Mộc Phủ, Phủ Đệ Tứ Phu Nhân.
Mộc Lý Xuân một thân hắc y, bước chân có phần vội vã, khuôn mặt hiện lên nét mong chờ song cử chỉ của lão có phần thập thò che đậy.
Hướng tới phòng riêng của Tứ Phu Nhân hắn tay nhẹ đẩy cửa bước vào song lại nhẹ nhàng đóng lại. Bên trong, nữ nhân dung mạo tuyệt diễm, nhìn qua liền thấy là một cái hồng nhan họa thủy, đôi mắt sắc sảo nàng nhìn qua.
Đôi mi vũ hơi cau lại, môi đỏ anh đào luôn nhàn nhạt nụ cười chợt tắt đi, mái tóc đen búi cao khẽ động, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ hướng tới kẻ vô phép vừa bước vào khuê phòng của nàng.
Bên cạnh Tứ Phu Nhân lúc này có vị tì nữ, nàng nhìn qua Mộc Lý Xuân nhẹ cúi đầu, tay đang bưng ấm trà nhẹ đặt xuống bàn rồi cúi nhẹ người lui ra.
"Thanh Ca, ta tới thăm nàng....."
Mộc Lý Xuân khuôn mặt nhung nhớ được thỏa mãn, ánh mắt vui mừng hắn hướng tới chỗ nữ nhân mà hắn yêu thương.
Đáp lại Thanh Ca Tứ Phu Nhân cử chỉ bình nhiên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua Mộc Lý Xuân tuyệt không có sự giao động.
"Đại Quản Gia, ngươi giữa trưa không lo việc cho Thiên Nam chạy tới khuê phòng của ta làm gì?"
Mộc Lý Xuân ánh mắt đau lòng, tim lúc này nhói lên đau như cắt.
"Thanh Ca ta...."
Thanh Ca Tứ Phu Nhân lúc này cắt ngang, mặt nàng từ đầu tới cuối vẫn không nhìn thẳng vào Mộc Lý Xuân.
"Đại Quản Gia mong ngươi hiểu phép tắc, ta đường đường là Phu Nhân Gia Chủ, hạ nhân như ngươi tùy tiện có thể gọi thẳng tên."
Mộc Lý Xuân khuôn mặt âm trầm, đựng đờ ra Mộc Lý Xuân xúc động tới run rẩy đôi vai.
'Sau bao nhiêu năm nàng vẫn vô tình với ta như thế, chẳng lẽ kiếp này ta chỉ có thể đứng nhìn nàng bên cạnh người đàn ông khác...'
Mộc Lý Xuân đau đớn nghĩ.
"Nam Nhi nó vẫn tốt chứ?"
Thanh Ca bất ngờ hỏi, Mộc Lý Xuân mừng ra mặt, ánh mắt vui sướng nhìn về phía nàng.
"Vẫn tốt, vẫn tốt...con trai của chúng ta rất tài giỏi, Mộc Thị này sớm muộn---"
"Im miệng!"
Thanh Ca giận dữ trừng to mắt, khí chất lạnh lùng nàng như con rắn độc nhìn nam tử trong bộ dáng già nua trước mắt.
Cố kiềm chế cơn giận, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, nó đơn giản chỉ là một tai nạn, hắn thân là thuộc hạ lại dám cùng nàng ân ái...
"Đại Quản Gia, đây là Khuê Phòng nữ tử, ngươi ở lại lâu e không tốt...mời về cho, mong ngươi nhớ ta hiện là Mộc Phu Nhân, là Chủ không phải hồng nhan của ngài."
Mộc Lý Xuân nắm tay siết chặt tới chảy máu rơi xuống đất, run lên đợt hắn quay người bỏ đi.
"Thanh Ca...ta không bỏ cuộc đâu, nàng là của ta."
Mộc Lý Xuân rời đi bỏ lại một Thanh Ca u sầu, nàng ánh mắt buồn phiền rồi nhẹ đưa tay xoa dịu thái dương.
'Nếu chuyện vỡ lở, Thiên Nam nó sẽ ra sau, Mộc Ngạo Thiên tuyệt đối không thả cho nó....đáng lẽ hôm đó ta nên không cứu tên Mộc Lý Xuân đó.'
...
Trở lại với Mộc Long, hắn hiện thân nằm trên tấm dài hùng mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ. Trần Y Nhi kế bên lúc này ngồi dậy, nàng tay mặc lại y phục cho bản thân, che đi những vết cắn sưng đỏ inh trên cổ mình.
Chuyện tốt của Mộc Long làm nàng liền không muốn ai nhìn thấy, dù sao hiện tại nàng cũng đã được xem như hoa đã có chủ, hôn ước là do Sư Phụ định nàng làm sao có thể cải bất quá nàng đã không sạch sẽ cũng như đã thuộc về kẻ khác.
"Chuyện hôm nay mong ngươi quên đi......nếu thật có thể ta mong ngươi ngày đại hôn của ta có thể đến dự."
Trần Y Nhi rời đi, mùi hương cơ thể nàng nhanh nhạt dần, Mộc Long lúc này mở mắt, môi nở nụ cười hắn đứng dậy mặc lại y phục.
