Đêm đó, Văn Bách Linh ở lại bệnh viện bên cạnh Thang Yểu đến rạng sáng, sau đó rời đi trước khi bệnh nhân và người nhà bệnh nhân thức giấc.
Mẹ của Thang Yểu nhớ bà ngoại đến mức phải đến bệnh viện thay ca từ bảy giờ sáng, mẹ muốn Thang Yểu về nhà nghỉ ngơi nhưng Thang Yểu lo, nhất quyết đòi ở lại thêm một lúc.
Khi Thang Yểu chuẩn bị rời đi, bác sĩ đến nói với người nhà bệnh nhân về kết quả kiểm tra.
Bác sĩ nói tình trạng của bà ngoại không tốt lắm, vùng nhồi máu rộng, không mấy khả quan, dễ nguy hiểm đến tính mạng...
Thang Yểu bước ra khỏi bệnh viện.
Ngoài trời âm u, có tuyết rơi.
Chủ sạp đẩy xe bán hàng Tết ven đường, khách đến mua những câu đối như ý và chữ "Phúc", nghe lời chúc "Năm mới vui vẻ" của chủ sạp, thích thú rời đi.
Cô nhắm mắt làm ngơ trước khung cảnh nhộn nhịp này, lại tình cờ thấy mấy cửa hàng bán vải liệm cách đó không xa.
Thang Yểu ngay lập tức dời mắt, như thể né tránh nỗi sợ hãi.
May mà ngay lúc đó, một chiếc SUV xa lạ đỗ bên đường, hạ kính xuống.
Văn Bách Linh ngồi trong xe, gọi cô: "Thang Yểu."
Sau khi rời bệnh viện, anh thuê một phòng khách sạn gần đó, dĩ nhiên không có ý định ngủ một giấc, tắm xong, anh thay quần áo rồi đến đây, đúng lúc gặp được Thang Yểu đi ra.
Thang Yểu cũng không chợp mắt cả đêm, trong mắt toàn tơ máu.
Văn Bách Linh sợ cô chịu không nổi, muốn đưa Thang Yểu đến khách sạn nghỉ ngơi, anh vừa dỗ dành, vừa thuyết phục: "Người lớn trong nhà vẫn cần em, thời điểm quan trọng thế này, em không nghỉ ngơi cho tốt, ngã bệnh thì càng phiền phức hơn đấy."
"Em không ngủ được..."
Thang Yểu lắc đầu, trời lạnh, cô thở ra từng hơi khói trắng: "Em phải về nhà nấu cơm, trưa còn mang cơm đến cho mẹ và bà ngoại nữa."
Văn Bách Linh cau mày: "Đi về tìm nơi mua cơm, ngủ chút đã."
Thang Yểu bị Văn Bách Linh ép buộc đưa về khách sạn.
Thật ra cô biết khả năng nấu nướng của mình có giới hạn, không thể nấu nướng các nguyên liệu phức tạp, dù có làm thử đi chăng nữa cũng không thể nào bổ dưỡng bằng những món mà Văn Bách Linh đặt riêng.
Cô hoảng loạn nên muốn tìm việc gì để làm cho bận rộn.
Khi vào phòng khách sạn, Thang Yểu trông có vẻ bình thường, Văn Bách Linh mua thức ăn sáng cho cô, cô lặng lẽ, húp hết muỗng này đến muỗng khác.
Húp được nửa chén cháo, nước mắt đột nhiên rơi vào chén.
Thang Yểu ngẩng đầu, mắt ngấn nước: "Bác sĩ nói bà ngoại có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, dù có phẫu thuật ngay lập tức cũng có rủi ro. Văn Bách Linh, nếu thật sự không thể chữa hết bệnh cho bà ngoại, chúng ta phải làm sao bây giờ..."
Quên mất có lần nào đó nói chuyện điện thoại, Thang Yểu từng nói với Văn Bách Linh ba cô đã qua đời khi cô còn nhỏ, mối quan hệ với gia đình bên nội cũng ngắn ngủi, họ đã không còn liên hệ.
