Dâm Hoàng

Chương 16: Nhìn Không Thấu



Bản Convert

Vài ngày sau.

Liễu Dạ Huyên tỉnh dậy trong tiểu động, đôi mi vũ của nàng động đậy rồi đôi mắt nhắm nghiền dần mở ra. Đập vào mắt Liễu Dạ Huyên lúc này chính là Mộc Long khuôn mặt, hắn hiện cùng nàng trần trụi ôm nhau, lót dưới là một tấm da hổ mềm mại và ấm áp.

'Ta tự nhiên cùng hắn mấy ngày nay giao hợp?'

Liễu Dạ Huyên đứa bàn tay lên sờ lấy má Mộc Long, vén sợi tóc dài của hắn sang bên rồi vuốt ve khuôn mặt say ngủ của hắn.

'Tên này cũng thật không biết sống chết, dám phi lễ với mình nhưng nhìn nhận lại thì hắn rất ưu tú về không chiều chuộng nữ nhân...tuổi còn nhỏ mà đã như thế, thật chả ra làm sao.'

Liễu Dạ Huyên nội tâm thầm nói, song khuôn mặt nàng chợt đỏ bừng.

'Ôm ta chặt như vậy, ngươi đây là sợ ta chạy mất sao? Tiểu dâm tặc.'

Liễu Dạ Huyên nhẹn ấn cái mũi đẹp của Mộc Long suy nghĩ, tiếp đến nàng đôi mắt hiện lên tia buồn bã.

'Có phải ta động lòng với hắn rồi không? Dù bị cưỡng ép nhưng....ta giờ là người của hắn rồi. Sư Phụ, ta phải làm sao đây?'

Liễu Dạ Huyên giật mình, cổ tay nàng bị Mộc Long nắm lấy, hắn mở mắt nhìn nàng, lúc này Liễu Dạ Huyên chợt nhận ra thiếu niên này không như nàng nghĩ, ánh mắt đó không thuộc về loại nhân vật bình thường.

'Ta đã từng nhìn qua ánh mắt như thế này, là ánh nhìn của những kẻ làm việc lớn.'

Mộc Long nhìn nét mặt suy tư của Liễu Dạ Huyên nở nụ cười, thay gì nụ cười đê hèn như mọi khi hắn lúc này nhàn nhạt khí chất Tiên Hoàng cao cao tại thượng, nụ cười nhạt nhẽo tới không tưởng làm cho Liễu Dạ Huyên tròn xoe đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn.

"Ng-Ngươi cười cái gì?''

Liễu Dạ Huyên trừng mắt.

"Còn gọi Ngươi? Muốn bị ta thị sủng tiếp?"

Mộc Long khuôn mặt biến đổi, nét lạnh lùng khi nãy chợt biến mất, lúc này hắn chính là một Mộc Long đê tiện và vô sỉ.

Liễu Dạ Huyên giật bắn người, nay cũng bao nhiêu ngày rồi hắn không buôn tha nàng, mới chỉ được ngủ một chút liền muốn tiếp, đây là muốn nàng mệt chết sao.

Suy nghĩ chạy nhanh, Liễu Dạ Huyên cố đẩy Mộc Long nhưng tu vi Trúc Cơ của nàng vậy mà không tác động nổi một cái Luyện Khí Ngũ Trọng của một cái Thành nhỏ bé.

"Mau buông ta ra, ngươi thật sự nghĩ ta không dám giết ngươi!''

Liễu Dạ Huyên trừng mắt tàn độc, mắt nàng lúc này hóa màu huyết sắc, Sát Lục Ma Nhãn cứ thế kích hoạt.

"Nàng nở giết ta sao?"

Mộc Long nở nụ cười tự tin rồi nâng cằm Liễu Dạ Huyên lên song hôn lên môi nàng.

"Ngươi! Ư..."

Ít phút sau thì Mộc Long mới chịu buông tha Liễu Dạ Huyên, sau nụ hôn Liễu Dạ Huyên như ngây dại, khuôn mặt đỏ bừng ánh mắt mê muội rồi đờ người ra.

"Hừm!"

