Hắn tới, quỳ dưới sàn là một cái nhân vật có vóc dáng mập mạp nay đã bị tẩn cho nhiều trận thừa sống thiếu chết.
Phía trên Gia Chủ Lâm Gia an tọa, người này thân mặc kim y, lưng tựa chiếc ghế hoa mỹ song sắc đẹp lại cực kỳ khó coi.
''Làm Càn! Các Ngươi đúng là Làm Càn!!''
Gia Chủ Lâm Gia - Lâm Xung vỗ bàn cái rầm, tay chấn nát nó bằng một lượng lớn Chân Khí đủ để tạo nên một đợt sóng xung kích đẩy lùi những kẻ yếu thế lui lại mấy bước chân.
Bên dưới một mảnh lạnh như tờ, tên mập Lâm Trấn Yên bất ngửa trên sàn như con lợn sắp bị đem đi mổ xẻ mà rên ư ử đau đớn.
Nhìn lại thì kẻ này thê thảm, vết thương chưa hết đã bị đem ra làm bao cát đánh đá, mắt cũng sưng vù cả lên, hai mắt thì bầm đen như con gấu trúc.
Hắn chọc phải ai không cần biết, Lâm Gia chỉ biết họ rất cần đan dược mua tại Đan Hội để nuôi dưỡng nhân tài trong tộc, thế mà tên oắt con lại chạy đi gây sự với một Đan Sư Thất Phẩm, đừng nói chấm dứt Giao Dịch, nếu Ngụy Lão kia muốn, lão còn có thể san bằng cả Lâm Gia.
"Ngươi nhìn xem? Đây là việc tốt người làm!''
Lâm Xung hất ống tay áo quay lưng lại khuôn mặt cau có khó chịu tới cùng cực, mẫu giấy này là nói phàm là người Lâm Gia tuyệt không được đặt chân vào Đan Hội nửa bước, tộc nhân Lâm Gia đang học tại Đan Hội hết thảy bị đuổi về, đồng thời Đan Hội cũng chấm dứt mối giao dịch với Lâm Gia.
''Cái này....việc này, không! Không thể nào!! Tại sao họ tự dưng lại....chả lẽ, là HẮN!?''
Lâm Trấn Yên nét mặt kinh hãi, hắn cũng không hiểu vì hắn không phải Ngụy Lão, so với món lời nhỏ của Lâm Gia bé nhỏ thì Dạ Minh Luân đem đến cho cả Đan Hội một cơ ngơi, thế nên Lâm Gia liền chả là gì trong mắt Đan Hội.
"Không đúng! Các ngươi lừa ta! Ta là Thiên Tài! Ta là Đan Sư Tam Phẩm! Các ngươi--- khụ! Khụ! Ta....''
Lâm Trấn Yên ho sặc sụa, máu tươi từ miệng tuông ra không ngừng.
Bấy giờ một vị Trưởng Lão Lâm Gia hướng tới gần Lâm Xung rồi dừng bước: ''Ta nghĩ chúng ta nên tìm cách thương thảo lại với họ.''
Lâm Xung nhìn qua: ''Việc này ngươi không phải nhắc nhở ta, chỉ là.......chọc phải một Nhân Vật như thế, aizzz!''
Lâm Xung thở dài, tay nhẹ vỗ lên cạnh ghế, Trưởng Lão nhìn hắn rồi quay lại nhìn Lâm Trấn Yên cùng Lâm Gia Túc kẻ đã ra tay với Dạ Minh Luân kia.
Ánh mắt vị Trưởng Lão này hiện lên sự tàn độc làm cho Lâm Gia Túc run lẩy bẩy.
''Đây là do các ngươi tự chuốc lấy, không nguôi được lửa giận của Ngụy Lão kia, phanh thây các ngươi có là gì.''
Nói rồi vị Trưởng Lão này nhìn qua Lâm Xung, Lâm Xung hiểu ý nhẹ gật đầu đồng ý.
Tiếp Trưởng Lão hướng mắt tới hai kẻ rồi cau chặt mày lại: ''Lôi cả hai xuống chặt đầu rồi giữ tới Đan Hội, ta sẽ đích thân tới tạ tội.''
Lâm Gia Túc nghe xong khuôn mặt hiện lên sự tuyệt vọng, Lâm Trấn Yên thì không nói nổi bởi hắn bây giờ sống không bằng chết, sớm cũng chết, muộn cũng chết, chi bằng bây giờ chết cũng tốt.
Cả hai được lôi xuống, sau đó là tiếng hét thảm rồi lặng im, Lâm Phong bấy giờ một nơi run lẩy bẩy tâm tự hỏi trong sợ hãi: 'Có phải là hắn? Có phải là Hắn không??? Không được, ta không được để Phụ Thân biết chuyện, không đến đó nữa.....phải, đúng thế, hắn chắc chắn quên mất ta rồi, đúng, chắc là thế rồi.'
.......