Những người gần gũi nhất với Thang Yểu chỉ có bà ngoại, mẹ và dì nhỏ.
Đêm qua mắt cô cũng sưng đỏ.
Thật đáng thương.
Chưa từng có cô gái nào khiến Văn Bách Linh đau lòng đến mức này.
Anh ôm cô vào lòng, không có ý đồ nào, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc, cố gắng trấn an cô.
Văn Bách Linh ở bên Thang Yểu ba ngày, ít nhất cô cũng đã vượt qua quãng thời gian khốn khổ nhất.
Ở nước ngoài còn có việc, nếu không có anh trai, khó có thể dành ra vài ngày này.
Sau khi Văn Bách Linh rời đi, nghe nói dì của Thang Yểu cũng vội vàng về nhà, hầu như ngày nào họ cũng ở trong bệnh viện, còn ăn Tết trong bệnh viện.
Một buổi trưa sau Tết, Văn Bách Linh ở nước ngoài, nhận được cuộc gọi của Thang Yểu, tâm trạng cô vui vẻ, hào hứng thông báo tình hình gần đây của bà ngoại.
"Văn Bách Linh, chúng ta may mắn quá!"
"Không ngờ đúng lúc có chuyên gia tim mạch và mạch máu não từ tỉnh đến, tự tay thực hiện ca phẫu thuật cho bà ngoại."
"Anh không biết đâu, vị chuyên gia đó tuyệt vời lắm, tình trạng của bà ngoại càng ngày càng tốt hơn, quá trình trị liệu hồi phục chức năng cũng rất suôn sẻ."
Tình trạng của bà ngoại tốt lên, chuyện dữ hóa lành, cô bé ấy không còn lo lắng nữa, giọng nói cũng vui tươi.
Văn Bách Linh áp điện thoại vào tai, có thể nghe thấy cô ngưỡng mộ vị chuyên gia đến mức ca ngợi ông ấy lên tận trời mây.
Anh không cho cô biết phải dùng bao nhiêu mối quan hệ mới tìm được bác sĩ có trình độ phù hợp, còn thản nhiên trêu chọc Thang Yểu qua điện thoại: "Có tuyệt vời như em nói không đấy?"
"Dạ có mà!"
Thang Yểu phấn khích, nói liên tục qua điện thoại, nói rằng có thể tìm thấy tên của vị chuyên gia đó trên mạng, lý lịch của ông ấy cũng hết sức ấn tượng.
"Còn nữa, Văn Bách Linh, cảm ơn anh vì đã ở bên cạnh em những ngày qua."
"Khách sáo quá, sau này mời anh một bữa đi."
"Rất sẵn lòng!"
Có lẽ Thang Yểu thật sự vui vẻ nên hơi nhiều lời, cô còn chủ động kể với Văn Bách Linh mấy chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống:
Sau khi tình trạng của bà ngoại tốt lên, cô đã bắt đầu dạy kèm tiếng Anh trở lại;
Bệnh viện mà ngày đó anh đến chính là bệnh viện lớn nhất quê cô, cô đã chào đời ở bệnh viện này;
Mấy gốc cây trụi lá trong sân bệnh viện thật ra là cây hạnh, rất, rất nhiều tuổi rồi.
Còn nói năm nay tuyết rơi dày vô cùng, cứ cách ba ngày lại có tuyết rơi, thời tiết cũng lạnh.
Trong lúc nói, Thang Yểu ho hai cái, làm Văn Bách Linh lo lắng hết sức, hỏi có phải cô bị cảm lạnh không.
"Em không bị cảm lạnh, chắc lúc đi dạy nói nhiều quá..."
Ngừng một lát, cô đột nhiên hỏi: "Văn Bách Linh, khi nào anh lại về nước?"
Văn Bách Linh cười: "Sao thế? Nhớ anh à?"
Nói chuyện điện thoại quên trời đất, cuộc gọi kéo dài hơn 40 phút.
