Buổi họp lớp được tổ chức tại một khách sạn rất có tiếng ở thành phố Tầm.
Ban đầu hội người lớn muốn chia nhau trả, nhưng lớp trưởng vừa về nước từ chối, biến thành ông ấy mời mọi người liên hoan.
Mọi người cũng hiểu, mấy năm nay ông ấy ở nước ngoài khá tốt, kiếm được rất nhiều tiền.
Bởi vậy, vừa vào phòng riêng, có người đã khen hai bố con Trịnh Thành Sĩ – nhân vật chính của ngày hôm nay.
Bà Quý nghĩ dù sao người ta cũng mời khách, do vậy sau khi đi vào, bà dẫn Quý Mông đến chào hỏi.
“Chào chú Trịnh.” Quý Mông lễ phép gọi, sau khi nhận được nụ cười và cái gật đầu của Trịnh Thành Sĩ, tầm mắt cô dừng trên người chàng trai tóc ngắn mặc quần áo thoải mái ở bên cạnh, do dự một lúc.
“Chào dì Quý, cháu là Matt, lâu rồi không gặp dì, sao dì vẫn còn đẹp như trước kia nhỉ?” Chàng trai vừa nói vừa nhìn vào mắt Quý Mông, anh ấy đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi nghi ngờ hỏi: “Em là Tiểu Mông à?”
Quý Mông gật đầu: “Chào anh Matt.”
“Chào em, em vẫn ít nói y như hồi bé.” Dường như Matt không phát hiện giọng điệu kỳ lạ của cô, anh ấy còn khen váy cô đẹp.
Người lớn bận trò chuyện tốp năm tốp ba, Matt thấy thế bèn dẫn những người nhỏ tuổi đến ngồi bàn khác.
Tầm mười ba, mười bốn người nhỏ tuổi ngồi vây quanh một chiếc bàn, người lớn tuổi nhất vừa tròn hai mươi, nhỏ nhất thì mới có bốn tuổi, phải được chị em dỗ dành mới không làm ồn. Số lượng học sinh trung học là đông nhất trong nhóm người này, mọi người học ở các khu khác nhau, ngoại trừ Quý Mông và Matt, những người khác đều không quen biết và chưa từng gặp nhau.
Matt là một người nói rất nhiều, luôn làm nóng bầu không khí, cũng sẽ không bỏ mặc ai. Có người cảm thấy hứng thú với việc ra nước ngoài học, anh ấy sẽ đưa ra ý kiến đúng trọng tâm; có người tò mò về cuộc sống ở nước ngoài, anh ấy cũng sẽ không tiếc chia sẻ hiểu biết của mình. Mấy đứa nhóc mới lớn không dễ bày tỏ cảm xúc, trẻ con thì lại bị dăm ba câu của Matt chinh phục, mở miệng ra là gọi “anh trai” vô cùng lưu loát.
Lúc đầu Matt định nói chuyện với Quý Mông, sau đó phát hiện cô thích làm người nghe hơn nên cũng kệ cô.
Nói được một lúc thì Trịnh Thành Sĩ bảo phục vụ bưng đồ ăn lên.
Món Nam món Bắc có đủ, đầy ắp một bàn, chua ngọt đắng cay mặn đều có, còn có vài món Tây, xem ra lúc chọn món đã suy nghĩ đến khẩu vị của mọi người.
Khác với cảnh tượng mà Quý Mông nghĩ, thứ nhất Trịnh Thành Sĩ không gọi quá nhiều rượu, thứ hai hôm nay có khá nhiều người lái xe đến, uống rượu không tiện lắm. Do đó, bầu không khí của bữa tiệc sôi nổi nhưng cũng có trật tự.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bà Quý không uống một giọt rượu nào mà nâng ly với mọi người bằng nước cam.
Bàn của mấy người nhỏ tuổi cũng được phục vụ nước cam, so với người lớn thì họ càng không thích trò chuyện và cũng khách sáo hơn, Matt dẫn đầu nâng ly một lần, sau đó nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Matt và Quý Mông ngồi cạnh nhau, anh ấy đang gắp tôm đã được bóc vỏ thì đột nhiên hỏi cô có nhớ mùa hè hồi bé không.
“Anh nhớ trước đây anh cực kỳ giỏi câu cá và tôm nhỏ, em không giỏi làm việc này, nhưng lại rất thích ngồi xổm ở bờ sông cùng anh, trông xô nước giúp anh.” Anh ấy cười nói, trong mắt hiện lên sự hoài niệm.
Matt tiếp tục nói: “Có hôm mấy đứa lớn dọa anh, nói dòng sông đó là của họ, cấm anh câu và còn muốn cướp tôm của anh, lúc ấy em vô cùng dũng cảm, lúc anh chưa phản ứng lại, em đã túm cánh tay của đứa đứng đầu, muốn kéo thằng đó xuống nước!”
Quý Mông thấy anh ấy dừng lại thì gật đầu và nói nhớ rõ.
Matt cười tươi hơn: “Kể ra thì em lớn lên trông khác hẳn hồi nhỏ. Hồi nhỏ em rất hung dữ, tựa như boss vai ác quyền lực ít nói trong trò chơi, nhưng giờ em trông rất ngoan. Anh nghe bố kể bây giờ em là học sinh giỏi của trường trung học xếp thứ nhất ở thành phố, giành giải nhất cả môn Toán và Vật Lý, có thể được tuyển thẳng vào đại học Hoa đúng không? Điều này cũng hoàn toàn trái ngược với em khi còn bé.”
