Dâm Hoàng

Chương 85: Chu Phỉ - Kết



Oanh------

Âm thanh chấn động khiến hết thảy mọi người nơi đây trừng ra đôi mắt kinh ngạc. Phía trên lôi đài lúc này đồng loạt xuất hiện thêm hai hắc y áo choàng song cả hai đồng loạt bị đẩy lùi bởi một đợt chân khí mạnh mẽ toát ra từ người của Mộc Long.

""Khụ!'"'

Cả hai hắc y áo choàng lúc này đồng loạt cắm chặt thanh trường kiếm trong tay xuống mặt đất rồi miệng nôn ra ngụm máu. Từ bên trong lớp chiếc mũ trùm cả hai hướng ánh nhìn đầy căm phẫn về phía Mộc Long, kẻ vừa mới đứng dậy một cách bình lặng.

Phía trên hết thảy đều cau mày lại, từng ánh mắt một của các vị Đại Lão hướng về phía hai hắc y nhân phía bên dưới, bầu không khí nặng nề cứ thế bao trùm. Bạch Mai Sơn bấy giờ ánh mắt tức giận cực hạn, lòng bàn tay bóp chặt lại lão phá nát một bên tay cầm của chiếc ghề đang ngồi mà đứng bật dậy.

"Làm Càn!!!''

Uy áp mạnh mẽ chấn xuống khiến cả hai hắc y nhân cong lưng gồng gánh bản thân để không phải nằm bẹp xuống sàn. Ánh mắt không cam tâm họ hướng thẳng Mộc Long kia mà nhìn tới, một nước đi sai lầm, không, họ đang tự trách bản thân quá đỗi ngu muội. Nhưng họ không hối hận, nụ cười chua chát hiện trên môi hai kẻ.

Không quá khó để Mộc Long nhận ra đây chính là Lệnh Nhất và Lệnh Tam, dù không thấy được dung mạo của họ hiện tại nhưng do uy áp của Bạch Mai Sơn mà cả hai phải gồng mình lưu chuyển chân khí để đối kháng lại.

Ánh mắt lạnh lùng Mộc Long nhìn bộ dạng thảm hại của cả hai, hắn không rõ bọn họ hành động thế này là vì điều chi. Có lẽ do kế hoạch của Bạch Mai Sơn? Lão muốn hắn chết song thật bại liền định giết người diệt khẩu hay thậm chí là nhiều lý do khác.

Hắn không mấy hiểu động cơ của hai kẻ nhưng thứ đáng để hắn thưởng thức lúc này chính là khuôn mặt cứng đờ của Chu Phỉ, nàng nhìn hắn chăm chăm rồi ánh mắt ấy trở nên căm ghét.

Chu Phỉ bĩu đầy cay đắng, máu chảy ra khi đôi môi mềm mại ấy bị tổn thương, trái tim nàng cũng thế, nó đang phải rỉ máu.

''Người lừa ta...? Ngươi lại lừa ta???? MỘC LONG TA HẬN NGƯƠI!!!"

Chu Phỉ hét lên rồi xông tới, Mộc Long ánh mắt nhìn nàng không khỏi xem thường, trong nàng hiện tại thật thảm hại làm sao.

Một trảo đánh tới Chu Phỉ nhắm vào yết hầu của Mộc Long, nếu trảo của nàng túm được cổ của hắn thì chắc chắn sẽ hung tàn vặn gãy nó. Sát ý nồng đậm, nàng mắt của nàng lúc này chất chứa đau khổ lẫn giận dữ.

Lợi trảo từ tay nàng đánh tới, trong mắt Mộc Long nó thật yếu ớt làm sao, hướng lòng bàn tay ra hắn nhẹ nhàng bắt cổ tay nàng rồi hung hăng kéo cả cơ thể của nàng về phía hắn.

Hướng tay lên cao hắn như nhấc bỗng nàng lên, cùng lúc đó ta còn lại của nàng cũng đánh ra một trảo song cũng bị hắn hóa giải một cách nhẹ nhàng.

''Loạn đủ chưa?''

Mộc Long ánh nhìn sắc lẻm, tương tự vạn mũi thương đang chực chờ xuyên nát tâm can nàng, hắn hỏi.

"Ngươi---"

Chu Phỉ trừng mắt với hắn, nàng hết thảy bị hắn áp chế, cả cơ thể như thể bị tê liệt trong phút giây. Không có sát ý, hắn từ đầu tới cuối vẫn giữ vững quyết định không tổn thương đến nàng, nhìn hắn không giống tức giận mà giống đang cố ý dạy dỗ thê tử của mình hơn.

Chu Phỉ bây giờ dừng lại, nàng buông xuôi mà không chống cự trước hắn tiếp, ánh mắt căm ghét của nàng cứ thế rũ xuống nét tuyệt vọng.

"Nếu ngươi không ra tay....vậy ta....???''

Chu Phỉ định tự tay kết liễu cuộc đời mình bằng phương pháp tự bạo thì Mộc Long nhét vào miệng nàng một viên đan màu huyết sắc. Trừng mắt nhìn hắn nàng cố nhả nó ra nhưng bất thành, đan vừa chạm vào lưỡi đã truyền tới tia chân khí mát lạnh, vị ngọt chạy xuống cổ họng rồi toàn bộ chân khí trong cơ thể bị phong bế.

"Ngươi.....tại sao? Tại sao đến chết ngươi cũng ngăn ta....tại sao....?''

Chu Phỉ lần nữa khóc nấc, nàng như đứa trẻ bị bắt nạt, uất ức nàng che mặt để dòng lệ tuôn trào rồi ngồi biệt xuống.

