Dâm Hoàng

Chương 48: Vô Nguyệt, Dạ Hồng Bồi Đắp



Chấn Khí bất ngờ bùng nổ trong khu rừng, Dạ Minh Luân đang bàn chuyện cùng Dạ Hồng liền nhìn qua, còn lại tám kẻ, hết thảy là nữ nhân.

Tu vi của nhóm người đang tăng lên điên cuồng mà làm cho mây trời nơi cơn thịnh nộ, Dạ Hồng một cảnh làm cho không thôi kinh ngạc, mới đó tu vi của họ đã vượt xa nàng tới mấy dặm.

Rầm! Rầm!

Thiên lôi bất ngờ oanh tạc khắp nơi như thể báo động cả một thế lực hung tàn vừa trỗi dậy giữa màn đêm tăm tối. Tại nơi Dạ Minh Luân đứng từng cô gái nô lệ dần thay da đổi thịt, vịt hóa thiên nga mà mịn màng trắng trẻo xinh đẹp động lòng người.

Không những vịt hóa thiên nga mà tu vi cũng không ngừng đại biến tăng vọt, từ Ngưng Khí chạy thẳng lên Trúc Cơ rồi từng bậc từng bậc nhỏ Trung Kỳ, Hậu Kỳ, Viên Mãn song hết thảy Kết Đan.

Uy áp tỏa ra khiến Dạ Hồng khó thở, Dạ Minh Luân bấy giờ đều động một cổ chân khí bao bọc lấy cơ thể rồi kéo nàng về phía sau lưng chắn lại hết thảy uy áp.

Ầm...ầm!

Chấn Khí bùng nổ đợt mạnh rồi hết thảy tám vị tiên tử thân thể ngọc ngà không mảnh vải che thân khụy một chân trước Dạ Minh Luân mà cung kính.

''Thuộc hạ ra mắt Quân Chủ!''

Cả tám vị tiên tử đồng thành, Dạ Hồng ngơ ngác, tâm kích động không nói thanh câu.

'Hết thảy....hết thảy đều là Kim Đan! Nghịch Thiên, quá nghịch Thiên rồi!'

Dạ Hồng không kiềm chế nổi mà thầm hét.

Dạ Minh Luân nhìn cả tám thuộc hạ của mình nở nụ cười vô cùng tàn nhẫn, hắn hoàn toàn không chút hài lòng nào với họ.

"Ta nói, các ngươi vẫn còn quá sớm để vui mừng. Ta đưa các ngươi tới đây tu vi không phải không trả giá, trong một trăm năm tiếp theo các ngươi không đột phá được Kim Đan Hậu Kỳ liền chết.....song, mệnh là của các ngươi, có muốn sống tiếp hay không cũng là do các ngươi.''

Không ai trả lời, thay vào đó là cái cúi đầu thật sâu, họ biết hắn đưa họ lên được cũng đưa họ xuống được, họ muốn sống tiếp thì phải nổ lực phục vụ cho hắn, Đan Sư như hắn thì một hai viên đan dược đột phá cũng đâu khó.

"Chúng Thuộc Hạ Nguyện Vì Quân Chủ Mà Chết Cũng Không Từ!"

Cả tám người đông thanh, Dạ Minh Luân nhẹ gật đầu coi như hài lòng, búng tay cái hắn đưa tới cho họ y phục, mặt nạ, cùng mỗi người một bộ công pháp, pháp thuật và tâm pháp.

"Các ngươi từ bây giờ là Vô Nguyệt, lệnh Thiên có thể từ những lệnh Ta có chết cũng phải làm?''

Dạ Minh Luân cường giọng, tất cả thuộc hạ của hắn lập tức đồng thanh hét lớn.

''Thuộc Hạ Đã Rõ! Vì Quân Chủ có chết cũng không từ!''

Dạ Minh Luân quay lưng lại với tất cả rồi thở dài một tiếng.

''Tiểu Hắc, ngươi định lười biếng tới lúc nào, ra đây cho ta.''

Dạ Minh Luân nói, Tiểu Hắc ngay sau đó hiện ra, một con Ô Nha từ hư ảo hóa hình khí tức Nguyên Anh làm cho bao kẻ run lẩy bẩy.

"Các ngươi từ bây giờ sẽ được Y dạy dỗ, đừng làm ta thất vọng.''

Dạ Minh Luân ngón tay chỉ lên Tiểu Hắc nói, con quạ này được giao việc cũng ngay lập tức bật chế độ nghiêm túc song có phần hơi đáng sợ.

Hắc khí tỏa ra khiến bầu không khí có chút khó thở, Tiểu Hắc ánh mắt màu thanh bích rực cháy tia hỏa diễm rồi bay tới đậu lên vai tiên tử đầu hàng cũng là kẻ có tiềm năng nhất.

''Quạc! Đợi ngày này lâu lắm rồi! Hi hi hi hi hi hi! Cuối cùng cũng có thuộc hạ để sai bảo, vui quá chừng ~'

Lời nói hết sức bình thường nhưng rợn người không ít kẻ, Tiểu Hắc nhanh chóng dẫn đội, nơi đây cuối chỉ còn lại Dạ Minh Luân cùng Dạ Hồng.

