Thái tử châm chọc chọc giận tới Tạ Cảnh, ánh mắt Tạ Cảnh càng trở nên nguy hiểm ác liệt hơn, cởi bỏ ngụy trang, lạnh lùng nói: “Cho dù Tiểu Vũ muốn bắt đầu lại, cũng không phải với cậu, đừng quên quan hệ máu mủ của hai người.”
Thẩm Lăng Dục cười nhạo: “Đừng lấy mấy lời này khiêu khích tôi, tôi không để ý, ngược lại tôi càng muốn hỏi anh một câu…” Thẩm Lăng Dục cố ý dừng lại, đè thấp giọng nói mang theo hận ý thấu xương: “Tạ Cảnh, anh có thể đảm bảo rằng sẽ không xuất hiện thêm một Hạ Lạc Lan thứ hai chứ?”
Ninh Vũ Phi đột nhiên ngẩn người, cứng ngắc đứng giữa hành lang, trong đầu quanh quẩn đầy cái tên này —— Hạ Lạc Lan.
Vẫn luôn bị tận lực che giấu, giống như bị phong ấn trong một góc tối, không muốn đụng chạm càng không muốn nhớ ra, nhưng tất cả hình ảnh về hồi ức ấy đều tuôn ra, mãnh liệt kéo vào trong đầu, kèm theo đó chính là đau đớn kịch liệt, rõ ràng đã qua rất lâu rồi nhưng đến khi ký ức này thức tỉnh, thống khổ đó lại cùng sống lại, lập tức lan tràn khắp dây thần kinh khiến cơ thể run rẩy mất khống chế.
Hạ Lạc Lan, người phụ nữ đó hoàn toàn tẩy trừ tất cả nhận thức của Ninh Vũ Phi đối với tình người, hóa ra đố kị thật sự sẽ đem góc tối của con người kích thích ra, sẽ khiến con người trở nên điên loạn như vậy.
Ninh Vũ Phi nhắm mắt, trong lúc hoảng hốt giống như trở về bốn năm trước.
Sau đợt cắm trại ấy, Tạ Cảnh đột nhiên xuất hiện mãnh liệt theo đuổi khiến Ninh Vũ Phi chống đỡ không nổi, một người trẻ tuổi như vậy, học trưởng hoàn mỹ như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi Ninh Vũ Phi đã hoàn toàn luân hãm vào trong đó, đồng ý hẹn hò với Tạ Cảnh.
Đoạn thời gian đó, cho dù bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy ngọt ngào như si rô thơm ngọt, bản thân như chìm đắm bên trong, không muốn đi ra ngoài.
Ninh Vũ Phi thích Tạ Cảnh sao? Không hề nghi ngờ, đó là thích toàn tâm toàn ý.
Hoặc là nên nói, có ai sẽ không thích Tạ Cảnh chứ?
Trước đó bởi vì khoảng cách rất xa cho nên không cách nào tưởng tượng, nhưng khi người không thể với tới ấy đột nhiên đi đến bên người, trong sự bất ngờ khó đoán ấy, chính là cảm giác mừng rỡ như điên.
Thời điểm đó Tạ Cảnh chưa thành thục như bây giờ, nhưng lại hoàn mỹ không tỳ vết.
Hắn có dung mạo kinh người, có giọng nói hoa lệ, có gia thế ngạo nhân, thậm chí còn có khí chất vào phong độ ưu nhã. Vây quanh khắp nơi, nói chuyện thân thiết, nâng Ninh Vũ Phi ở trong lòng bàn tay, sủng đến tận tâm khảm, hận không thể chiêu cáo khắp thiên hạ, bọn họ là người yêu, là bạn lữ của nhau.
Một tháng ngắn ngủi, đối với Ninh Vũ Phi mà nói, đó chính là thiên đường, tựa hồ cậu đang nắm giữ tất cả mọi thứ.
Không cần lo lắng chuyện trong nhà, không cần bận tâm về tương lai, thậm chí không cần ảo tưởng nửa kia của mình là ai, vì cậu đã nắm giữa một người yêu tốt nhất, nắm giữ một bạn lữ hoàn mỹ nhất khiến cả dải ngân hà đều ngưỡng mộ.