"Tại sao? Hừm....Chỉ trả chút lãi việc Nàng dùng Tam Nhật Thôi Hồn Hương với ta mà thôi.''

Lời nói ra khiến Chu Phỉ ngỡ ngàng, đôi mắt đẫm lệ của nàng mở to ra nhìn hắn, hắn là đang nói đến sự việc nàng tác hợp cho hắn và Tô Thanh. Nghỉ lại nàng lúc đó chỉ muốn khiến Tô Thanh mất mặt một chút song cũng là có ý tốt, thấy nàng ta si tình hắn như thế nàng mới.....................

Cái cằm nhỏ của Chu Phỉ được ngón tay Mộc Long nhẹ nâng lên, khuôn mặt đáng thương của nàng cứ thế ngước lên nhìn hắn. Lúc này, phía bên dưới, Trần Y Nhi và cả Hứa Thanh Sương đều đồng loạt run lên một đợt, nhất là Trần Y Nhi.

'Đây mới chính là bản chất con người hắn, nàng ta thật đã chọc giận hắn rồi.'

Trần Y Nhi nở nụ cười méo mó rồi ngoảnh mặt đi mà không dám nhìn tiếp, nàng biết hiện tại hắn sẽ không làm gì thiếu nữ kia nhưng rồi nàng sẽ rất thảm, nhớ lại nàng lại thấy rợn người, hắn khi ấy hầu như chả thèm cho nàng ngủ dù chỉ một khắc.

"Ngươi, ngươi.....???''

Chu Phỉ nét bối rối trước tính thù dai của Mộc Long, cơn đau của nàng phút giây dịu đi, ánh mắt nàng nhanh cái chớp động nét đáng thương, đôi bàn tay run rẩy nàng đứa lên nắm lấy tay hắn.

''Ta sai rồi, ngươi đừng giận ta nữa có được không...? Ta không dám như thế nữa đâu.''

Chu Phỉ bất ngờ ngoan ngoãn như đứa trẻ, hết thảy những việc nàng làm đều vì hắn không đáp lại tình cảm của nàng dành cho, nàng trở nên thù địch và ganh ghét với mọi nữ nhân vây quanh hắn, nhưng một câu vừa rồi của hắn lòng nàng như lại thấp lên tia hy vọng.

Trước một cảnh không đổi khiến con người ta thêm lặng người, bọn họ tới tận cùng là đang xem kịch ư??? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy hả??? Lâm li bi đát cho đã rồi giờ thành trẻ con giận dỗi hả???

Cái mức độ si mê này tra nam này của Chu Phỉ khiến Trần Y Nhi và Hứa Thanh Sương lạnh người, thay gì tội nghiệp của nàng họ lại cảm thấy suy nghĩ của nàng chưa kịp lớn.

'Ngốc quá đi, sao không đâm hắn thêm phát nữa!'

Trần Y Nhi và Hứa Thanh Sương đồng loạt có cùng một suy nghĩ.

"Phụttt! Ha ha ha ha ha! Tiểu tử này được quá đi mất! Mới mấy tuổi đầu đã khiến con gái nhà người ta hận không được, giết không xong! Quá giỏi, rất giỏi a~!''

Ngô Lão trước một cảnh phì cười thích thú, tay thì liên tục vỗ vào lưng Thục Lão khiến lão đầu này phun hết cả rượu vừa uống ra ngoài.

"Đau đau! Ngươi vừa vừa phải phải thôi chứ! Xương cốt của ta bị ngươi vỗ nát hết rồi....ui....ui....!''

Thục Lão xù lông trước cái vô ý này của Ngô Lão, thâm tâm thì thầm mắng 'Lão Già chết tiệt này dám chơi lại ta!'.

"Xin lỗi, xin lỗi. Do ta hơi hưng phấn, ngươi không sao chứ?''

Ngô Lão xin lỗi cách qua loa, đáp lại Thục Lão quăng cho một cái lườm đầy tức tối.

"Ngươi đợi đó.....''

Thục Lão lầm bầm, Ngô Lão nhìn qua nhướng mày.

''Ngươi nói gì ta không nghe rõ?''

"Ta nói ngươi già rồi, đi chết nhanh đi.''

.

Trở lại với Mộc Long, trước sự đáng thương của Chu Phỉ hắn cũng chỉ nhắm mắt cho qua việc lần này, dù sao cũng do hắn trêu đùa nàng trước. Tay đưa tới hắn lần tiếp theo lao đi dòng lệ trên gò má nàng rồi mỉm cười.

''Thấy ngươi đau lòng như thế, ta tha cho ngươi một lần vậy.''

Mộc Long nói. Chu Phỉ lúc này nét mặt nhanh trả lại với mùa xuân, cái giá lạnh của thu đông qua đi như một con gió, nàng nhảy xổ tới ôm lấy cổ hắn cười sung sướng.

"Thật không? Ngươi thật không ghét ta nữa? Vậy rốt cuộc ngươi có yêu ta không hả?''

"Có.''

"Ừm! Ta cũng rất yêu ngươi! Rất rất yêu luôn, moah~"

Nụ hôn nhẹ đặt lên má Mộc Long, Chu Phỉ cười toe toét, mọi thứ như thể chưa từng xảy ra, quá nhanh quá nguy hiểm, nhanh đến độ nhiều bộ não thiên tài nơi đây chả theo kịp.

""""Cái quái quỉ gì vừa diễn ra???""""

Họ chắc chắn đang hỏi thế trong lòng.

======#####=====