Dâm Hoàng

Chương 20: Đột Phá Lục Trọng



Bản Convert

Sáng hôm sau.

Mộc Long cùng Liễu Dạ Huyên và Diệp Thanh Nhu dùng cơm, hắn vẫn bình nhiên trong khi cả hai nàng thì sắc mặt khó coi, tư thế ngồi đôi khi lại phải uốn éo eo di chuyển đôi mông bởi cảm giác ê ẩm.

Liễu Dạ Huyên lúc này thân mặc thanh y, mái tóc đen của nàng xỏ dài khi dần về ngọn thì từng nhóm nhỏ tóc cong lại hình xoắn ốc.

Diệp Thanh Nhu vẫn một bộ bạch y thường thấy, cả hai không nói không rằng mà nhẹ mèo từng miếng ăn khiêm tốn.

Bữa cơm nhanh kết thúc trong im lặng, bầu không khí lặng im bao trùm lấy ngồi nhà Mộc Long lúc này nhấm nháp tách trà rồi liếc trộm sang hai nàng lúc này đang cười nói, xưng hô tỷ muội ngọt như mía lùi.

Không hiểu sao bản thân bị cho ăn bơ nhưng nhìn hai nàng thế hắn chợt nở nụ cười nhạt nhẽo, bỏ ra ngoài Mộc Long lúc này lấy sạch những dược thảo cướp được từ mấy cái thi thể mà đem ra luyện chế đan dược.

''Đáng tiếc vẫn là không đủ...."

Mộc Long ánh mắt tiếc nuối nhìn vào chỗ dược thảo, có thường hạ phẩm thảo dược cũng có trung phẩm thảo được, đáng tiếc thứ hắn cần là Thượng Phẩm Dược Thảo.

'Trúc Cơ Đan Địa Phẩm ấy vậy mà lại làm khó ta.....phải nhanh cho Diệp Thanh Nhu đột phá, nếu để nàng quá lâu ở Ngưng Khí Cửu Trọng sợ rằng tiền đồ mai sau có ảnh hưởng.'

Mộc Long chặc lưỡi khó chịu, hắn lúc này nghĩ tới cái tên Đan Hội song lại muốn tới Đấu Giá Hội bởi tiền chưa lấy hết, muốn tới Đan Hội là để đặt dược thảo mua dược thảo.

'Ai mà ngờ mấy tên Đan Sư nhỏ bé này lại độc quyền dược phẩm, mấy trăm dặm quanh đây liền không tìm được một gốc Địa Thảo Cửu Giai.'

Bỏ qua suy nghĩ tìm mua dược thảo, Mộc Long tay vẫy nhẹ truyền ra chân khí làm cho mấy trăm gốc dược thảo lơ lửng trong không khí, lửa tới hắn liền đem trăm gốc dược thảo luyện chế thành Đan Dược cách nhẹ nhàng mà không tốn một giọt mồ hôi, tất cả đan dược luyện ra đều hoàn mỹ.

Hít nhẹ một hơi lấy khí, Mộc Long tay kết ấn, Chân Khí hai màu đen đỏ điên cuồng lưu chuyển quanh thân.

"Bất Diệt Công....Huyền Ma Thể, Khởi!"

Đoàng, đoàng vài tiếng từng múi cơ bắp của Mộc Long thắt chặt lại với nhau song song với việc các đừng gân xanh nổi phình lên khắp nơi trên cơ thể.

Mạch máu ít giây bắt đầu không kiên trì nổi mà nổ vỡ, máu tươi ướt cả y phục Mộc Long đang mặc song nét mặt hắn lúc này nhợt nhạt.

"Hừ....quả nhiên cái cơ thể này quá kém."

Mộc Long tay lấy ra hơn chục viên Đan Dược nuốt vào rồi tiếp tục bùng nổ Chân Khí, Diệp Thanh Nhu và Liễu Dạ Huyên lúc này cũng bị kinh động mà bước ra.

Nhìn thấy một cảnh hãi hùng cả hai không khỏi trợn mắt run sợ, đây là tu luyện hay phế bỏ, cảm giác thật đè nén.

'Hắn rốt cuộc là loại người gì, ta không tài nào hiểu được đã đành. Nay cách thức mà hắn tu luyện lại khiến ta có cảm giác lo sợ khi nhìn vào, sư phụ thậm chí còn chưa từng cho ta mạo hiểm...nay chứng kiến một cảnh lại khiến ta hết thảy xấu hổ.'

Liễu Dạ Huyên tâm dao động không ngừng, phải chăng nào đã quá coi trọng bản thân, cũng bởi con đường tu luyện của nàng quá yên ắng mà nay nhìn thấy một cảnh tu luyện thế này không khỏi khiến nàng suy nghĩ.

"..........."

Khác với Liễu Dạ Huyên, Diệp Thanh Nhu ánh mắt lo lắng song nàng chỉ có thể đứng nhìn, cái cảm giác này khiến nàng cảm thấy chán ghét bản thân mình.

'......bất lực, cảm xúc này của ta, bản thân ta thật cảm thấy ghét bỏ chính ta.'

Diệp Thanh Nhu nhớ lại cảnh bất lực chống cự, bất lự bị gả đi, bất lực nhìn còn trai mình đau khổ, bất lực nhìn nó chết, bất lực bị cưỡng ép............