Còn có gì phải tiếc nuối sao? Còn có gì để bất mãn nữa chứ?
Ninh Vũ Phi cảm thấy, nếu như vậy mà bản thân còn không hạnh phúc, vậy thì quá tham lam đáng bị trời phạt.
Sự may mắn to lớn nện xuống, Ninh Vũ Phi có phần mê mang nhưng rất nhanh sau đó, hiện thực tàn khốc khiến cậu ý thức được rõ ràng —— người phàm thì không cách nào sống được ở trên thiên đường.
Một nơi mây mây lơ lửng, tráng lệ như tranh vẽ, xinh đẹp khiến mắt người không kịp nhìn, nhưng Ncp chỉ là một kẻ bình thường, một kẻ bình thường cần hô hấp mà trên thiên đường thì không có không khí để cậu sinh tồn.
Sau hạnh phúc ngắn ngủi, chính là phiền phức lũ lượt kéo đến.
Vốn bạn học thường chơi đùa cùng Ninh Vũ Phi bắt đầu rời xa cậu, giáo sư xem trọng cũng bắt đầu coi thường cậu, thậm chí còn có một số người không quen biết bắt đầu nhìn cậu bằng ánh mắt ác ý…
Đoạn thời gian đó, thật ra Ninh Vũ Phi vẫn còn chịu được. Dù sao bạn bè chân chính sẽ không rời xa cậu, ví dụ như Lý Lâm, hắn ta không xa lánh Ninh Vũ Phi, mà người nhà vẫn luôn chống đỡ cùng cậu, chỉ vậy thôi cũng đủ rồi, nhân sinh vốn có được có mất, Ninh Vũ Phi chiếm được Tạ Cảnh thì phải bỏ ra vài thứ, không có gì đáng trách.
Ninh Vũ Phi vẫn như trước sống cuộc sống của mình, thích ứng một cuộc sống khác, nỗ lực tiếp thu bạn bè của Tạ Cảnh. Đáng tiếc lại không được như ý, có nhiều kẻ vì Tạ Cảnh mà bắt đầu vây quanh cậu, nhưng dưới vẻ a dua nịnh nọt chính là ác ý châm chọc không hề che giấu, Ninh Vũ Phi hiểu rõ, trong lòng hàn ý bốc lên hoàn toàn áp đi tâm tư kết giao này.
Một quãng thời gian đó, Ninh Vũ Phi cảm nhận được cái gì gọi là cô độc, tuy trước đây cậu cũng không phải người am hiểu người khác nhưng chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày mình trở nên cô độc đến mức độ này.
Nhưng cũng may… Còn có Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh đối với Ninh Vũ Phi rất tốt, vô cùng tốt, tốt đến mức cậu cảm thấy mất đi nhiều thứ như vậy cũng đáng giá.
Đương nhiên tất cả những thứ này, Ninh Vũ Phi không hề đề cập với Tạ Cảnh nửa chữ.
Không có gì đáng nói cả, nói cũng không giải quyết được, chỉ khiến Tạ Cảnh tăng thêm phiền não mà thôi, hắn đối với cậu đã đủ tốt, tốt đến mức Ninh Vũ Phi không biết nên báo đáp lại hắn như thế nào, sao còn dám lấy mấy việc này đến làm phiền hắn.
Mãi đến khi Lý Lâm ba ngày liền không đến trường, Ninh Vũ Phi đi tìm hắn, nhìn thấy Lý Lâm khóc sưng đỏ hai mắt.
Ninh Vũ Phi hỏi, Lý Lâm cũng không gạt cậu, chỉ nói trong nhà xảy ra chuyện, cha hắn vì kích thích quá lớn mà ngã bệnh, mấy ngày nay hắn đều ở bệnh viện chăm sóc ba, may mà bệnh tình đã ổn định.
Việc này đáng lý ra không quan hệ gì tới Ninh Vũ Phi, nhưng không biết do đâu mà tim cậu thít chặt lại.
Ninh Vũ Phi hỏi tỉ mỉ chuyện gì xảy ra, ban đầu Lý Lâm đánh chết cũng không nói, sau đó Ninh Vũ Phi ép, Lý Lâm mới qua loa vài câu.