"Nàng thật xem ta là Tiểu Bạch..."
Mộc Long nhìn theo hướng của Trần Y Nhi rời đi.
'Mộc Phong, Mộc Gia....chỉ là diệt một cái Gia Tộc kiến cỏ, khó đến thế sao?'
Mộc Long nở nụ cười tàn độc, thân khoác lên bộ y bào rồi bước chân rời đi mà trả lại sự bình yên của khu rừng.
Nhanh trở lại với ngôi nhà nhỏ của mình, trời lúc này chợt đổ cơn mưa lạnh lẽo, Mộc Long bước vào bên trong Trận liền không bị ướt thậm chí cả sân nhà cũng không chạm nổi một giọt nước mưa bởi hai lớp kết giới đè lên Trận Pháp Mộc Long tạo nên.
Bên trong Chân Khí dày đặc, thuận lợi cho việc tu luyện thế nên ngay cả Lôi Vân Hổ con mèo lười này cũng chăm chỉ tu luyện.
Chào đón Mộc Long là Nhạn Nhạn, nàng sớm đã đứng đợi sẵn, ngay lúc hắn bước vào nàng liền hạ người hành lễ với hắn.
"Thiếu Gia, ngài đã về."
Mộc Long nhìn nàng rồi nhẹ gật đầu.
"Ngươi đang chờ ta?"
Mộc Long ngồi xuống bàn, Nhạn Nhạn bước tới rót trà cho hắn rồi nhẹ lắc đầu.
Nàng ôn nhu đáp: "Là Mẫu Thân ngài căn dặn Nhạn Nhạn ra đón."
Mộc Long uống ngụm trà, ánh mắt nhẹ động nhìn vào tách trà trên tay bởi nó có dược dụng an thần.
"Thiếu Gia nhận ra rồi, trà này là do Liễu cô nương pha cho ngài, nàng là biết Ngài có chứng mất ngủ nên đã mua ít dược thảo trưng dụng a."
Nhạn Nhạn che miệng cười, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Mộc Long, không nói Mộc Long nhẹ nở nụ cười rồi đặt tách trà xuống.
'Tiểu Hắc, ngươi thật lắm chuyện.'
Mộc Long suy nghĩ, kẻ biết hắn mất ngủ chỉ có mình nàng, mất ngủ không phải do bệnh mà là do tâm, tâm sinh hận thù sâu đậm liền sinh ra chứng mất ngủ, ở giai đoạn phàm thể là thế song khi tới Tiên Thể liền sinh ra tâm ma, hắn cũng bởi việc này mà 81 lần phi thăng Tiên Giới thất bại khi trước.
"Thiếu Gia đã đói chưa, Nhạn Nhạn làm cơm cho ngài.''
Mộc Long liếc qua Nhạn Nhạn kia cái rồi: "Nhìn đủ chưa?"
Nhạn Nhạn giật mình, nàng thật là sân si bộ dạng hiện tại này của hắn, so với lúc trước thì sự tiêu soái cũng quá mê hoặc đi.
"Thiếu Gia thứ lỗi, Nhạn Nhạn chỉ thấy Thiếu Gia đột nhiên tuấn tú hơn mà sinh tâm tò mò."
Mộc Long không có ý trách phạt nàng tay đưa vuốt nhẹ sợi tóc mà ngắm nghía.
"Tâm tình không tốt liền khiến tóc bạc đi, cơ thể cũng biến đổi đôi chút....."
Mộc Long nói xong tay từ túi càn khôn của bản thân lấy ra gốc Địa Nguyên Thảo Cửu Giai, Nhạn Nhạn lúc này ánh mắt ngơ ngác, đây là đang muốn làm gì.
Nàng lập tức có câu trả lời, một ít dược thảo khác được Mộc Long lấy ra, chân khí lưu động tỏa ra từ hắn nhanh đẩy các dược thảo quý giá này lơ lửng trên không.
Ngọn lửa kỳ dị được Mộc Long gọi ra từ tay song chuyển hóa một đầu Hắc Long hư ảo quấn lấy số dược thảo quý hiếm rồi luyện hóa chúng.
'Đ-Đây là...đang luyện đan sao!?'
Nhạn Nhạn khuôn mặt kinh ngạc, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ luyện đan mà không cần tới lô a.
Đan nhanh chóng được kết thành tuy nhiên lúc này mây trời biến đổi, trời vốn đang mưa nay lại ào ào rơi đổ, sấm chớp vang tai điếc óc song sau đợt thiên lôi đánh thẳng xuống nơi Mộc Long đang luyện.
Đoàng! Đoàng!
Nhạn Nhạn bấy giờ một mảnh ngơ ngác thì bị làm cho giật nảy mình.
"Á!!"
Hét lên một tiếng nàng ngồi sụp xuống ôm đầu run rẩy tuy nhiên thiên lôi hoàn toàn không xuyên nổi qua lớp Kết Giới được Mộc Long kết thành khi trước.
Liễu Dạ Huyên cùng Diệp Thanh Nhu bấy giờ từ trong chạy ra, ánh mắt mừng rỡ khi gặp lại Phu Quân song mi mắt hai nàng cau lại khi nhìn thấy dị tượng do hắn luyện đan mà thành.