Dâm Hoàng

Chương 28: Gặp Lại Trần Y Nhi



Mộc Long trở lại, ánh mắt Lệnh Nhất cùng Lệnh Tam hướng tới, mỉm cười hắn bước lại.

"Mộc Thiếu Gia, náo loạn vừa rồi là do...?''

Mộc Long gật đầu, Lệnh Tam ngơ ngác chưa hiểu tê mô thì Tô Thanh hướng tới nhìn hắn.

"Ngươi rốt cuộc đã làm gì, đầu hung thú gào thét vừa rồi là Bạo Hùng Sơn Vương, tu vi ít nhất cũng phải Trúc Cơ Cảnh, ngươi chọc nó làm gì?"

Lệnh Nhất lúc này giật nảy mình kinh hãi nhìn Mộc Long.

'Đừng nói là hắn...!'

Mộc Long nhún vai, khuôn mặt biểu ý ta không biết gì hết song....

"Đi thôi."

Mộc Long từ đầu tới cuối chỉ thầm lặng đi theo giờ chủ động dẫn đường lại tiếp cái khiến Lệnh Nhất trầm mặc.

Đường mà Mộc Long dẫn đi liền bình nhiên không chút nguy hiểm hay nguy cơ rình rập nào bởi đây là địa phận của con Bạo Hùng Sơn Vương kia, nó hiện đi trả thù nên mối nguy duy nhất đó bị gỡ bỏ.

Nhanh chóng Mộc Long cùng nhóm tới được hang rắn song một trận kịch liệt sinh tử nổ ra, Bạo Hùng Sơn Vương và Hắc Vân Mãng đã liên cùng cắn xé lẫn nhau, ầm ầm liên tục mau tươi vương vãi.

Lệnh Nhất khuôn mặt giản ra, nét mày mừng rỡ hắn vội vã thúc giục.

"Mau vào, lợi dụng bọn chúng đang đánh nhau mà cướp bảo!''

Lệnh Nhất kích động nhưng nét mặt của Mộc Long vẫn thờ ơ không nói ít giây hắn gạt tay ngang chặn hắn và Lệnh Tam lại.

"Mộc Thiếu Gia, ngươi đây là có ý gì?''

Mộc Long hướng ánh nhìn vào hang rắn, Lệnh Nhất khựng lại, ánh mắt hắn phóng đại hướng vào trong, bấy giờ từ đâu xuất hiện ba cái tu sĩ Trúc Cơ Cảnh lao vào đi theo hơn chục kẻ Ngũ Trọng.

Gầm một tiếng lớn loạt tu sĩ cấp thấp bị chấn bay, mạnh mẽ bên trong nhiều đợt chiến đấu, kiếm khí quét quanh từ trong đánh loạn nhiều đợt.

"X-Xích Vân Thiên Mãng!?"

Lệnh Nhất nhợt nhạt khuôn mặt nói, nếu hắn gấp gáp chạy vào khi nảy e là số phận an bài là phải vong mang a.

Lệnh Nhất ánh mắt nhìn qua Mộc Long nét nể phục, Lệnh Tam thì run rẩy.

"Hay, hay là...về đi, không cướp nổi đâu, Trúc Cơ Cảnh còn đánh không lại nó huống hồ cướp được liền bị bọn họ chuyển hướng truy sát thì cũng phải chết.''

Lệnh Tam nói trong sợ hãi, Tô Thanh lúc này quan sát Mộc Long, ánh mắt nàng chăm chú từ cử chỉ của hắn.

'Ngươi sẽ quyết định thế nào đây?'

Mộc Long ánh mắt xa xôi, đôi mắt chợt nhếch lên phía.

"Các ngươi ở đây, ta vào cướp bảo."

Lệnh Nhất và Lệnh Tam giật mình, Tô Thanh hướng cánh tay kéo hắn lại những trượt mất, Mộc Long cứ thế chạy vụt vào hang.

Lệnh Nhất và Lệnh Tam nhìn nhau, Tô Thanh khuôn mặt lúc này khó coi, cánh tay nàng run rẩy.

'Hắn tuyệt đối không được chết, ta phải đi cùng hắn.'

Tô Thanh suy nghĩ xong bước chân nhanh chóng thì bị Lệnh Nhất một tay đánh ngất.

"Lệnh Nhất ngươi!"

Lệnh Tam cau mày đỡ lấy sư Muội của hắn.

"Đừng loạn, việc này sớm đã được Sư Phụ tính tới, đưa nàng về. Hắn cướp được liền hảo hảo kết thân, vong mạng thì đó là mệnh của hắn."

Lệnh Tam nhìn vào hang rắn rồi nhìn khuôn mặt của Tiểu Sư Muội trong tay ánh mắt lưỡng lự.

'Nàng thật là yêu hắn rồi? Còn ghét ra mặt nhưng trên thực tế là quan tâm, nếu hắn chết nàng nhất định buồn bã, vậy còn ta chết nàng có buồn không...'

Lệnh Tam bế Tô Thanh trong tay rồi cùng Lệnh Nhất rời đi.

'Nhất định phải tra ra kẻ nội gián, Trần Thị, mối nợ hôm nay tính lên đầu các ngươi.'

