Dâm Hoàng

Chương 25: Liễu Dạ Huyên Giận Dỗi



Bản Convert

Liễu Dạ Huyên đôi mắt mờ nhạt tỉnh dậy, ngước nhìn nàng thấy Mộc Long đang ngồi cạnh vuốt ve mái tóc nàng.

"Phu Quân, ngươi phế bỏ Tâm Pháp của ta?"

Liễu Dạ Huyên nét mặt tuy thờ ơ nhưng cử chỉ có hơi hoảng loạn, nàng là đang sợ.

"Phế rồi, không tốt cho nàng."

Liễu Dạ Huyên bĩu môi, đôi mắt tuyệt mỹ của nàng run run.

"Giận rồi?"

Mộc Long đọc vị được suy nghĩ của nàng hỏi, đỡ nàng ngồi vậy hắn cười mỉm.

"Không có! Ta không có giận! Đừng có động vào người ta!"

Liễu Dạ Huyên trừng mắt, hai khóe mi ướt lệ đẩy Mộc Long.

'Đồ tự tiện, đây là sư phụ dạy ta, ngươi lại dám tự ý phê đi! Ngu ngốc, đồ khốn kiếp, đồ dâm tiện Mộc Long nhà ngươi!'

Mộc Long trầm mặc, Liễu Dạ Huyên thân đang kích động nhìn sang liền khựng lại ánh nhìn.

"A! N-Ngươi...! Ta không muốn! Không muốn! A, đừng mà~ mau thả ta ra!"

Mộc Long đè Liễu Dạ Huyên xuống giường rồi kéo thả tấm màng che, cởi bỏ y phục phía trên hắn giữa tay nàng lên cào rồi nhẹ cắn lấy cổ nàng.

"A~ thả ta ra! Ngươi không tôn trọng ta! Ta muốn chết! Hức! Thả ra! Mau thả ra! Á-hạ~~!"

Liễu Dạ Huyên run rẩy khi Mộc Long ấn lên huyệt vị của nàng, cảm giác nóng bừng rạo rực truyền tới.

"Đồ vô sỉ! Hạ lưu! Biến thái! Sắc lang! Dâm tặc! Ah, ha...ưm, ưm~~"

Liễu Dạ Huyên mắng mỏ, Mộc Long ánh mắt tức giận xé nát y phục nàng rồi hậm hực đẩy dương vật của hắn vào trong âm hộ Liễu Dạ Huyên.

Cái giường nhanh vang lên những tiếng cọt kẹt rồi rung lắc dữ dội.

"Ư a a...! Đừng mà, Ngươi hùng hục cái gì chứ! A~~~"

Liễu Dạ Huyên cơ thể rung chuyển, cặp ngực tròn trịa lên xuống liên hồi, bên dưới eo nàng uốn éo liên  tục song bị Mộc Long dùng tay giữ lại hai bên.

"Không biết điều."

Mộc Long ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm hắn ra sức thúc đẩy vào cửa âm hộ Liễu Dạ Huyên liên tục, thô bạo khép mở bông hoa nhỏ của nàng.

"Á-haa~~ ngươi giận cái gì chứ..! A, ư~ ta mới Giận đây nè--- á! Nó đang nong ra! Ngươi có thôi đi không hả! Đau quá...hức, a ư ư~"

Cảm giác thấy rõ mồn một bông hoa nhỏ bị nong rộng ra Liễu Dạ Huyên không khỏi giật mình sợ hãi, thứ đó vốn đã lớn nay còn lớn hơn, nhưng khác với cái cứng cáp khó chịu nó hôm nay mềm mại như một cái xúc tua a.

Cảm giác sung sướng truyền tới làm bông hoa của nàng không ngừng tiếc ra mật ngọt, giọng rên cũng không kiềm nổi mà mãnh liệt đáp trả hắn.

Hòa hợp với Phu Quân của mình Liễu Dạ Huyên nhấp hông đồng bộ làm âm thanh xuân sắc vang thêm đầy dâm dục.

"Ta với Sư Phụ ai quan trọng hơn?"

Mộc Long kéo Liễu Dạ Huyên ngồi dậy song hông nhấp thả từng đợt nhẹ nhàng làm nàng sướng tới ngây ngất miệng ngọc cũng không kiềm nổi mà chảy dài nước bọt.

"Ư a a~"

"Đừng mà...tư này, hư~~~"

"Á~~~~hạaaaa!!"

Liễu Dạ Huyên ôm lấy cổ Mộc Long song không nói nên lời, tên khốn nạn này đang ghen nhưng sư phụ nàng là nữ kia mà, lòng có chút ấm áp nàng mỉm cười.

'Ta còn tưởng ngươi không tim không phổi, bạo quân cũng biết ghen.'

Âm hộ Liễu Dạ Huyên chảy đầy chất lỏng màu trong suốt làm cho việc ra vào của phu quân nàng trơn tru hơn, từng cú nhấp hông dần thô bạo hơn, tiếng nhớp nháp hòa hợp cùng cái nhớp nháp tạo nên thanh âm đầy dâm dục.

Liễu Dạ Huyên ánh mắt mê muội dâm đãng hiện lên, kéo lấy đầu Mộc Long nàng hôn lấy.

"Sư Phụ quan trọng hơn a~~"

Nói xong nàng bị thúc cho tê cả mũ, ánh mắt dâm đãng nàng lườm phu quân mình rồi ngước cổ lè lưỡi rên rỉ.