Sau khi cúp máy, Thang Yểu ngồi trên giường, ngẩn người cầm điện thoại, có tiếng gõ cửa phòng làm cô giật mình, không cầm chắc điện thoại, làm rơi xuống chăn.
Dì nhỏ đẩy cửa phòng đi vào, bưng một ly nước pha kim ngân hoa, ngồi bên giường Thang Yểu, lo lắng hỏi: "Hôm qua trong bệnh viện dì nghe con ho, có phải dạo này lo lắng cho bà ngoại lắm không? Đừng lo, nhé? Dì ra hiệu thuốc mua kim ngân hoa ngâm vào nước cho con uống giải nhiệt."
"Cảm ơn dì nhỏ, dì về lúc nào vậy ạ? Sao con không nghe..."
"Dì mới vào cửa được mấy phút thôi, trước đó nghe con đang nói chuyện điện thoại nên dì không vào."
Sau khi dì nhỏ về quê, dì hầu như không cho Thang Yểu vào bệnh viện thức khuya chăm sóc bà ngoại, dì và mẹ Thang Yểu thay ca với nhau.
Ở bệnh viện dì không ngủ ngon, vậy nên mắt đã có quầng thâm, dì xoa cổ, đứng dậy: "Uống xong thì ngủ sớm đi, đừng thức khuya, mai còn đi dạy thêm đúng không?"
Dì đi vài bước về phía cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu, do dự hỏi Thang Yểu: "Yểu Yểu, vừa rồi... con nói chuyện điện thoại với ai thế?"
"Bạn con ạ."
"Hình như dì nghe con nói giọng Bắc Kinh, là bạn con ở đó à? Con từng kể với dì chưa?"
Họ sống ở Bắc Kinh lâu như vậy, thỉnh thoảng trò chuyện với bạn bè ở đó cũng chuyển sang giọng Bắc Kinh không chính thống.
Thang Yểu cũng không để ý, nhưng dì nhỏ lại rất nhạy cảm.
Thang Yểu tránh nhắc tên Văn Bách Linh, khẳng định mình vừa nói chuyện điện thoại với bạn thân của Lữ Thiên, Tôn Tự.
Có lẽ cô bộc lộ dáng vẻ áy náy quá rõ ràng, dì nhìn cô đăm chiêu, một hồi lâu cũng không rời khỏi phòng.
Một lát sau, dì quay lại giường, ngồi xuống vuốt tóc Thang Yểu, đưa tay ra: "Có thể cho dì xem điện thoại được không?"
"Dì..."
Dì nhíu mày: "Là Văn Bách Linh."
Hôm đó là ngày 16 tháng Giêng âm lịch, trăng tròn treo ngoài cửa sổ.
Dì ở lại phòng nói chuyện nghiêm túc với Thang Yểu rất lâu.
Dì nói, con không hiểu hết những người đó đâu.
Gia cảnh họ tốt, điều kiện gia đình cũng hết sức rộng rãi, số tiền mình chăm chỉ làm ra cả đời này cũng không mua nổi vài chiếc xe trong gara của họ.
Trong thế giới của họ, có quá nhiều thứ còn quý giá hơn cả cảm xúc, không mấy người biết cách trân trọng tình cảm.
"Tiểu Hạnh, dì hy vọng con cẩn thận, đừng đánh mất bản thân vì một chút ưu ái trước mắt, cũng đừng mạo hiểm."
Cái tên "Thang Yểu" cũng là do dì nhỏ đổi cho cô.
Cái tên trước kia là do bà ngoại Thang Yểu đặt.
Khi cô chào đời, bà ngoại biết đứa bé là con gái nên rất thất vọng, bà chưa từng tra từ điển, cũng không có kỳ vọng lớn lao, chỉ vì trong sân bệnh viện có một cây hạnh nên cứ vậy mà đặt tên cô là Thang Hạnh.
Sau đó, dì nhỏ đi Bắc Kinh, lúc trở về, lại thấy xấu hổ trước các đô thị hạng nhất.