Ninh Vũ Phi vừa nghe, lại bị chấn động, cậu biết chuyện làm Lý phụ ngã xuống nhất định không phải chuyện nhỏ, nhưng không ngờ lại lớn đến như vậy!
Lý gia lập nghiệp thông tin, bây giờ cửa khẩu thông tin rất nhiều, nhưng cũng vì điều đó đều phải mở quan hệ, cạnh tranh càng tốt, từng người phát huy sở trường, nỗ lực làm tốt tín hiệu truyền tin và giữ được khách hàng là tốt, không sợ bị ác ý xa lánh.
Lý gia kinh doanh nhiều năm, cũng coi như là đứng top 10 trong ngành, nhưng không biết vì sao lúc này, sáu tập đoàn thông tin đều cắt đứt liên hệ với họ, chuyện này quả thật là muốn giết chết Lý gia.
Ninh Vũ Phi không ngốc, lập tức hỏi: “Gần đây bác trai có đắc tội với ai không?”
Lý Lâm nghĩ tới cha còn bệnh, mũi ê ẩm: “Tôi hỏi rồi, ông ấy nói không có, trước nay vẫn luôn cẩn thân nhưng chuyện này, theo lý mà nói nhất định là người quyền quý cao nhất đế đô tinh, những người đó chúng tôi còn chưa thấy qua mặt, sao có thể đắc tội chứ?”
Toàn bộ Lý gia đều không nghĩ ra nhưng Ninh Vũ Phi chợt hoảng loạn.
Cậu trấn an Lý Lâm, rồi quay đầu tìm Tạ Cảnh.
Việc này đều lộ ra sơ hở, Ninh Vũ Phi không muốn vì mình mà liên lụy tới Lý Lâm, nhưng đáng tiếc việc này dựa vào năng lực của cậu đều không giải quyết được, cho nên chỉ có thể tìm Tạ Cảnh.
Nếu Tạ Cảnh ra tay, việc này có thể dễ dàng giải quyết, dù sao với thân phận của hắn thì sẽ không có ai dám đắc tội.
Nhưng không đợi Ninh Vũ Phi tìm tới Tạ Cảnh, cậu lại bị người mang đi.
Đây là lần đầu tiên Ninh Vũ Phi gặp Hạ Lạc Lan, nhưng cũng không phải lần đầu tiên biết cô ta,
Lạc Lan công chúa, thân phong đương kim hoàng thượng, là một vị Lý công chúa kỳ quái duy nhất hiện nay.
Cô ta xuất thân từ đại hạ hầu tước phủ, có ông nội nắm chức vụ trong nguyên lão viện, cha nắm chức chưởng tỳ đại thần, chú ruột làm thượng tướng trấn áp biên giới Tây Bắc, thậm chí còn là người được hoàng đế yêu thích, có thể gọi thái tử là anh họ.
Xuất thân như vậy, e rằng dù là công chúa chân chính nhìn thấy cô ta cũng phải nhún nhường ba phần.
Bản thân cô ta sinh ra ngoan ngoãn đáng yêu, không hề giống một vị tiểu thư kiêu căng ngạo mạn, trái lại khiến người ta liên tưởng đến em gái hàng xóm.
Đương nhiên, Ninh Vũ Phi sẽ không bị vẻ bề ngoài lừa gạt, chỉ là cậu đoán không ra bề ngoài đáng yêu như vậy lại có thể cất chứa một con quỷ tàn nhẫn đáng sợ.
Hạ Lạc Lan thấy Ninh Vũ Phi, nói thẳng: “Rời khỏi Tạ Cảnh, chia tay với anh ấy, tôi sẽ bỏ qua cho Lý gia.”
Ninh Vũ Phi nghe vậy thì thấy một luồng tà hỏa ép thẳng tới đỉnh não, cậu lờ mờ đoán ra nhưng lại không ngờ Lý gia gặp chuyện quả thật do cậu mà ra!