Bừng tỉnh Liễu Dạ Huyên hừ lạnh một tiếng rồi từ túi càn khôn của mình lấy ra bộ y phục màu huyết sắc mặc lên, trong khi đang định chải chuốt lại tóc thì Mộc Long nay mặc xong y phục ôm lấy nàng từ sau.

"Cần ta giúp không?"

Thì thầm vào tai Liễu Dạ Huyên, Mộc Long ngọt ngào cùng ánh mắt nham hiểm nhìn nàng.

Nhìn thấy ánh mắt này của hắn không khỏi khiến Liễu Dạ Huyên chán ghét, hừ một tiếng nàng lạnh lùng đáp trả: "Không biết sống chết."

Nói xong nàng lấy ra chiếc lược ý định chải chuốt lại tóc tai thì Mộc Long giữ tay nàng rồi lấy đi chiếc lược.

"Ta chải cho nàng."

Không đợi Liễu Dạ Huyên đồng ý thì mái tóc vốn không ai động được vào của nàng ngoại trừ Sư Phụ nay bị một cái tiểu nam nhân chải cho.

"Chuyện vài ngày qua ngươi tốt nhất quên nó đi, ta và ngươi không thể cùng một đường."

Liễu Dạ Huyên bĩu môi tô lại màu huyết đỏ trên môi mình, hương thơm thảo dược lan tỏa.

"Hư hư...cao ngạo ghê. Sợ Sư Phụ nàng không đồng ý?"

Mộc Long búi cao tóc cho Liễu Dạ Huyên rồi cái đầu hắn hướng tới cắn lên vành tai của nàng.

"Hừm....."

Liễu Dạ Huyên trầm ngâm, nàng lặng im không thèm đếm xỉa tới tên tra nam bên cạnh.

"Thật coi ta là Phu Quân rồi?"

Mộc Long tiếp tục trêu nghẹo Liễu Dạ Huyên bằng cách cắn yêu lên cổ nàng từng cái nhẹ.

"Còn loạn, ngươi thật không sợ chết?"

Liễu Dạ Huyên trừng mắt lạnh lẽo.

"Hư hư, nàng giết nổi ta sao?"

Mộc Long khuôn mặt tự tin nói, lời vừa nói xong chưởng cũng vừa tới.

Ầm! Đoàng!

Khói bụi mù tịt, Mộc Long bị một chưởng của Liễu Dạ Huyên đánh bay khỏi cửa hang.

Ổn định lại thân thể, Mộc Long nở nụ cười thích thú khựng người lại lai đi vết máu trên khóe miệng.

"Nhẫn tâm ghê~"

Mộc Long phủi đi cát bụi trên y phục, Liễu Dạ Huyên lúc này từ trong bước xa với chiếc áo choàng quen thuộc.

"Có chút bản lĩnh. Chả trách tự tin như thế."

Liễu Dạ Huyên nói nhưng nàng chợt lặng im người khi chiếc áo choàng xích huyết của nàng bị cởi bỏ bởi Mộc Long.

"Ngươi!"

Liễu Dạ Huyên trừng mắt, Mộc Long nở nụ cười rồi choàng lên cho nàng chiếc áo choàng màu đen huyền ảo từng đợt chân khí lưu động, cảnh giới Trúc Cơ của nàng lúc này cũng bị chiếc áo che đi mất.

"Nàng thật muốn bị vây đánh nữa sao?''

Mộc Long kéo tay Liễu Dạ Huyên đi về một phía mặc nàng có đồng ý theo hắn hay không.

'Hắn là đang quan tâm tới ta sao?'

Liễu Dạ Huyên tâm trạng chợt có chút tốt, nội tâm như vui lên một chút, một xíu ấm áp được nhen nhóm.

"Này, dừng lại."

Liễu Dạ Huyên dừng lại hất tay Mộc Long ra.

Xoay lại nhìn nàng Mộc Long cười mỉm nhưng người hỏi tiếp lại là Liễu Dạ Huyên: "Ngươi dẫn ta đi đâu?"

"Về nhà.''

Mộc Long lập tức trả lời.

"Không được, ta phải quay lại Hạo Khí Tông."

Mộc Long thở dài nhìn Liễu Dạ Huyên: "Đi."