"Á ư ư~~ sướng quá! Phu Quân ngươi mạnh bạo quá!!! Nn~~~~~~"

Mộc Long dừng lại ngoáy hông cái khiến Liễu Dạ Huyên lè lưỡi sung sướng mà nước không kiềm được cứ thế tuông trào.

'Hừ, dám trêu chọc ta.'

Mộc Long tia suy nghĩ rồi đè nàng nằm sắp xuống hảo hảo thúc đẩy, cặp mông trần phúc hậu cứ thế bị vỗ phạch phạch liên hồi.

...

Ngày hôm sau, Mộc Long tỉnh dậy rời khỏi giường, bước tới hắn thấy một cái Thanh Y Thiếu Niên đang đừng ngoài kết giới đợi.

Thấy Mộc Long bước ra kẻ này chấp tay hành lễ tiếng.

"Mộc Thiếu Gia, ta được Sư Phụ ủy thác đưa nàng tới."

Thanh Y Thiếu Niên đẩy tới một cái nữ tử xinh đẹp như hoa, mị mị yêu kiều cùng bộ ngực lớn. Nàng là cái thiếu nữ trêu chọc Mộc Long hôm trước a, chung quy lại cũng là bị hại nhưng phận làm nô nàng có quyền trêu bình đẳng?

Ánh mắt run rẩy nàng liếc trộm Mộc Long.

"Mộc Thiếu Gia...."

Giọng sợ hãi nàng hạ người hành lễ trước Mộc Long.

"Mộc Thiếu Gia, Sư Phụ có nói nàng tội chết có thể tha nhưng tội sống thì không, vị Thị Nữ này tùy Ngài xử lý."

Lời này nói ra vô cùng tàn nhẫn, Nhạn Nhạn kế bên run rẩy, nàng hiện tại một chết hai ngày ngày chịu sự dày vò của kẻ kia, thoáng qua thôi đau hơn cả cắt.

"Ngươi đứng đợi ta cả đêm?"

Mộc Long nhìn thiếu niên thanh y hỏi, kẻ này nhìn qua tuấn tú, thân mặt thanh y, tay cầm chiếc quạt kim sắc, dung mạo tuấn tú thư sinh, là kẻ thích đọc sách, tu vi hắn cũng là nửa bước Trúc Cơ.

"Không dám kể, ta được sư phụ ủy thác tới tạ lỗi, đợi Mộc Thiếu Gia một đêm có là gì...với lại ta không muốn phá hỏng đêm xuân của Ngài a."

Thiếu Niên Thanh Y khuôn mặt hiện lên nét xấu hổ nói, Nhạn Nhạn bên cạnh cũng đỏ bừng khuôn mặt, nàng là nữ nhân việc giường chiếu này thế cũng là quá đi, cả đêm chứ có ích gì, nữ nhân bị hắn sủng cũng thật đáng thương.

"Ta cũng đang thiếu một nô tì bưng trà rửa bát phụ Mẫu Thân, đúng lúc nàng cứ thế làm đi."

Mộc Long búng tay, lớp kết giới nhẹ hé mở, Nhạn Nhạn bước vào liền quỳ xuống trước hắn.

"Nhạn Nhạn đa tạ Thiếu Gia tha chết!"

Mộc Long không mấy quan tâm Nhạn Nhạn này mà quay lại nhìn qua cửa.

"Mẫu Thân không cần nhìn nữa, nàng từ nay theo người hầu hạ."

Diệp Thanh Nhu bước ra, nàng tiến lại đỡ Nhạn Nhạn dậy ánh mắt hết sức hài lòng, y cũng là có xíu tia nhỏ nhoi hảo cảm với nàng ta.

"Ngươi đứng dậy, đứa nhỏ này tính khí không tốt, coi như ngươi xui xẻo đụng phải hắn đi, vào trong cùng ta không cần để tâm tới hắn làm gì."

Diệp Thanh Nhu lườm Mộc Long cái rồi được Nhạn Nhạn ân cần dìu đi vào trong, nàng cũng thật muốn có một nhi nữ bầu bạn khi Mộc Long đi vắng, thật đúng là, Liễu Dạ Huyên kia cũng quá lạnh lùng đi, không thích hợp để chuyện trò.

'Để nàng sống ở đây liên tốt, ta cũng thật không chiều nổi hắn, khi cần thì có thể đẩy nàng cho hắn.'

Diệp Thanh Nhu mỉm cười khi cánh cửa đóng lại.

Mộc Long lúc này bước ra khỏi kết giới, hướng lại gần Thiếu Niên Thanh Y nở nụ cười hảo hảo.

"Ngươi tên gì?''

"Ta tên Lệnh Nhất."

Mộc Long lướt qua rồi Lệnh Nhất sắc mặt không chút cảm xúc đi theo, Sư Phụ hắn cũng từng dặn dò kẻ kia nhất định kiểm tra tư chất của hắn, tốt nhất là điều chỉnh cho tốt cảm xúc của bản thân.

'Quả nhiên như lời Sư Phụ từng nói, kẻ này thật rất khó kết giao.'

Lệnh Nhất suy nghĩ, nhìn theo bóng lưng Mộc Long hắn có chút tính nhiệm dù biết tu vi bản thân hơn xa nhưng nếu động thủ tuyệt nhiên sẽ thua rất thê thảm.