: “……”
Bạch Hổ thấy thế, cười khẽ: “Chậc chậc chậc, thật nghe lời, nói một chút liền không kêu nữa, quả nhiên là súc sinh nuôi trong nhà, biết nghe lời người.”
Hổ Con giận không thể át: “Ngao ngao ngao…”
Bạch Hổ chậm rãi ngồi xổm xuống: “Kêu hơn nửa năm vẫn khó nghe như vậy, ngươi là một thần tiên học tiếng hổ kêu, uy phong lắm sao?”
Hổ Con phẫn uất trừng mắt: “……”
Bạch Hổ đưa tay giật nhẹ chòm râu Hổ Con: “Ngươi lát kêu lát không là có ý gì? Ta nói một chút cũng không được sao?”
Hổ Con phẫn nộ nhảy lên tránh né bàn tay làm chuyện ác kia: “Ngao ngao ngao…”
Bạch Hổ trách trời thương dân cảm thán: “Tiêu rồi tiêu rồi, Đế Quân biến thành tiểu súc sinh, đầu óc cũng trở bên ngu ngốc như tiểu súc sinh rồi…”