Dâm Hoàng

Chương 46: Dạ Minh Luân Thi Tuyển Đan Sư



Đan Hội đi thẳng vào Mộc Long nhìn thấy vô số dược bảo được bán, giá cả trên mây, đan dược nhiều vô số và hơn tất cả chính là lô đinh đủ loại.

''Tiểu Đệ Đệ ta vẫn là chưa biết tên ngươi?"

Đào Hân chân bước yêu kiều, nàng hoàn toàn không dừng lại mà vừa đi vừa hỏi, coi như một chút thiên vị cho Mộc Long quan sát Đan Hội bên trong vì đã giúp nàng đuổi được một con đỉa đói.

"Đệ họ Mộc tên Long, dù được gia phụ đặt thế nhưng không thích cái tên này lắm, tỷ cứ gọi ta là Dạ Minh Luân là được.''

Đào Hân đôi mắt đẹp nhẹ nhắm một cái nàng dừng lại quay sang nhìn Mộc Long chăm chú.

''Đừng nói Tiểu Đệ Đệ đây là Nhị Thiếu Gia--"

Mộc Long ngón tay đặt lên môi mình ra hiệu im lặng.

''Cứ gọi đệ là Dạ Minh Luân."

Mộc Long mỉm cười thân thiện, Đào Hân tròn đôi mắt rồi rũ xuống đôi lông vũ mà nở nụ cười, không ra ngô ra khoai thì Mộc Long này không đợi Lâm Phong kia giết, nàng sẽ tiễn hắn đi trước khi mặt trời kịp lặng.

'Ta thật nhìn không thấu ngươi nhưng liệu ngươi có bao nhiêu tài cán đây?'

Đào Hân mở cánh cửa, đây chính là nơi kiểm tra kiến thức về dược thảo, vắng tanh a, mấy năm nay đa phần đi cửa sau chứ ít kẻ chịu đàng hoàng vào đây thi cử, dù là đi cửa sau những tất cả sau cùng đều bị đào thải....đây là lợi một số tiền đút lót.

"Ngô Lão thiếu niên này là muốn làm Luyện Dược Sư, ngươi kiểm tra hắn một chút."

Đào Hân nói rồi nhẹ đóng cánh cửa Mộc Long hướng tới ánh nhìn liền thấy một lão nhân tóc đen cắt ngắn song từng sợi dựng đứng lên trên, râu ria đen tuyền ít sợi bạc, ăn mặc đạo nhân , ánh mắt nghiêm khắc.

"Người trẻ tuổi, ngươi biết được bao nhiêu loại thảo được?''

Nhẹ nhàng một câu hỏi, lão cũng là không cần Mộc Long trả lời, hỏi như không hỏi lão đặt mẫu giấy lớn xuống cho Mộc Long rồi cắm nhẹ cây nhang nhỏ trên chậu.

"Một trăn tám mươi loại nêu rõ công năng liền cho ngươi qua.''

Ngô Lão nói song ông đưa một ngón tay lên nói tiếp: ''Một nén hang."

Ngồi xuống Ngô lão vẻ mặt nhàm chán chống cằm, lão đây cũng thuộc dạng bất tử lão đầu, là một Kim Đan Trung Kỳ tu sĩ.

Mộc Long nhìn vào giấy, tay cầm bút rồi chấm mực ghi ghi chú chú, chưa tới một phần ba nhan hắn nộp giấy lên, Ngô Lão không lấy mấy ngạc nhiên bởi lão tưởng hắn bỏ cuộc song tròn mắt kinh ngạc đôi chút.

"Hai trăm mười một loại, công năng đều chính xác, ngươi dư điểm.''

Ngô Lão vuốt râu, ánh mắt hơi nhíu lại nhìn Mộc Long chăm chú.

''Thời gian còn dài, ngươi có muốn thi tiếp không? Lần này ngươi nhớ được bao nhiêu, ghi bấy nhiêu, thấy thế nào?''

Ngô Lão ánh mắt trông đợi, lão thật cảm thấy thiếu niên này rất thú vị bèn muốn dùng lửa mà thử vàng.

'Mấy lão già này thật là có đam mê về thuốc, thế mà bệnh thần kinh chữa mãi không xong.'

Mộc Long thở dài, hắn là ngạo kiêu đấy thì làm sao, tay gom hết một đống giấy làm cho Ngô Lão này xém chút bật ghế té ngửa.

Ánh mắt trông chờ, Ngô Lão sau nữa nén nhang liền trợn trừng mắt kinh ngạc, hai trăm mẫu giấy bị Mộc Long ghi ghi chép chép đầy chữ, lão là cực khổ căng mắt đọc từng chữ.

"Đây....đây là...trời ơi! Loại dược tài này ta còn chả biết công năng, đây là đúng hay sai?''

Ngô Lão này trán đổ đầy mô hôi hột, căng mắt mà độc giấy thì được Mộc Long ghi ra như máy in rơi rớt khắp phòng.

''Đào Hân, Đào Hân!"

Ngô Lão ánh mắt hãi hùng gọi, Đào Hân lập tức mở cửa chạy vào, nhìn thấy một cảnh nàng cũng là câm nín nhìn Ngô.

''Ngô Lão...R-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?''

"Đừng hỏi nữa mau gọi Ngụy Lão đầu với Thục Lão tới đây.''

Đào Hân lập tức hớt hải chạy đi, ít phút sau hai cái lão đầu khác chạy tới, Ngụy Lão bạch y Luyện Dược Sư công hội , dáng dấp gầy gò, da mặt hơi nhăn nheo cùng cái đầu hói, tu vi Kim Đam Hậu Kỳ. Thục Lão đồng bạch y y phục Đan Hội, người này tóc đen búi cao, nhìn qua trẻ hơn hai người còn lại, tu vi Kim Đan Trung Kỳ tu sĩ.