Lệnh Nhất căm phẫn ánh mắt chứa đựng sự lạnh lẽo.

Mộc Long tiến vào, thân nấp sao một tảng đá, ánh mắt quan sát trận chiến, trong ba cái Trúc Cơ Cảnh có kẻ mà hắn quen biết a. Một thiếu nữ tuyệt sắc dung nhan, thân hình mảnh mai đồng hồ cát, ngực nở mông căng tròn, nước da trắng như tuyết, tay cầm lam sắc trường kiếm.

'Trần Y Nhi à Trần Y Nhi, ta còn định tới Trần Thị Gia Tộc thị tẩm nàng lại chạy tới đây gặp ta.'

Mộc Long quan sát, Xích Vân Thiên Mãng thân dài 10m hơn, bán kính chiều ngang ước lượng 1,5m, toàn thân bao phủ bởi lớp vảy rắn màu đỏ cứng hơn sắt thép 10 lần, một ít vảy gần cổ đã hóa long phiến.

Đặc biệt còn Xích Vân Thiên Mãng này đầu có ba con mắt xếp theo hình tam giác, miệng phun ra hỏa diễm rực rỡ thiêu đốt.

Trân Y Nhi thân hình mảnh mai hiện tại độ hồng sắc y phục đã nhuộm đỏ máu của sư huynh Muội đồng tộc, ít còn lại của Xích Vân Thiên Mãng, khuôn mặt nàng nhợt nhạt do cạn kiệt linh lực.

Trong phút sơ hở nàng bị Xích Vân Thiên Mãng quấn lẫy hai vị hộ vệ một phen hốt hoảng mà lao tới giải vây nhưng lập tức bị ngọn hỏa diễm chặn ngang.

"Tiểu Thư!"

"Sức Sinh ngươi dám!?"

Xích Vân Thiên Mãng miệng nở nụ cười như có linh tính, hưởng thụ cảm giác sợ hãi của con mồi nó lè cái lưỡi dài tới khuôn mặt tuyệt sắc của Trần Y Nhi thì phựt.

Hai vị Hộ Vệ của Trần Y Nhi kinh ngạc, Xích Vân Thiên Mãng gào lên đau đớn bởi lưỡi của nó bị cắt đứt lìa, một bóng đen thoát ẩn thoát hiện ôm lấy Trần Y Nhi trong lòng.

'Ta chết rồi sao...thật không cam tâm.'

Trần Y Nhi thân mang thương nặng suy nghĩ thì chợt cảm giác thấy tia ấm áp, ôm lấy nàng là ai, đôi mắt nàng mở ra rồi như muốn thổ huyết.

"Là Ngươiiii!"

Đôi mắt nàng căm phẫn khi nhìn thấy khuôn mặt mà cả đời nàng không quên được, kẻ cướp lấy sự trong trắng thiếu nữ của nàng.

"Ta liều mạng với ngươi!"

Không mỉa mai suy nghĩ, Trần Y Nhi từ tay áo vụt ra con dao đâm cái phập vào vai Mộc Long, máu tươi tuông ra Mộc Long bị thương chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo.

Là hắn muốn thế nếu không con dao rác này không thương nổi hắn, về phần Xích Vân Thiên Mãng nay bị cắt lưỡi đau khổ uốn éo trên đất rồi ầm ầm quất đuôi loạn xạ.

Mặt đất nứt nẻ, Mộc Long chân tiếp đất trên một tảng đá, tiện tay hái luôn hai nhanh Địa Nguyên Thảo Cửu Giai thì nơi hắn đứng sụp đổ xuống một cái địa đạo tối tăm.

'Hừ, con súc sinh này thật giảo hoạt.'

Mộc Long cười mỉm rồi cuộn người ôm lấy Trần Y Nhi trong lòng rồi rơi xuống, nhiều lần va đập Mộc Long miệng hộc ra máu tươi, Trần Y Nhi thân đã cạn chân khí mà ngất đi nhanh chóng.

...

Đã bao lâu trôi qua không ai rõ Trần Y Nhi đôi mi nhẹ động song trừng to, đầu nàng đau như búa bổ, thân nhẹ động nàng ngồi dậy thì nhận ra tay đang chống lên cơ thể của ai đó.

Từ túi càn khôn nàng lấy ra viên lam tinh phát sáng, ánh sáng tới nàng nhận ra khuôn mặt ấy, khuôn mặt mang tới nổi ô nhục cho nàng.

Không thèm suy nghĩ nàng rút phựt con dao kề vào yết hầu của Mộc Long định cắt nhưng cánh tay nàng run rẩy, đầu nàng đau lên nhớ lại cảnh hắn ôm trọn nàng trong lòng hứng chịu từng đợt va đập tựa như tan da nát thịt.

"Tại sao...tại sao...tại sao ta không thể!? Tại sao ta không giết được hắn! Tại sao tại sao chứ???''

Trần Y Nhi điên dại hét lên, Mộc Long lúc này đôi môi nhẹ cười.

'Thiện ác đúng sai rõ ràng, nhưng yêu hận thì không, nàng cũng không ngoại lệ...'