Hạ Lạc Lan nhếch đôi môi hồng nhạt, cười rất ngọt ngào: “Nếu anh không đáp ứng thì bước tiếp theo của tôi có thể chính là phủ bá tước… Mẹ anh nhọc nhằn khổ sở kinh doanh lâu như vậy, rầm một tiếng mất hết, liệu có đổ bệnh không dậy nổi không?”
Hạ Lạc Lan vẫn cười ngọt ngào: “Anh ấy biết thì đã sao, anh không nói, tôi không nói, anh Cảnh biết từ đâu chứ?”
Ninh Vũ Phi chưa ngờ rằng một người con gái đáng yêu lại đáng ghê tởm như vậy: “Tại sao tôi không nói?”
“Anh thử nói đi.” Đôi mắt Hạ Lạc Lan trang điểm tinh xảo bỗng bắn ra tia sáng điên cuồng: “Nói cho anh Cảnh biết chuyện tôi làm, làm anh ấy tức giận, dưới cơn nóng giận cùng đại hạ hầu tước phủ xích mích, cùng Thân vương điện hạ xích mích, cùng đương kim bệ hạ xích mích!”
Từng chữ từng câu nện thẳng vào lòng Ninh Vũ Phi.
Hạ Lạc Lan ung dung nhìn Ninh Vũ Phi, một lúc lâu sau cô ta từ trên bậc thang đi xuống, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Ninh Vũ Phi: “Tôi khác anh, anh xuất thân thấp hèn, không quyền không thế, đến bản lĩnh cũng không có, dựa vào chút thủ đoạn bất chính mà câu dẫn Tạ Cảnh thì có lợi gì chứ? Anh đoạt được anh ấy không có nghĩ là anh ấy thuộc về anh, tôi muốn quay trở về điểm ban đầu cũng chỉ cần nhấc một ngón tay mà thôi. Bây giờ tâm tình tôi đang tốt, không muốn trở mặt với Tạ Cảnh, cho nên mới tìm đến anh, nếu hai người chọc giận tôi, ha ha…”
Khóe môi Hạ Lạc Lan nâng lên độ cong ngọt ngào nhưng âm thanh lại âm lãnh hiện lên một cỗ hơi ẩm: “Tôi sẽ khiến Tạ Cảnh thất bại thảm hại, khiến anh ấy mất đi tất cả, khiến anh ấy quỳ xuống xin tôi tha thứ cho đôi mắt mù của anh ấy…”
Ninh Vũ Phi rùng mình, cậu ý thức rõ được, Hạ Lạc Lan không nói đùa.
Người con gái này có năng lực để làm được điều cô ta nói, đáng sợ hơn chính là cô ta đủ ác để làm những điều đó.
Đáy lòng Ninh Vũ Phi xông lên phẫn nộ và không cam lòng, gần như nhấn chìm toàn bộ đầu óc cậu, khiến cậu kích động muốn hét to lên: “Tôi không muốn!” nhưng… ba chữ đó vòng tới đầu lưỡi lại nặng nề như đè gãy lấy nó.
Không nói ra được, không cách nào nói ra.
Ngay cả Đại Tạ hầu tước phủ cũng không làm gì được Hạ Lạc Lan, Ninh Vũ Phi có thể làm cái gì? Giống như cô ta đã nói, cậu là cái thá gì, không có thứ gì cho nên cậu không có tư cách, không có bản lĩnh liều mạng. Ninh Vũ Phi không thể liên lụy tới Lý Lâm, không thể để cha mẹ đến tuổi trung tuần không còn gì, cậu khao khát quá nhiều, thứ muốn bảo vệ cũng quá nhiều nhưng sức mạnh lại quá yếu nhược.
Cho nên… Chỉ có thể thỏa hiệp.
Ninh Vũ Phi cưỡng chế trái tim đâm nhói cùng cay đắng cuồn cuộn trong máu, gian nan mở miệng: “Tôi hiểu được.”
Thời khắc nói ra câu đó, Ninh Vũ Phi buông tha không chỉ có Tạ Cảnh, mà cả tôn nghiêm của mình.
Hạ Lạc Lan để Ninh Vũ Phi rời khỏi, Ninh Vũ Phi một đêm không ngủ, hôm sau bắt đầu dùng đủ lí do để chia tay với Tạ Cảnh.