Khi nói chuyện với mẹ Thang Yểu, dì nói trẻ con ở thành phố lớn đều có tên đẹp, cố động viên mẹ Thang Yểu đổi tên Thang Yểu.
Dì nói, chị à, thành tích của Tiểu Hạnh cao như vậy, sau này thi đại học chắc chắn cũng sẽ chọn một ngôi trường tốt ở thành phố lớn, cái tên này lỗi thời quá, khi đó sẽ bị bạn học chê cười.
Ngày đó dì nhỏ còn khởi xướng trò "phạt" trong gia đình Thang Yểu, mọi người phải gọi cô là Thang Yểu, Yểu Yểu.
Nếu ai gọi nhầm là Tiểu Hạnh hay Thang Hạnh, người đó sẽ bị phạt một tệ, nộp vào quỹ gia đình.
Sau khi thu đủ tiền, cuối tuần họ lại đi mua một núi gà rán về ăn.
Nhưng trong hai năm qua, sau khi nhìn rõ chân tướng những kẻ lắm tiền nhiều của, dì mất đi nhiệt huyết năm xưa trước các thành phố lớn.
Trong khi mọi người đã quen gọi cô là "Yểu Yểu", dì lại thường xuyên gọi cô là "Tiểu Hạnh".
Trước khi rời phòng Thang Yểu, dì nhỏ nói lời cuối: "Những người đàn ông đó đối xử tốt và quan tâm đến con vì mục đích riêng của họ."
Nhưng là mục đích gì?
Cùng lắm là vì cô trẻ tuổi, xinh đẹp, thậm chí là ngốc nghếch.
Sao Thang Yểu lại không biết chứ?
Sau kỳ nghỉ này, cô sẽ quay lại trường nhập học học kỳ hai năm ba, chắc chắn không còn vô định như lần đầu đến Bắc Kinh.
Cô đã biết lý do tại sao mỗi lần đến chờ cô dưới ký túc xá, Văn Bách Linh luôn lái chiếc xe trắng mà Phí Dục Chi gọi là "tồi tàn".
Cũng đã nghe Phí Dục Chi nói Văn Bách Linh bị đồn đại linh tinh vì trước đây đã giúp đỡ dì nhỏ, người nhà anh cũng trách móc, không cho anh về nước.
"Bách Linh không có nhiều thời gian đâu."
Dù cho như vậy, anh vẫn vượt ngàn dặm để quay về khi biết bà ngoại ngã bệnh.
Thang Yểu nhớ ngày đó, trong phòng khách sạn mà Văn Bách Linh đã thuê, cuối cùng mệt mỏi quá nên cô cũng ngủ thiếp đi, trong lòng bất an.
Lại mơ hồ nghe anh đẩy mở cửa ban công, gọi ra ngoài, dặn dò nhân viên khách sạn nấu cháo cá, ít dầu, ít muối, phải là cá bơn rút xương...
Khi cô mở mắt, Văn Bách Linh đã quay về bên cạnh cô.
Không ngờ cô lại phát hiện ra vết thương trên mu bàn tay của anh.
Thang Yểu hỏi Văn Bách Linh sao lại bị thương, anh lại không để tâm lắm, nói là do vội vàng chạy đi tìm trạm thuê xe ở sân bay nên bị quẹt trúng, không sao, anh cũng không cảm thấy gì.
Dì nói đừng qua lại với Văn Bách Linh, đừng mạo hiểm.
Nhưng Thang Yểu chỉ cảm thấy mình tu dưỡng chưa đủ, không cách nào mang trái tim sắt đá được.
Huống hồ chi, Văn Bách Linh đã làm nhiều việc như vậy, lại không hề yêu cầu cô làm gì cho anh, lần nào trả ơn cũng chỉ đơn giản là "mời một bữa".
Cuối cuộc điện thoại lúc nãy, anh chỉ nói:
"Có lẽ anh sẽ về nước vào mùa xuân, Thang Yểu, hẹn gặp em ở Bắc Kinh."