Nay thứ quan trọng vừa được hình thành lại bất lực đứng sau hắn, bất lực không giúp được gì cho hắn. Hắn thật không tốt với nàng nhưng cũng không xấu với nàng, so với việc làm nô lệ cho mấy cái thiếu gia kia thì hắn cho nàng lựa chọn, cho nàng sức mạnh, mọi thứ thế đã quá tốt, nàng cũng muốn làm gì đó cho hắn thay vì chỉ đứng nhìn và đợi được bảo vệ.

Trở lại với Mộc Long, hắn lúc này đôi mắt nhắm nghiền bỗng trừng ra mở to mang theo tia Chân Khí mạnh mẽ khuếch đại một đợt gió làm cho Tiểu Hắc và cả Liễu Dạ Huyên phải dùng chân khí bao phủ lấy ngôi nhà nhầm không muốn nó bị phá hỏng.

Lôi Vân Hổ thì bị trấn bay như miếng lá, khuôn mặt nước mắt nước mũi chảy dài, bộ điệu không cam tâm hét: "Méo!!? Tại sao ta lại luôn là kẻ dính đạn đầu tiên chứ???"

Tiểu Hắc lúc này ánh mắt vô cảm nhìn qua phía Lôi Vân Hổ: 'Mình có nên xào lăn còn Mèo ngốc này không nhỉ?'

Liễu Dạ Huyên dù thân tu vi cũng được coi là cường giả đi nhưng chứng kiến một cảnh tượng lại cảm thấy bản thân không khác gì một con kiến.

Mộc Long lúc này vừa đợt đột phá...Ngưng Khí Lục Trọng! Chân Khí tỏa ra sánh ngang Trúc Cơ làm Liễu Dạ Huyên kinh hãi mà nhợt nhạt đôi môi.

'Hắn rốt cuộc là thứ quái thai gì?'

Không đơn thuần là đột phá ngẫu nhiên, hai bộ công pháp Mộc Long tu luyện cũng tăng tiến không ngừng.

Bất Diệt Cộng + Huyền Ma Thể, Đại Thành!

Cơ thể Mộc Long bay lên cao rồi lơ lửng, thu liễm lại Chân Khí tỏa ra hắn ổn định tu vi hiện tại, dù thế hắn lại nửa bước Thất Trọng trong nháy mắt.

Liễu Dạ Huyên lúc này tuyệt để câm nín.

"Yếu...quá yếu...."

Mộc Long lầm bầm, giọng cực kì thất vọng, Liễu Dạ Huyên nghe qua như muốn thổ huyết mà ngất đi.

Bước tới Liễu Dạ Huyên cười nhạt: ''Chúc Mừng."

Mộc Long nhìn qua rồi bước tới choàng tay ôm lấy eo nàng: ''Ta bây giờ, được coi là xứng với nàng chưa?''

Nụ cười nham hiểm hắn ánh nhìn dâm tà vào khe ngực cùa Liễu Dạ Huyên.

Liễu Dạ Huyên lườm hắn cái rồi đẩy ra: "Sâu kiến."

Kiêu ngạo một câu nàng ngoảnh mặt đi, Mộc Long bấy giờ cười lạnh rồi ôm lấy Diệp Thanh Nhu hôn lấy, nụ hôn nhẹ nhàng khiến nàng ta như ngất ngay tại chỗ mà không kịp chống cự.

Liễu Dạ Huyên lúc này quay sang trừng mắt: "Ngươi! Bản tính dơ bẩn không bỏ!"

Giọng điệu bênh vực nhìn vào Diệp Thanh Nhu, Liễu Dạ Huyên hướng chưởng đánh tới nhưng bị Mộc Long túm lấy cổ tay kéo vào lòng ôm trọn cả hai.

"Đừng nghĩ nàng nửa bước Kim Đan nhưng bị phong cấm thành Trúc Cơ Sơ Kỳ là ta không nhìn ra."

Mộc Long thì thầm bên tai Liễu Dạ Huyên làm nàng đờ người ra kinh ngạc, việc này ngoài nàng và Sư Phụ tuyệt đối không có người thứ ba, thế mà nay lại lòi ra một kẻ.

"Sao ngươi biế----ưm!''

Liễu Dạ Huyên thâm tâm hơi loạn thì bị Mộc Long thủ đoạn như Diệp Thanh Nhu hạ gục sâu một nụ hôn, miệng hắn là ngậm một viên đan, một viên Đan mà Nữ Nhân tuyệt phải đề phòng nếu không muốn Bản Thân bị ngược.

"Ư..."

"Haa..."

Liễu Dạ Huyên và Diệp Thanh Nhu bắt đầu hơi thở gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng, đầu nhũ hoa cương cứng trong lớp y phục cùng với đó là hai cái bông hoa rỉ mật ngọt.

"Ngươi...vô sỉ! Ư...."

Liễu Dạ Huyên ánh mắt giận dữ như thể muốn ăn sống tiểu tình nhân của nàng.

"Mộc Long....ta không chịu nổi nữa, làm ta thỏa mãn đi! Ư~~~"

Diệp Thanh Nhu chấp nhận với xúc cảm của bản thân mà khiển chân hôn lấy Mộc Long tình tứ.