Bạch Hổ túm lấy lông sau gáy của Hổ Con nhấc lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, nếu không phải tìm ngươi trở về, ngươi bị yêu quái nào đó ăn luôn cũng không biết!”
Hổ Con: “…”
Bạch Hổ nhìn chằm chằm hồi lâu, cười dữ tợn: “Nhóc con, nếu ngươi từ trong bụng của ta chạy ra, vậy xem như con của ta, không quan tâm trước đây ngươi là cái gì, chỉ cần ngươi còn tồn tại trên đời một ngày, cũng không thay đổi được sự thật ta sinh ra ngươi, mà ngươi là con của ta.”
Hổ Con trừng mắt: “……”
Bạch Hổ nhướng mày: “Không nói lời nào? Không nói lời nào vậy ta đây xem như ngươi đồng ý lời này của ta.”
Hổ Con duỗi chân: “Ngao ngao ngao…”
Bạch Hổ mỉm cười: “Ừm, ta nghe hiểu được, ngươi cũng rất vui mừng có phải hay không? Cha cũng có tâm trạng như ngươi vậy đó, tiểu bảo bối ~”
Hổ Con quay đầu, ý đồ cắn người: “Ngao! Ngao!”
Bạch Hổ ôm nhóc con vào lòng: “Rồi rồi đừng làm nũng nữa, ngoan ~ hửm? ~”