Lý do sẵn có, áp lực bên Tạ Cảnh quá lớn, cuộc sống bị xáo trộn, mất đi tự do khiến cậu hắn không chịu nổi.
Vừa bắt đầu Ninh Vũ Phi còn có thể bình tĩnh nói như thế, nhưng càng nói, Tạ Cảnh không chịu chia tay, Ninh Vũ Phi không chịu nổi.
Vô số lần cãi vã, vô số lần tan rã trong không vui, đổi lấy lại là Tạ Cảnh trước sau kiên trì như một.
Nếu như nói trước kia Ninh Vũ Phi còn hoài nghi tình cảm của Tạ Cảnh đối với mình, thì trong khoảng thời gian ngắn này, cậu hoàn toàn cảm nhận được Tạ Cảnh cần cậu, Tạ Cảnh muốn ở bên cậu, hắn thật sự không muốn cả hai tách ra.
Lòng người làm từ thịt, Ninh Vũ Phi vốn là bị bức bách, sao có thể chịu nổi sự chấp nhất kiên định của Tạ Cảnh?
Dù mỗi khi Ninh Vũ Phi mềm lòng thì giọng nói âm lãnh của Hạ Lạc Lan xuyên thẳng vào lỗ tai cậu
m lãnh âm thanh thì sẽ ghé vào lỗ tai hắn vang lên —— Tôi sẽ khiến Tạ Cảnh thất bại thảm hại, khiến anh ấy mất đi tất cả, khiến anh ấy quỳ xuống xin tôi tha thứ cho đôi mắt mù của anh ấy!
Ninh Vũ Phi giật mình, đột nhiên tỉnh lại.
Không thể gây phiền toái cho Tạ Cảnh, dù cậu không giúp gì cho hắn cũng không muốn liên lụy tới hắn!
Đại hạ hầu tước phủ như mặt trời ban trưa, nếu đắc tội thì Tạ Cảnh chọc phải rất nhiều phiền phức.
Vốn quan hệ của bọn họ không ngang hàng, chỉ có Tạ Cảnh trả giả còn mình cậu hưởng thụ, đã là một chuyện không công bằng, không thể vì cậu mà phá hủy tiền đồ của Tạ Cảnh!
Ninh Vũ Phi quyết tâm phải chia tay, dù như thế nào cũng không chịu thay đổi chủ ý.
Nơi có Tạ Cảnh ở, mặc kệ có chuyện gì đều bị chú ý tới, lúc bọn họ quen nhau, muôn người để ý, trận chia tay này huyên náo càng khiến người ta để ý tới.
Cuộc sống của Ninh Vũ Phi càng thêm náo loạn bê bết, lúc cậu và Tạ Cảnh quen nhau, mọi người chỉ lạnh lùng nhìn cậu, chỉ không ngừng căm thù, mà lần chia tay này, Tạ Cảnh càng lúc càng kiên trì đưa tới nỗi căm giận chung.
Lòng lang dạ sói, không biết điều, máu lạnh vô tình, tàn nhẫn buồn nôn… Đủ loại từ ngữ dán mác lên đầu Ninh Vũ Phi, làm cho cậu không thể nào bước ra khỏi cửa.
Tuy Hạ Lạc Lan không làm gì nhưng đoạn thời gian đó phủ bá tước thiếu chút nữa thì bị nước bọt mọi người nhấn chìm.
Khi đó Ninh Vũ Phi hoàn toàn không chống đỡ nổi, cậu chỉ là người bình thường, chưa bao giờ chịu dư luận đáng sợ như vậy, không chịu nổi mấy lời mắng nhiếc điên cuồng, càng không thể nhẫn nhịn để người nhà bị liên lụy…
Dồn đến cực đoan, Ninh Vũ Phi muốn đi tham gia quân đội, muốn rời đế đô tinh.
Vân Chưng tinh hệ đang chiến hỏa hừng hực, Ninh Vũ Phi có thể đi tiền tuyến, có thể đến một nơi không ai biết cậu, có thể dùng máu của mình đổi lấy vinh quang, thậm chí có thể trở thành nam nhân trong truyền kỳ kia, dựa vào hai bàn tay bản thân để tạo nên thiên hạ của chính mình.