Hai lão nhân này bước vào liền trợn mắt nhìn qua Mộc Long đang như cái máy ghi ghi chép chép, Ngụy Lão tay nhẹ nhặt một mẫu giấy lên được thì vuốt râu khen "Thật chính xác.''

Thục Lão nhặt hết mẫu này tới mẫu kia đọc ánh mắt như rực sáng nhìn vào Mộc Long: ''Thế này cũng quá yêu nghiệt đi.''

Ngô Lão đọc tới muốn mệt tay áo lau mồ hôi trán ngồi xuống ghế thở gấp, Đào Hân che miệng nhìn Mộc Long cười khúc khích.

'Đệ Đệ này xem ra không những dẻo mồm mà còn xuất chúng, ít ra ta nhìn người cũng không quá tệ đi.'

Dù thế này đã là quá vượt chỉ tiêu song vì tò mò mà họ để Mộc Long ghi tiếp, thế là từ giữa trưa hắn ghi cho tới gần tối, giấy trắng tích lũy để thi cử trong vòng năm năm qua sài hết.

Một vạn chín ngàn chín trăm tám mươi bảy loại dược thảo, dược tài, dược bảo được ghi rõ tên và công dụng từ chút một, mấy lão đầu là bị Mộc Long hù cho một phen hú vía.

Đào Hân cũng là ánh mắt si mê nhìn hắn, bình thường nhìn lâu sẽ chán mà sinh ra buồn ngủ thế bấy giờ nhìn bao lâu cũng không chán, quả thật lạ lùng.

"Trời ơi! Tiểu tử này là yêu nghiệt chuyển thế sao!''

Ngô Lão vỗ bàn cái rầm tán thưởng.

"Yêu quái, đây có còn là con người không?''

Thục Lão chống hông lắc đầu tự nhủ bản thân thật thất bại, còn thua cả một thiếu niên.

Ngụy Lão không nói mà chỉ vuốt râu nhìn Mộc Long mà đánh giá, hắn thật là đang chán nên mới quá tay như thế, viết chán rồi liền có cảm giác buồn ngủ.

Hướng tới ánh nhìn, hắn thở dài vươn vai cái kêu răng rắc bước tới.

"Ba vị Đại Lão, ta có thể thi phần tiếp theo chưa?''

Mộc Long chấp tay cung kính hỏi, mấy lão này khá trọng lễ nghi dù tuổi hắn có trên trời đi nữa thì mệnh bấy giờ chưa qua hai mươi a, tất nhiên nhỏ xíu. Tôn sư trọng đạo, hiếu kính phụ mẫu, hắn cũng từng là chính Đạo Tu Tiên a.

Ngô Lão và Thục Lão nhìn nhau song Ngụy Lão vuốt lâu nhìn Mộc Long.

''Cứ gọi ta Ngụy Lão, Ngươi tên Dạ Minh Luân? Ngươi biết luyện đan đúng không?''

Lời này nói ra Ngô Lão và Thục Lão, cả Đào Hân cũng giật mình kinh ngạc, đùa, hắn chưa qua hai mươi đấy.

Mộc Long mỉm cười song hắn nhẹ gật đầu, chấp tay hắn nói: ''Ngụy Lão thật có mắt nhìn, ta thật biết luyện đan.''

Mộc Long xòe lòng bàn, ngọn lửa ba màu xuất hiện kèm theo tia lôi điện từ đợt Diệp Thanh Nhu đột kiếp mà thành.

"Ha ha ha! Tốt! Rất tốt! Không cần thi nữa, ngươi bấy giờ là Đan Sư. Đào Hân, đi lấy y phục Đan Hội cấp cho hắn.''

Đào Hân lập tức chạy đi, Mộc Long thở dài, Ngụy Lão vỗ nhẹ vai hắn cái chợt khựng người song thu liễm lại tâm tình.

"Ngụy Lão thế có tốt không? Hắn cho dù có kiến thức thảo dược nhưng chắc gì luyện chế được, dù điều động được lửa đi-----"

Thục Lão im bặt, Ngô Lão tá hỏa như muốn ngất, Ngụy Lão cười lên khoái chí khi Mộc Long lấy ra viên Thất Phẩm Đan Dược nhìn qua không chút tập chất song bỏ vô miệng nuốt xuống, ăn như ăn kẹo.

"Đây....đây là, khụ!"

Ngô Lão không nói nổi mà há hốc mồm ho khụ.

"Ngươi chơi bọn ta đúng không, tên nhóc nhà ngươi! Aiya~ ta chết mất!''

Thục Lão chỉ tay bộ điệu như thể muốn nôn ra máu, lão luyện tới bây giờ bao nhiêu năm cũng chỉ Lục Phẩm, tên nhóc này lại ăn Thất Phẩm đan như kẹo, có tức chết không?

"Tiểu Hữu thật thú vị quá! Không biết đã có Sư Tôn chưa, nếu chưa thì......."

Ngụy Lão đổi cách xưng hô, thâm ý gọi đạo hữu nhưng lại muốn nhận người ta làm đồ đệ, đây cũng bị hắn làm cho ngây ngốc cả rồi a.

"Thật không dám giấu ba vị Đại Lão, ta không có Sư Tôn, cũng không muốn nhận Sư. Ta kiểm tra Đan Sư gì lợi ích dược thảo ở đây, mấy ngài chắc thoải mái dùng dược thảo ở đây lắm? Ta cũng muốn thế a~"