Dâm Hoàng

Chương 34: Bạch Mai Sơn Tìm Tới



Bạch Mai Sơn ngự kiếm phi hành tức tốc bay về phía một hướng song hắn bắt gặp không riêng mình hắn mà còn có người trong những gia tộc lớn lẫn Thành Chủ Hứa Nguyên cũng không tiếc thời gian bay tới tự thân dò xét.

"Thật không ngờ Bạch Mai Sơn đạo hữu cũng có nhã hứng nhứ thế?"

Trần Nhiên thân cưỡi một con Bạch Ưng bay tới gần giọng điệu nói, Bạch Mai Sơn nhìn qua liền phì cười khoái trá.

"Chả phải Trần đạo hữu đây cũng rất có nhã hứng đó sao?"

"Haha! Bạch đạo hữu nói đùa a, ta đây là phụng mệnh gia chủ đi xem xét, không hề có nhã hứng đi xem mô."

Bạch Mai Sơn vuốt râu, ánh mắt nhàn nhạt khinh bỉ.

"Vậy xem ra Trần Gia Chủ nhà ông không có lòng rồi, một nhân vật như thế mà chỉ đi một cái Nhân Vật nhỏ nhoi như Trần Nhiên Trưởng Lão đây thì quá xem thường người ta đi, ta thấy Trần Thị các ngươi không có cửa kết giao đâu chứ đừng nói tới lôi kéo ha."

Nói rồi Bạch Mai Sơn phi nhanh đi để Trần Nhiên khuôn mặt khó coi cùng ánh nhìn phẫn nộ.

'Được, hay cho một cái Bạch Mai Sơn hay cho một Vạn Các Lâu chi nhánh......sớm muộn cũng có ngày ta cắt cái lưỡi chó của ngươi, hừ!'

Xét về phía cạnh nào đó thì Bạch Mai Sơn nói không sai, hắn đi là để lôi kéo không cũng là kết giao, mấy cái gia tộc lớn trong Thành hoàn toàn không có cửa để đối đầu với kẻ vừa độ kiếp kia song Trưởng Lão nhỏ nhoi đi kết giao có phải quá không có tâm?

Thật là thế khi kẻ làm chấn động cả Nam Dương thành, kinh hãi lòng người thậm chí tới Hứa Nguyên Thành Chủ tu vi Trúc Cơ Viên Mãn cũng phải đích thân tới chào hỏi thì một cái Trưởng Lão có đáng là bao.

Song mọi thứ đều phải thất vọng một phen khi tất cả những gì họ thấy được chỉ là ba ngọn núi bị sang bằng, một cái hố lớn cùng 2/4 cánh rừng bị phá bỏ, đất đai cằn cỗi, cây cỏ héo khô như vừa bị hút cạn sinh mệnh sống.

Có rất nhiều sự thất vọng song Bạch Mai Sơn bấy giờ nhận thấy một con Quạ kỳ lạ có ba mắt cùng nhàn nhạt khí tức Nguyên Anh cường giả đang từ một ngọn cây nhìn bọn hắn chằm chằm.

'Con Quạ này.....'

Khi tất cả chỉ những kẻ khác từng người rời đi với vẻ thất vọng, lòng tự dâng lên cổ suy nghĩ, một kẻ như thế há lộ mặt có phải quá khoa trương, hắn làm thế sẽ có rất nhiều kẻ khác nhắm vào, thậm chí số ít kẻ tới đây cũng bởi suy nghĩ tham lam đó.

Hứa Nguyên bất ngờ cưỡi một con báo đen, chân đạp không inh ra từng dấu chân báo nhạt nhòa ánh lửa màu tím đi tới. Người đến là Thành Chủ nhìn qua là một cái đại hán với khuôn mặt nghiêm nghị, mắt đen, tóc xám nâu dài chạm thắt lưng, thân mặc giáp phục màu đen, tay cầm kích dài 2 thước, cả người nhàn nhạt tỏa ra tia Chân Khí hỏa hệ mạnh mẽ.

"Bạch Tiền Bối, ông cũng thấy có điểm bất thường sao?"

Hứa Nguyên ánh mắt sâu xa, Bạch Mai Sơn nhìn hắn song nở nụ cười thần bí.

'Đây chả phải thú nuôi của Mộc Long, đã từng nghe qua báo cáo, nó dù bình nhiên là một con vật vô hại song cả Lôi Vân Hổ phải cúi đầu cung kính khi nói chuyện thì.......aiz, nó ở đây thì Mộc Long tiểu hữu cũng thế, người đột phá có lẽ....'

Bạch Mai Sơn quay sang nhìn Hứa Nguyên.

''Ít năm không gặp Thành Chủ Đại Nhân lại có bước tiến, chúc mừng."

Bạch Mai Sơn chấp tay thi lễ, đáp lại Hứa Nguyên cũng tương tự.

"Không dám, tiểu bối chỉ là may mắn mới đột phá tới Viên Mãn, thời gian sau chắc không dễ dàng gì........"

Hứa Nguyên ánh mắt thể hiện sự tiếc nuối, Bạch Mai Sơn vỗ vai hắn rồi nhẹ lắc đầu.

"Con đường tu luyện vốn gian nan, khó khăn chùn chùn, đâu đơn giản chỉ nói đạt là đạt. Vẫn không nên nản lòng, không nên nản lòng."