Đến lúc đó, sẽ có người cảm thấy cậu không xứng với Tạ Cảnh sao? Sẽ có người dám uy hiếp cậu rời bỏ người yêu sao? Đến lúc đó Ninh Vũ Phi có thể bảo vệ tất cả mọi người mà cậu muốn bảo hộ, quý trọng tất cả người quan tâm cậu, có thể chân chính sống cuộc sống tự do theo chính mình, có được bình đẳng, công bằng, nhận được lời chúc phúc!
Phải trở nên mạnh mẽ, bản thân phải cường đại! Một đốm lửa đốt lên, nhất thời dấy lên thành lửa cháy ngập trời.
Ninh Vũ Phi muốn tham gia quân đội! Muốn đi tiền tuyến! Muốn tạo nên một góc trời, muốn một lối thoát cho cuộc sống!
Nhưng, Tạ Cảnh lại lầm tưởng cậu đang dùng cái chết để bức ép.
Mặc dù chỉ là một hiểu lầm, mà kết quả lại đáng mừng.
Cuối cùng Tạ Cảnh chia tay với cậu.
Ninh Vũ Phi thở phào nhẹ nhõm, chỉ là bên trong buồng tim tràn ngập đắng chát xâm nhập vào trong máu thịt, không thể nào dứt ra.
Nhưng không liên quan… Ninh Vũ Phi nghĩ, cậu phải phấn đấu vì cuộc đời mình, muốn nỗ lực cố gắng, nếu có một ngày cậu đi tới đỉnh cao như Hoắc Bắc Thần, vậy có phải… sẽ cứu vãn tất cả không?
Đáng tiếc, Ninh Vũ Phi chưa tiến vào quân thì đã bị bắt đi.
Lần thứ hai nhìn thấy Hạ Lạc Lan, Ninh Vũ Phi khó mà tin nổi: “Như cô mong muốn, tôi đã cùng Tạ Cảnh chia tay.”
“Đúng ha.” Hạ Lạc Lan vẫn cười ngọt ngào như trước: “Mày để toàn đế đô tinh biết Tạ Cảnh si tình với mày như thế nào, để toàn cả dải ngân hà này biết cả đời này Tạ Cảnh không quên được mày, mà mày… lại một cước đá văng anh ta? Đá cho ai? Đá cho tao phải không?” Kèm theo thanh âm truy vấn chính là sự gào thét điên loạn: “Mày chỉ là thứ đồ thấp hèn, có tư cách gì sỉ nhục tao!”
Ninh Vũ Phi mãi mãi không hiểu được đường não của Hạ Lạc Lan, cho nên cậu mãi mãi không bao giờ hiểu tại sao mình lại chịu được quãng thời gian tội nghiệt không ánh mặt trời như thế.
Hạ Lạc Lan nhốt Ninh Vũ Phi ở trong phủ thân vương, dựa vào sự cưng chiều của anh họ Thẩm Dịch Quân của cô ta mà điên cuồng hành hạ Ninh Vũ Phi.
Cô ta am hiểu ngụy trang và diễn kịch, chuyện huyên náo của Ninh Vũ Phi và Tạ Cảnh mọi người đều biết, Thẩm Dịch Quân đương nhiên cũng hiểu, hắn ta biết Hạ Lạc Lan vẫn luôn ngưỡng mộ Tạ Cảnh, cho nên Hạ Lạc Lan chỉ cần khóc lóc, khoác thêm một lớp ngụy trang, thuận miệng bố trí một trận, thì Ninh Vũ Phi liền biến thành một kẻ lòng lang dạ sói đáng bị ngàn đao bầm vằm.
Thân vương cao quý muốn xử trí một con thứ phủ bá tước không quyền không thế, quả thật như bóp chết một con kiến.
Mà Hạ Lạc Lan không chịu để Ninh Vũ Phi chết, cô ta nhìn Tạ Cảnh thương tâm, nhìn Tạ Cảnh tuyệt vọng, nhìn Tạ Cảnh không mở lòng bất cứ ai thì hoàn toàn hận thấu Ninh Vũ Phi.