Lúc nhỏ Quý Mông học không giỏi, trong nhà người khác có thể dán đầy giấy khen của con, nhưng Quý Mông không hề lấy được giấy khen, còn thường xuyên bị mời phụ huynh vì không đạt tiêu chuẩn... Có lần bà Quý sợ con gái là một đứa bé ngốc nghếch có IQ thấp, nên đã dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra trí thông minh tận ba lần mới yên tâm.
Quý Mông lập tức hơi xấu hổ, cô hỏi lại anh ấy: “Anh cũng thay đổi rất nhiều còn gì?”
Matt sửng sốt, anh ấy suy nghĩ một lát rồi nói: “Phải thay đổi nhiều chứ... Nếu không chẳng phải uổng phí mấy năm ở nước ngoài à?”
Anh ấy chưa nói xong nhưng không nói tiếp nữa, Quý Mông cảm thấy có vẻ anh ấy không muốn nói tiếp về chủ đề này lắm, vì thế cô hỏi anh về việc sắp xếp gap year(*).
(*) Gap year là khoảng thời gian “tạm dừng” sau một quá trình học tập hoặc làm việc nhằm mục đích nghỉ ngơi, khám phá bản thân...
Matt lại thoải mái nói chuyện và chia sẻ về kế hoạch du lịch của mình.
Quý Mông tưởng anh ấy sẽ du lịch vòng quanh thế giới, nhưng không ngờ rằng tất cả điểm đến của anh ấy đều ở trong nước. Nói đúng hơn, nó chỉ giới hạn trong khu vực đại lục.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Lâu lắm rồi không về quê nhà. Anh đi máy bay về, nhìn từ trên trời đã cảm thấy thành phố Tầm lớn hơn rất nhiều, cũng thịnh vượng hơn rất nhiều, đến khi đi vào khu phố cổ anh mới tìm được một chút cảm giác hồi bé.” Matt hơi tiếc nuối nhún vai: “Thật ra vốn dĩ anh muốn nhờ em làm hướng dẫn viên du lịch của anh, nhưng mẹ anh nhắc anh rằng năm nay em là học sinh lớp mười hai, cảnh cáo anh không được làm ảnh hưởng đến việc học của em.”
“Trên mạng có rất nhiều cẩm nang du lịch.” Quý Mông nói: “Tài khoản chính thức của Sở Du lịch thành phố cũng có đăng bài về các tuyến đường du lịch rất chi tiết, còn chuyên nghiệp hơn cả em.”
“...Ừ, đêm nay về anh sẽ xem.” Matt kết thúc chủ đề.
Quý Mông có thể yên lặng thưởng thức đồ ăn.
Sau khi cơm nước xong, Trịnh Thành Sĩ đề nghị đi hát và đánh bài, bà Quý dùng con gái làm cớ từ chối. Trước khi về, Matt thêm Wechat của Quý Mông.
Quý Mông tưởng anh ấy cần cẩm nang du lịch nên sau khi về nhà, cô đã gửi tài khoản chính thức của Sở Du lịch thành phố Tầm cho anh ấy.
Chưa được bao lâu, Matt đã trả lời cô bằng một emoji mỉm cười gật đầu.
Quý Mông cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ nên buông điện thoại xuống và làm bài tập.
Thứ hai, Quý Mông nhìn Lục Chỉ bước vào lớp, cô quay đầu lại xác nhận thời gian.
Còn hai phút nữa là đến giờ đọc buổi sáng, không đến muộn.
Việc lạ, cô nghĩ.
Nhưng Quý Mông không quên trách nhiệm của mình, khoảnh khắc Lục Chỉ ngồi xuống, cô buột miệng thốt ra lời xin lỗi chân thành.
“Xin lỗi, thứ bảy tôi đã đụng vào cậu trong thang máy.” Vẻ mặt của cô cũng rất áy náy: “Lúc ấy thang máy rất đông, tôi phải nghiêm túc xin lỗi cậu lần nữa, tôi——”
“Câm miệng.” Anh ngắt lời cô với vẻ mặt không mấy thiện cảm: “Nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi với tôi thì lấy lại mấy thứ này đi.”
Lúc này Quý Mông mới chú ý tới xấp bài thi kia lại quay về trên bàn của anh.
Bài thi quay lại kiểu gì vậy? Quý Mông không nghĩ ra.
Lục Chỉ thấy cô nhìn chằm chằm bài thi không chớp mắt, anh tưởng cô lại muốn khuyên anh học bằng lý do bảo thủ cứng nhắc, vậy nên anh tức giận nhét bài thi vào ngăn bàn: “Thôi, coi như tôi chưa nói gì, cậu đừng nói chuyện với tôi.”
Giọng nói của anh tràn ngập sự mất kiên nhẫn và oán giận, Quý Mông bó tay hết cách, đành phải kệ anh.
Tuy không đi học muộn, nhưng thái độ học tập của Lục Chỉ vẫn không thay đổi. Anh vẫn làm theo ý mình, trong tiết không phải ngủ thì là vẽ tranh trên máy tính bảng.