Nói xong Mộc Long kéo Liễu Dạ Huyên đi mặc nàng ra sức hất tay hất.

"Hỗn xược! Ngươi thật sự muốn lấn tới---"

Liễu Dạ Huyên khựng lại lời nói bởi cái lườm của Mộc Long sắc lẻm.

"Đừng bướng, Sư Phụ nàng và Tông Môn nhanh tới huyết tẩy Nam Dương Thanh này a. Đợi lúc đó về cũng chat sao."

Mộc Long nói xong tiếp kéo Liễu Dạ Huyên đi nhưng lại bị hất tay.

"Ta tự có chân."

Liễu Dạ Huyên lạnh lùng, Mộc Long nhìn nàng cái không nói tiếp.

'Tâm tư hắn rốt cuộc sâu tới đâu?'

Liễu Dạ Huyên suy nghĩ, như đoán được tâm tư của nàng Mộc Long bất giác xoay người lại.

"Ta Tên Mộc Long, Phế Tử Mộc Thị, tên Mộc Tuyệt bị ngươi đoạn tay ấy là Trưởng Lão Gia Tộc a."

Mộc Long nói xong sát khí Liễu Dạ Huyên bừng bừng, ánh mắt sắc lẻm nhìn hắn.

'Quả nhiên là có mưu đồ.'

Suy nghĩ của nàng lần nữa bị Mộc Long đoán ra, nhìn nàng cười một cái hắn luồn ra sau ôm lấy nàng.

"Suy nghĩ nhiều rồi. Chụt!''

Mộc Long chợt thơm lên má Liễu Dạ Huyên khiến nàng ngạc nhiên đờ người ra.

"Ngươi!"

Kiềm chế xúc cảm giết chóc của bản thân, Liễu Dạ Huyên ổn định tâm tình.

"Ngươi muốn cầu xin ta tha cho Mộc Thị."

Mộc Long lúc này khựng lại, gió thổi lên khiến tán cây nhẹ động đậy, chim chóc bay tán loạn, cảnh sắc lặng im tới lạnh cả sống lưng.

"Ngươi thấy giống vậy không?"

Mộc Long ánh mắt tàn độc, khuôn mặt tối đen quay lại.

"Ta...."

Liễu Dạ Huyên bất giác cảm thấy tâm can nhức nhối, cảm giác như bản thân muốn chạy tới khuyên nhủ hắn bớt giận.

'Cảm xúc này là sao?'

Liễu Dạ Huyên lúc này tự hỏi bản thân rằng nàng tại sao lại yếu mềm trước hắn như thế.

"Ta thù dai lắm đấy."

Mộc Long một câu nói rồi bước tiếp, hắn để lại một cái Liễu Dạ Huyên mâu thuẫn với cảm xúc của mình phía sau.

Phút giây Mộc Long dừng lại, xoay người hắn chợt đưa tay tới nâng cao cằm nhọn của Liễu Dạ Huyên lên.

"Ngươi muốn làm gì?''

Liễu Dạ Huyên giật mình hỏi song hai bên má của nàng bị đôi bàn tay đó bóp lại, ánh nhìn tức giận nàng nhìn hắn, tên này quả thật quá phận, kẻ dám làm vậy với nàng sợ rằng xương đã hóa hư vô.

"Ta chợt nhớ ta Tông Môn tàn độc ha, để nàng đi rồi sợ là lại có nguy hiểm trước khi ta tới a."

Mộc Long nở nụ cười nham hiểm, Liễu Dạ Huyên lúc này có cảm giác không nhìn thấu tiểu nam nhân này của cô.

Xong xuôi Mộc Long chỉ tới, tia sáng lóe lên truyền vào não Liễu Dạ Huyên một đoạn văn tự Công Pháp, ánh mắt nàng lúc này mở to tròn xoe nhìn hắn.

"N-Ngươi, Ngươi tại sao biết Sát Lục Ma Nhãn Phần Cuối! Thứ mà Sư Phụ ta bao lâu nay chả tìm ra----"

Đôi môi của Liễu Dạ Huyên bị chặn lại, Mộc Long hàng động bảo nàng im lặng rồi nở nụ thần bí quay người đi tiếp.

'Mộc Long...ngươi rốt cuộc là ai?'