Đem tất cả hận thù phát tiết trên người Ninh Vũ Phi, dùng thủ đoạn tàn nhẫn quỷ súc hành hạ Ninh Vũ Phi.
Ngắn ngủn hai tuần, Ninh Vũ Phi bị người phụ nữ điên này dằn vặt đến mức hỏng mất.
Hạ Lạc Lan không chỉ ngược đãi thân thể của Ninh Vũ Phi mà còn không ngừng hành hạ tinh thần cậu, lời lẽ sỉ vả tàn nhẫn nếu ở lúc thường sẽ không đủ làm dao động Ninh Vũ Phi, nhưng khi cả thân xác chịu thống khổ thì tinh thần càng trở nên yếu đuối, một số từ không muốn nghe không thể tin đều không tự chủ mà tiếp nhận lấy.
Đúng vậy, Ninh Vũ Phi không xứng với Tạ Cảnh, Ninh Vũ Phi không nên trêu chọc hắn, không nên quen biết hắn, không nên mặt dày quen hắn, lại càn gko nên… phá hủy nhân duyên của hắn và Hạ Lạc Lan…
Không nên tưởng tượng viển vông, không nên đi cầu xin thứ không thể đụng vào, Ninh Vũ Phi là rác rưởi, là cặn bã, là một thứ thấp hèn trong một góc, hô hấp không khí bẩn thỉu, là con chuột sống ở nơi không có ánh sáng…
Nhưng nếu không có Thẩm Lăng Dục, Ninh Vũ Phi sẽ phát điên, Hạ Lạc Lan sẽ không để cậu chết, muốn Ninh Vũ Phi triệt để điên từ đây.
Là Thẩm Lăng Dục kéo Ninh Vũ Phi từ sâu trong địa ngục ra ngoài.
Là Thẩm Lăng Dục cứu Ninh Vũ Phi từ trong cơn ác mộng Hạ Lạc Lan kia.
Tình cảnh đó Ninh Vũ Phi không thể quên, sao cậu có thể quên chứ?
Trong tầng hầm âm u ẩm ướt, Thẩm Lăng Dục giết Hạ Lạc Lan, đem tất cả hình cụ đáng sợ bào chế trên người Hạ Lạc Lan, thậm chí còn tàn khốc hơn, thậm chí còn đáng sợ hơn, Hạ Lạc Lan kêu hét thảm thiết vang vọng trong tầng hầm mà không ai nghe thấy, nhưng vô luận cô ta nói gì —— cầu xin, dụ dỗ, đe dọa, uy hiếp, tất cả đều không dùng được, cô ta là ma quỷ nhưng kẻ trước mặt cô ta mới chính là ác quỷ chân chính.
Lúc đó Ninh Vũ Phi an tĩnh nhìn, vô cùng an tĩnh, không ngăn cản cũng không lên tiếng, cả người giống như mất đi linh hồn, chỉ mở to mắt nhìn như muốn in sâu tất cả vào trong đầu, khắc đến tận xương tủy, sáp nhập vào trong máu, cuối cùng hóa thành một thông tin rằng: Hạ Lạc Lan đã chết, Hạ Lạc Lan đã chết, Hạ Lạc Lan đã chết.
Trong đầu của Ninh Vũ Phi chỉ vang vọng một câu nói dó, không hề cảm giác được thứ khác.
Mãi đến khi nam nhân như tu la tái thế ngừng lại, hắn quay người dùng bàn tay dính đầu máu tươi cẩn trọng ôm lấy cậu, khi nước mắt trong đôi mắt vàng ấy rơi xuống, Ninh Vũ Phi như phải bỏng, đột nhiên thanh tỉnh: “Anh… anh họ?”
Chỉ là hai chữ, Ninh Vũ Phi nói vô cùng gian nan, quá lâu không nói chuyện, cổ họng khàn đặc, giọng nói như trực tiếp trào ra từ lồng ngực.
Trong mắt Thẩm Lăng Dục ngập đầy nước mắt, rơi vào khoảng không mất khống chế, giọng nói lạnh lẽo như ngưng kết thành băng: “Đáng chết, bọn họ đáng chết, Hạ Lạc Lan, Thẩm Dịch Quân, còn có Tạ Cảnh, toàn bộ đều đáng chết! Toàn bộ đều phải chết!”