Hứa Nguyên nghe xong thở dài, ánh mắt tiếc nuối nhìn vào khung cảnh.

"Phải chi người này chịu lộ diện góp ít công sức cho Nam Dương thì tốt."

Bạch Mai Sơn nhíu mày nhìn qua song giản ra ánh nhìn về một.

"Vẫn không nên cưỡng cầu kẻo rước họa vào thân."

Hứa Nguyên khựng lại nhìn qua Bạch Mai Sơn, ánh mắt nghiêm nghị giãn ra.

"Là vãn bối nhất thời hồ đồ, chỉ bởi bao năm qua Thành Nam Dương hiền tài thì ít, ác bá cường đạo ngày một đông, là Thành Chủ vãn bối hổ thẹn không thôi....chẳng qua, không biết Bạch Tiền Bối biết người đó là ai sao?"

Bạch Mai Sơn nở nụ cười hai tay chấp sau lưng đạo mạo cao cao tự tại.

"Ta không biết."

Hứa Nguyên tâm tư dao động: 'Hà tất chối từ, ông ta nhất định biết song muốn dò hỏi phải đợi thêm một thời gian nữa vậy.'

"Aiz, đáng tiếc. Bạch Tiền bối, gia phụ bế quan ít ngày nữa sẽ ra, tới lúc đó mời Tiến Bối đến chơi, gia phụ là muốn cùng Tiền Bối hòa hảo tâm sự a."

Bạch Mai Sơn liếc nhìn rồi vẫy vẫy tay với Hứa Nguyên: "Không tới, không tới. Lão cái gì cũng tốt chỉ có cái tửu lượng quá cao ta thật không tiếp nổi."

Bạch Mai Sơn nói xong Hứa Nguyên nở nụ cười vui vẻ, tâm trạng có chút tốt song hắn chấp tay thi lễ cái rời đi.

Bạch Mai Sơn bấy giờ hướng về phía con Quạ Ba mắt kia, ba mắt thế nhưng giờ chỉ là nhị nhãn ô nha, một con Quạ bình thường.

"Tiền Bối, ta vẫn cầu được gặp mặt Chủ Nhân ngài."

Bạch Mai Sơn chấp tay cung kính song nhận lại chỉ sự lặng im, cơn gió nhẹ thổi qua khiến tán cây nhẹ động.

Tiểu Hắc lúc này nhắm híp mắt lại, Bạch Mai Sơn vẫn thi lễ cung kính đứng lặng người.

"Ngươi về đi, hắn hiện đang bận."

Bạch Mai Sơn ngước lên nhìn, quả thật như ông ta đoán, con Quạ này là của Mộc Long, lão cứ tưởng bản thân vừa hố bản thân nhưng thật là linh cảm đã đúng.

"Có phải Chủ Nhân ngài bị thương, ta thật có rất nhiều đan dược, thậm chí có thể giúp hắn trị thương."

Bạch Mai Sơn nói, suy nghĩ lôi kéo Mộc Long chưa bao giờ là tắt dù phía sau ông ta là Vạn Các Lâu lớn bật nhất Lục Địa nhưng dù thế Vạn Các Lâu vẫn rất coi trọng người tài, Mộc Long tất nhiên không vào mắt nhưng kẻ phía thì khác, nó có thể là cả một thế lực, lôi kéo là trước sau là điều tra lấy thông tin a.

"Ta thấy ngươi có tâm tư rồi a, bớt giở trò kẻo cái Vạn Các Lâu các ngươi chôn cùng đấy. Nguyên Anh tu sĩ đối với bọn ta như cỏ rác mà thôi, tài luyện Dược của hắn vốn nơi đây không ai ngang hàng, mấy viên đan rác rưởi đó hắn thèm dùng sao?"

Bạch Mai Sơn khuôn mặt khó coi, đây là giọng điệu gì, cao cao tại thượng hay tuyệt đối kiêu ngạo, phải biết lục địa nhỏ này là Phàm Giới Sơ Giai, là nơi Nguyên Anh thống trị, cái gì Nguyên Anh như cỏ rác, sự khinh thường này là kiêu ngạo ngu xuẩn hay thực lực tuyệt đối.

'Sống lâu vậy rồi mà đây là lần đầu ta thấy Nguyên Anh Cảnh bị coi thường đến thế, thua rồi a....tâm tư của ta là bị hắn nhìn sạch rồi.'

Bạch Mai Sơn ngước nhìn, có đôi chút dè chừng, hắn Hội Trưởng cũng không phải hữu danh vô thực cũng không phải loại tùy tiện hay cao ngạo ép người, mọi nước đi đều phải rõ ràng nếu không hậu quả khó lường.

Là kẻ làm ăn thì cái liêm sỉ là không cần thiết, tự tôn cũng không cần, thứ cần đạt được chính là lợi ít.

"Là vãn bối không đúng, mong tiền bối bỏ qua cho.....vãn bối về vụ giao dịch mà mấy ngày nay ăn ngủ không yên, vẫn mong cùng Mộc Long Thiếu Gia ngồi xuống uống ly rượu."

Nói xong Bạch Mai Sơn quay lưng rời đi, Tiểu Hắc nhìn bóng lưng hắn cái hư ảo hóa hình mà thành thiếu nữ ngồi trên nhánh cây đung đưa đôi chân kiều diễm.

"Dạ Minh Luân, ngươi định ham chơi tới bao giờ, người trợ lí như ta thật khổ a~ hưhư~"