" Câm miệng đi! Bớt nói nhảm, mau đến xem Tiểu Nhân Ngư "
Đại Xà nóng ruột nên vô cùng bực tức khiến mấy con nô tì phải sợ hãi mà run lẩy bẩy. Nhân sư nhanh chống đến xem bệnh cho Tiểu Nhân Ngư. Cậu nằm trong vòng tay của Đại Xà cứ liên tịc run cầm cập
Nhân sư sờ thì cũng sò, nhìn thì cũng đã nhìn thăm dò lấu như thế khiến Đại Xà rất khó chịu
Nhân sư kia biết rằng nếu còn sờ còn nhìn thì thể nào Đại Xà cũng chặc đứt tay ông ta
Dò xét một hồi lâu thì ông ta liền cung kính cuối người thưa
" Xin hỏi bình thường ngày cho nhân ngư nhà các ngài ăn gì ạ! "
Tiểu A Đầu bên cạnh liền liên tiếng
" Dạ thưa, Tiểu nương nhà chúng tôi hay ăn các loại rong và tảo biển "
Ông ta hiểu ra được nguyên nhân thì lập tức nói
" Bẩm! Nhân ngư này có chút khác lạ! Cậu ấy thuộc thể thiên hàn nhưng lại rất sợ nóng và dễ khát! Thể hàng sợ lạnh nên các ngài cho cậu ấy ăn đồ ăn lạnh nên khiến cậu ấy phải đau bụng!! "
Thật sự cơ thể cậu vô cùng bất thường
" Sau này cứ cho cậu ấy ăn đồ ăn ấm nóng vừa phải, uống nước nhiều một chút là được! Rắn con thể nhiệt có lẻ sẽ khó chịu dài dài! Chú thượng ngài cứ cho cậu ấy uống vài loại thảo dược này là được nhưng tốt hơn hết ngài nên truyền chút dương khí vào người cho cậu ấy thì càng tốt hơn "
Đại Xà cứ ôm khư khư tiểu bảo bối, một giây cũng không rời
" Ngươi sau này cứ vào nơi này mà sống! Cơ thể em ấy yếu ớt cần nhanh chống chữa trị "
Đại Nhân Sư mắt bỗng nhiên sáng lên, đầu cuối rạp xuống đất vừa cung kinh vừa vui mừng
"Thần xin tuân mệnh "
" Ra ngoài!! "
Đại Xà cảm thấy ông ta thật phiền phức, nói cũng rất nhiều làm hắn càng khó chịu. Xà nữ đưa ông ta ra ngoài để lại hắn vàTiểu Nhân Ngư đã ngất đi vì mệt
Tiểu Mỹ Nhân vừa sợ nóng lại vừa sợ lạnh, thân thể mong mảnh như giấy luôn làm Đại Xà hết mực lo lắng. Truyền dương khí và cho cậu uống thuốc xong thì cậu cũng đã ngủ say nhưng Đại Xà chẳng hề an tâm nên luôn ôm chặt lấy cậu
1 canh giờ rồi 2 canh giờ thì cuối cùng cậu cũng đã dậy
Cậu vừa nhút nhít một chút Đại Xà đã liền phát hiện
" Nương tử! Không sao chứ "
Hắn mặt mày lo lắng lấy tay xoa xoa bụng cậu, như cún con mếu đến sắp khóc rồi
" Ta không...sao! Bụng...không đau nữa "
Cậu tuy có chút mệt nhưng nhìn hắn hết mực lo lắng cho cậu thì dù có sắt đá thế nào cũng không thể cự tuyệt
Tiểu Nhân Ngư trước giờ chưa hề dịu dàng với hắn như thế, hắn cảm động đến mức đuôi cũng sắp mọc ra rồi nhưng mà lỡ lòi đuôi rắn ra thì sẽ liền bị cậu đá bay ra ngoài là cái chắc
Hắn úp mặt vào ngực cậu, tay luồn qua eo mà ôm cứng
" Nương tử thật dịu dàng, thật xinh đẹp "
" Haiz! Gớm quá đi mất, cút cút! Ta rất mệt không rảnh nói lời sến súa với ngươi con rắn thúi "
Hắn bị cậu đẩy ra, trong lòng phu nhân thật tổn thương khi bị thê tử đẩy ra ngoài như thế
" Thúi sao? "
Đại Xà hai mắt rưng rưng thè lưỡi liếm liếm tay
" Đâu có thúi đâu! Cũng được mà "
Hắn ngồi dưới đất vừa rưng rưng vừa tội nghiệp
" Thúi! Thúi chết được, ngươi đừng ở đó tỏ vẻ tội nghiệp! Mau lên đây xoa đuôi cho ta "
Nghe được lời muốn nghe hắn lập tức nhảy lên giường ôm lấy Tiểu Mỹ Nhân vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve đuôi cá xinh đẹp. Xoa xoa cả bụng để cậu dễ chịu hơn