Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 3: Chương 3




Trưa ngày 1 tháng 4, Trình Lưu vội vàng thu dọn hành lý từ khách sạn rồi chạy tới sân bay, ngồi trên chuyến bay trở về thành phố S.

Trình Lưu lấy mặt nạ mắt từ trong ba lô đeo vào, bắt đầu nghỉ ngơi.

Ba giờ sáng cô mới ngủ, buổi sáng lại đi dạo một vòng trong phòng thí nghiệm nghiên cứu và phát triển của đối tác, lúc này cần phải ngủ bù.

"Hai tiếng sau em sẽ đến sân bay thành phố S."   Trước khi máy bay cất cánh, Trình Lưu đột nhiên nghe thấy người ngồi bên cạnh đang nói chuyện, là giọng nói của một cô gái trẻ.

......!Quên mất chưa lấy nút bịt tai ra, nhưng ba lô đã cất lên rồi.

Nội tâm Trình Lưu giãy dụa một lát, cuối cùng vẫn không nhúc nhích, cũng lười lên tiếng nhờ tiếp viên hàng không.


Vì thế âm thanh bên cạnh không ngừng truyền tới.

"Bữa tiệc sinh nhật lần trước anh không đến ...!Không phải là em muốn quà tặng.""Đợi lát nữa em sẽ trực tiếp về nhà, dì Vân vẫn muốn hoa linh lan mà anh nuôi."   "Anh có thuận đường đến sân bay không?" Chúng ta cùng nhau đi qua đó.”Trình Lưu nhắm mắt nghe xong toàn bộ nội dung cuộc gọi ở phòng cách vách, cũng may sau đó đối phương không phát ra âm thanh gì nữa.

Đợi đến khi máy bay vững vàng cất cánh, Trình Lưu duỗi tay ấn nút bên cạnh, trực tiếp nằm yên, hoàn toàn ngủ say.

Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh, cô mới bị tiếp viên hàng không đánh thức.Trình Lưu mơ mơ màng màng kéo tấm bịt mắt xuống, điều chỉnh chỗ ngồi, xoa xoa mặt, miễn cưỡng tính là tỉnh táo lại.

Hơn mười phút sau, máy bay hạ cánh tại sân bay thành phố S.

Thời điểm xuống máy bay, Trình Lưu vừa vặn nhìn thấy cô gái trẻ bên cạnh, cô ấy đeo kính râm cùng khẩu trang, mái tóc dài sóng lớn xõa tung phía sau, một bộ váy dài phối cùng thắt lưng màu đen, chỉ nhìn dáng người thôi cũng đã cảm thấy hào quang chiếu rọi.

Đột nhiên người phụ nữ trẻ tuổi kia lấy kính râm cùng khẩu trang xuống, vuốt vuốt tóc dài, chung quanh lập tức mơ hồ xao động, thấp giọng nghị luận, thỉnh thoảng truyền đến một cái tên.

Có lẽ là một minh tinh nào đó.

Trình Lưu đeo balo màu đen đựng máy tính của mình, trong đầu nhanh chóng xẹt qua ý nghĩ này.

Nhưng mà Trình Lưu không có hứng thú đối với minh tinh, cô đi theo người phía trước, sải bước đi ra ngoài.


Vali của Trình Lưu không lớn, trực tiếp mang lên máy bay, không cần lấy hành lý, nữ minh tinh kia muốn lấy hành lý nên chậm rãi dừng lại phía sau cô.

Nhưng mà cô còn chưa rẽ ra ngoài, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, là tổng trợ lý gọi tới.

Một tay Trình Lưu kéo vali, bước chân chậm lại: "Chuyện gì?"   "Buổi chiều công ty có một cuộc họp tổng kết hàng quý, cô có muốn đến không?" Tổng trợ lý ở đầu dây bên kia nói, "Nhưng mà thời gian hơi dài, có thể buổi tối không kịp hẹn hò."Hẹn hò?   Ồ, hôm qua cô đã đặt phòng ăn trước, chuẩn bị tối nay đưa bạn trai đi ăn, hâm nóng tình cảm.

Lúc này Trình Lưu lập tức nói: "Hoãn lại hẹn hò..."   Cô đi đến lối ra sân bay, vừa nhấc mắt lên, đột nhiên nhìn thấy bạn trai trường thân ngọc lập trong đám người.

Rõ ràng sân bay có nhiều người như vậy, nhưng Trình Lưu chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy được anh.

Bờ vai đối phương thẳng tắp, màu tóc và màu da hình thành sự tương phản đen trắng cực hạn, mặt mày xa cách lãnh đạm, mũi thẳng môi đỏ, như đan thanh thủy mặc, trong thanh đạm xen lẫn trọng sắc.  Trong dòng người mãnh liệt, quanh thân anh quanh quẩn mông lung xa cách không thấy rõ.

Từ trước đến nay trái tim Trình Lưu luôn nhào vào công việc, đột nhiên lại lần nữa không chịu thua kém mà nhanh chóng nhảy lên, giống như kinh hồng thoáng nhìn ở yến hội nửa năm trước.

Trình Lưu nghĩ thầm: Mấy tháng không gặp, bạn trai cô lại càng trở nên đẹp mắt hơn, quả thực đứng trong đám người cũng có thể tỏa sáng.


Trình Lưu lập tức tự hỏi vì sao mình không liên lạc nhiều với bạn trai hơn một chút, kỳ thật ...!cô vẫn có thể dành ra chút thời gian.

Lúc này, tổng trợ lý ở đầu dây bên kia tự nhiên tiếp lời: "Nếu hẹn hò bị hoãn lại, vậy tôi sẽ thêm tên cô vào."   Trình Lưu nhìn bạn trai xinh đẹp đối diện, gian nan phân ra một chút lực chú ý cho trợ lý trong điện thoại: "Không được."   Tổng trợ lý kinh ngạc, vì vậy cho nên nhất thời không kịp phản ứng: "Cái gì?"   "Không được trì hoãn chuyện hẹn hò." Trình Lưu nhanh chóng lật ngược suy nghĩ ban đầu của mình, "Mấy người mở, đến lúc đó đem tổng kết báo cáo bỏ vào phòng làm việc của tôi."Không đợi bên kia nói chuyện, Trình Lưu liền cúp điện thoại.

Cô không hiểu.

Chính mình làm sao có thể chê bạn trai đẹp phiền phức đây?   Nhất định là mấy tháng trước công việc phức tạp đã cho đầu óc cô bị loạn, nhưng mà hiện tại muốn nối lại tình xưa hẳn là vẫn còn kịp.

Vì thế Trình Lưu kéo vali, tâm tình mang theo một phần áy náy, chín phần thèm thuồng, sải bước đi về phía bạn trai..