Dạ Hồng bất ngờ níu lấy vạt áo của Dạ Minh Luân, cánh tay nàng run run, nội tâm lúc này có chút không bằng người mà tổn thương chút ít.

Dù biết họ là dùng cấm thuật phải trả giá bằng sinh mệnh của bản thân bị rút ngắn nhưng sao nàng lại có cảm giác thật ghen tị với họ.

"Chủ Nhân, hay là....huynh cũng cho ta dùng cấm thuật, ta không muốn một thân tu vi yếu kém mà đứng cạnh huynh, ta cũng muốn bảo vệ người ta yêu.''

Dạ Minh Luân ánh mắt, hắn quay lại nhìn nàng rồi nở nụ cười, khuôn mặt băng giá kia chợt biến đâu mất mà thay vào đó là một cái đê tiện nam nhân.

"Muốn nâng cao tu vi cũng được, ta ra là thoải mái với những mong ước của mỹ nhân song nàng trả giá thế nào đây?''

"Ta...ta..."

Dạ Hồng hiện không lấy thân phận Chủ-Tớ nói chuyện với Dạ Minh Luân, nàng đứng đây với thân phận tình nhân nhỏ của hắn nhưng lấy gì để trả khi nàng đâu khác gì một nhánh tầm gửi nương nhờ thân cây lớn.

"Không có thì lấy thân báo đáp đi~"

Dạ Minh Luân dâm dục thì thầm bên tai Dạ Hồng, đôi bàn tay hư đốn của hắn luồn xuống bóp lấy hai quả mông phúc hậu này.

"Ưm~ chả phải đã là của huynh rồi sao...không ngán hở?''

Dạ Hồng ánh mắt si mê, khuôn mặt dần đỏ lên nàng hơi thở gấp gáp, tim đập loạn nhịp nói.

"Hắc hắc! Ta không kén ăn, cũng không có ngán mỡ~"

"Ta không có mập~ a~ ưm..."

Dạ Hồng ánh mắt mê muội, Dạ Minh Luân đặt nụ hôn nồng nhiệt lên môi nàng rồi khuấy đảo bên trong khoan miệng, lưỡi cả hai hòa quyện vào nhau rồi mạnh mẽ quấn quýt lấy nhau đầy tình cảm.

"Có chút tiến bộ, ít ngày nay rình mò được không ít nhỉ?''

Mộc Long cười khi hắn nhìn vào khuôn mặt đê mê của Dạ Hồng, nàng là bị hắn hôn cho tới ngây ngất, cảm giác sung sướng đầu lưỡi làm cho Dạ Hồng rạo rực bông hoa nhỏ song khóe miệng chảy dài tia nước bọt.

"Hộc...hộc...''

Dạ Hồng hơi thở gấp gáp song Dạ Minh Luân ôm trọn lấy nàng vào lòng rồi hắn ngồi xuống. Đặt nàng ngồi lên đùi mình Dạ Minh Luân kéo áo Dạ Hồng xuống như lột vỏ chuối chín mộng, cái lưỡi dâm dục của hắn bắt la liếm một đợt trên cổ Dạ Hồng làm tê rồi nhẹ cắn.

"A~ nhột quá....ưm, đừng vậy mà~ á-ha~''

Dạ Minh Luân tiếp đến chuyển xuống ngực, tay nhẹ nâng một bên ngực của Dạ Hồng rồi bóp thả, bên còn lại hắn lưỡi nhẹ vẽ quanh một đợt quanh ti rồi đột ngột hút lấy.

''Ưm~ ha~ haah! Chủ nhân đừng dậy mà.....không có sữa cho huynh đâu~ ya~!"

Dạ Hồng cảm giác ngứa ngáy ở bầu sữa rồi uốn éo cơ thể như con rắn, từng câu từng chữ của nàng nhanh trở nên dâm đãng.

"Vậy khiến nó tiết sữa đi, ha là có nhi tử với ta đi ~ hắc hắc!"

Dạ Minh Luân cười lên đê tiện , tay nhẹ kéo bên đầu nhũ hoa của nàng.

''Ốiii~! Chủ nhân không được a~ha~"

Dạ Hồng bị Dạ Minh Luân mút lấy sung sướng run người mà uốn éo cái hông song ngón tay nàng đưa lên miệng mút lấy, ánh mắt Dạ Hồng bấy giờ mê muội cảm giác sắc dục hiện đang dâng trào.

Dạ Minh Luân mút mạnh ngực nàng chùn chụt song ngón tay đảo quanh nhũ hoa còn lại làm cho Dạ Hồng cảm giác sung sướng chạy sọc lên xương sống liên tục.

"Ưm~ huh!? A~Haahhhhh!!!"

Dạ Hồng cong hông cơ thể co giật nhiều đợt song Dạ Minh Luân vén váy dưới nàng lên rồi cắm thanh trường kiếm đã lên tinh của hắn vào trong.

"Ưm~~~~~~"

Dạ Hồng bĩu chặt môi, kiềm giọng nàng tạo nên âm sắc đầy dâm dục, sau đó âm thanh va chạm liên tục vang lên.

"Ư~ ah~ ah~ Chủ Nhân! Chủ Nhân! Á~haa!!''