Trở lại với Dạ Minh Luân, hắn sau một lúc luyện đan chán chê cùng ba Đại Lão thì cảm thấy buồn chán nên rời đi.
Ngụy Lão nhìn theo hắn nhẹ vuốt râu song cũng không nói câu nào.
Dạo một vòng trong Đan Hội, dù không biết cách nào nhưng hết thảy đều biết tới hắn, cũng bởi tấm lệnh bài đeo bên hông mà chưa bao giờ hắn thiếu sự kính trọng từ kẻ khác nơi đây.
-Vườn Thượng Thảo.
Nơi đây được canh giữ bởi rất nhiều cường giả do Đan Hội bồi dưỡng, song hắn cũng không phải lần đầu tiên đến.
Bước tới hai bạch y canh giữ liền nhận ra hắn, hai tay chấp lại họ chào hỏi một cái rồi lặng im như thường nhật.
Bước vào trong, danh xưng là Vườn nhưng thực tế là cả một Ngọn Núi lớn, đâu đâu cũng là Dược Thảo, mọc tự nhiên có, trồng có, ngước nhìn lên thì có vẻ bình lặng song nếu tinh mắt thì có thể nhận ra đây đích thị là một cái lồng lớn hình thành từ một lớp kết giới vô hình tạo nên.
Không phải ai cũng được đến đây, trừ Dạ Minh Luân ra thì những kẻ được vào trong đều phải có bối phận hoặc thiên tài luyện chế của Đan Hội, số ít còn lại thường là các Đại Lão.
Đi vài bước Dạ Minh Luân hướng tới một tảng đá hai một nhánh Tam Diệp Hồng song đi về phía nam hái một cây Cửu Trùng Xà, hướng về phía đông hái một lá Đoản Mệnh (kịch độc), hướng tiếp về phía nam thì hắn dừng lại tại một vách đá cao.
Hướng mắt lên nhìn Dạ Minh Luân thấy một thiếu nữ thân mặc thanh y, bím tóc đuôi sam, đôi mắt lục sắc đang vươn tay hái một bông Xà Liên Tử mà hoàn toàn không biết loại hoa này thiên sinh có mùi hương thu hút loài rắn hoa vân nhỏ, thường một bông sẽ có một con quấn tròn dưới gốc, người hái mà không để ý sẽ bị đớp cho một phát.
''Á!?''
Dạ Minh Luân chưa nghĩ xong thì tiếng hét thất thần vang lên, Thiếu Nữ này qua thật dược học chưa thông, đi hái thảo dược đâu đơn giản là đưa tay ngắt lấy là có. Độ cao này cũng phải 16m, dù là Tu Vi Tam Trọng đi nữa ngã không chết cũng phải trọng thương.
'Ư.... Ta, ta sắp chết rồi sao?'
Nhu Tử đôi mắt nhẹ nhắm lại, thả lỏng cơ thể nàng để bản thân rơi tự do , lòng nàng cũng đã chấp nhận cái chết này thì.
'Hả? Sao lâu quá vậy?'
Nhu Tử đôi mắt hé mở, đập vào mắt nàng là một cái dung mạo tuấn mỹ, không những thế hắn còn có mái tóc bạc trắng.
Dạ Minh Luân quả thật đã cứu nàng, ba bước đạp mạnh trên vách đá hắn cứ thế bế nàng vào lòng rồi thân tản ra chân Khí mà từ từ tiếp đất.
''Là Huynh? Ưm....''
Nhu Tử ánh mắt ngạc nhiên, hắn là người gián tiếp giúp nàng khi ấy, nay lại tiếp cứu nàng một mạng nhưng chỉ là tạm thời khi độc từ vết cắn của con rắn đang dần lan ra.
Nhu Tử ánh mắt hơi run rồi đôi môi nàng tái nhợt, đồng tử của nàng cũng dần có chuyển biến xấu khi nó mờ dần và có giấu hiệu bị mù lòa.
Dạ Minh Luân nâng tay nàng lên xem xét vết cắn, Nhu Tử bấy giờ đôi môi run rẩy nhẹ mở: ''Lần trước vẫn chưa kịp.....Đa Tạ Huynh đã giúp ta. Lần đầu tiên ta được ai đó bảo vệ, dù ta biết đó là không phải nhưng--- ưm!''
Nhu Tử khóe miệng xuất hiện vết máu, Dạ Minh Luân lắc đầu nhìn Nhu Tử rồi nhẹ thở dài, đưa tay hái một bông hoa mọc trên vách đá song nhét vào miệng Nàng ta.
Nhu Tử chợt mở to mắt kinh ngạc, tầm nhìn nhanh chóng trở lại, nhìn xuống vết thương đang rỉ máu song là máu độc.
''Ta nói, ta cứu ngươi tận hai lần, có phải nên lấy thân báo đáp rồi không?"
Dạ Minh Luân mỉm cười song ngón tay nhẹ ấn lên cái mũi nhỏ của Nhu Tử nàng ta.
"Ta...."