“Sao bọn chúng dám, sao bọn chúng dám đối với em như vậy!”
“Tiểu Phi, Tiểu Phi, là anh không tốt, đều là lỗi của anh, là anh không thể bảo vệ em!”
“Tiểu Phi, xin lỗi, xin lỗi…” Thẩm Lăng Dục luôn miệng nói xin lỗi cậu, mạch suy nghĩ Ninh Vũ Phi chậm rãi tụ tập, một lúc sau mới nói ra một câu đầy đủ: “Anh, chúng ta về nhà thôi.”
Rời khỏi địa phương đáng sợ này, quên đi chuyện đáng sợ này, cậu muốn trở về cuộc sống của mình.
***(post:thatloanbatnhao.wp.com)
Bởi vì đoạn ký ức ấy, bởi vì nỗi sợ khắc tận xương ấy, cả người Ninh Vũ Phi đều mất khống chế mà ngã xuống bên vách tường hành lang,
Vang một tiếng “rầm”, cả hai người đều quay đầu nhìn sang.
Ninh Vũ Phi sắc mặt trắng bệch nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.
Hạ Lạc Lan, là nút thắt trong lòng ba người bọn họ.
Ninh Vũ Phi thở dài, đi về hướng Thẩm Lăng Dục nhẹ giọng nói: “Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Lăng Dục sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh thất thần, môi hắn rất trắng bợt, khẽ run rẩy như sương tuyết tan rã dưới ánh mặt trời, giọng nói hắn rất nhẹ nhưng lại như gõ lên dây cung trong lòng người: “Xin lỗi.”
Hai chữ này gõ vào lòng Ninh Vũ Phi đến choáng váng, cậu thở dài: “Không liên quan tới anh, học trưởng, anh đều không biết gì cả.”
Đúng thế… Hắn không biết gì cả, tất cả chuyện phát sinh, Tạ Cảnh hoàn toàn không biết.
Cho nên khi kết thúc tất cả, ba năm sau, Tạ Cảnh biết được chân tướng mới hoàn toàn sụp đổ, thậm chí còn không có ý niệm sống tiếp.
Hắn không dám nói ‘Xin lỗi’ Ninh Vũ Phi, bởi vì hắn không có tư cách nói hai chữ đó.
Ninh Vũ Phi không lên tiếng, Thẩm Lăng Dục lại tức giận: “Tạ Cảnh, nếu anh cảm thấy có lỗi với Tiểu Phi thì cút mẹ nó xa ra cho tôi, đừng đến gần em ấy!”
Tạ Cảnh không phản bác nửa câu, chỉ rũ mắt, dùng giọng nói nhẹ như lông vũ nói: “Em đáp ứng, sẽ cho anh một cơ hội…”
Ninh Vũ Phi đột nhiên ngơ ngác, một năm trước, quả thật cậu đã nói câu này với Tạ Cảnh, nhưng vì sao? Vì sao phải đáp ứng?
Ký ức chảy trong máu còn chưa đủ rõ ràng sao? Tại sao còn phải vất vả nhảy vào trong đó?
Mềm lòng sao? Ninh Vũ Phi nhớ không rõ, cậu luôn cảm thấy còn thiếu thứ gì đó, nhưng không biết thứ đó là gì.
Ngay tại lúc đó, giọng nói uy nghiêm đáng sợ của Thẩm Lăng Dục vang lên: “Cho anh cơ hội? Anh có tư cách gì để…”
Trong lồng ngực mệt mỏi đè ép Ninh Vũ Phi đến mức muốn nói hết toàn bộ mọi thứ.
“Học trưởng, anh không hề có lỗi với em…” Ninh Vũ Phi dừng lại nhìn về phía thái tử điện hạ: “Anh họ, là em làm bậy, cho nên xin lỗi. Em nhớ không rõ vì sao lại như vậy nhưng em không muốn tiếp tục giấu diếm nữa, em…”
“Không được.” Hai người trăm miệng một lời, đánh gãy lời Ninh Vũ Phi chưa nói xong.