Thang Yểu đồng ý gặp anh trai Văn Bách Linh trong lúc cô đang mơ màng, say mê trong tình yêu. Hôm sau tỉnh lại, cô mới bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng hấp tấp khoác áo ngủ của anh rồi xuống giường, đi tìm anh hỏi cho ra nhẽ.
Văn Bách Linh nói rất nhẹ nhàng, nói anh trai anh rất bận, không thể nói chính xác thời gian về nước nên Thang Yểu không cần phải căng thẳng như vậy.
Ở bên cạnh anh luôn khiến cô rất yên tâm. Thang Yểu rũ vai, thở phào nhẹ nhõm.
Bộ đồ ngủ là thứ cô tặng làm “quần áo mặc ở nhà” cho Văn Bách Linh vào ngày sinh nhật của anh.
Ánh nắng chiếu sáng rực rỡ chiếu lên làn da mịn màng như mỡ đông của cô đến chói mắt.
Văn Bách Linh kéo áo lên cho cô, đặt một nụ hôn lên gáy cô.
Họ từng có nhiều thời khắc tưởng chừng như không thể kiểm soát được, giống như bây giờ. Văn Bách Linh ôm lấy Thang Yểu, để cô ngồi lên mặt bàn đen nhám, ngón giữa đưa về phía trước, da thịt chạm vào nhau rồi lại hôn nhau.
Thang Yểu đã gật đầu nói có thể rồi.
Nhưng Văn Bách Linh vẫn không có hành động gì, chỉ nói anh đã hứa với dì út sẽ không bắt nạt cô: “Em rất dễ không có cảm giác an toàn mà, đợi khi nào gặp người nhà anh rồi hẵng tính.”
Văn Bách Kỳ xem như là người kế nhiệm chuẩn của công ty, hành trình khó dò. Ngày mà Thang Yểu gặp anh ấy thật sự rất vội vã, không kịp chuẩn bị gì.
Đó là một buổi sáng đầy nắng.
Văn Bách Linh dậy sớm hôn lên trán Thang Yểu trước khi đến công ty họp buổi sáng.
Cô dậy sớm hơn, bắt đầu học vào khoảng bốn giờ. Cô dùng tai nghe học lớp trực tuyến, đã ghi chép được ba trang.
“Hôm qua ngủ muộn, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ thêm một chút đi.” Anh nói trước khi rời đi.
Thang Yểu sử dụng động tác làm nũng đã học được từ đám Lữ Thiên, giơ hai tay lên quá đầu, làm một hình trái tim to, lắc mông trái phải: “Về sớm nhé.”
Cô khiến Văn Bách Linh không nhịn được lại quay về, nâng cằm cô lên, mút một ngụm rồi vội vàng đi ra ngoài.
Lúc Văn Bách Kỳ ôm con gái nhập mật khẩu để vào nhà, Thang Yểu đã ngủ quên trên bàn trà. Văn Bách Kỳ không ngờ trong nhà em trai lại có người. Anh ấy dừng bước chân lại, quay đầu đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng với tài xế theo sau.
Tài xế để hành lý trước cửa không bước vào. Văn Bách Kỳ gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh ấy bế con gái trên tay, liếc nhìn Thang Yểu đang ngủ trên bàn trà trong phòng khách.
Mặt bàn chứa đầy tài liệu học tập, quyển sách ghi chép tỉ mỉ của cô đang được mở ra.
Giao diện trên màn hình máy tính là tin tức tuyển sinh thạc sĩ. Thang Yểu nắm bút chì kim lỏng lẻo, mái tóc buông xõa xuống một bên mặt, có vẻ đang ngủ khá sâu.
Văn Bách Kỳ đưa con gái vào phòng ngủ dành cho khách, đắp chăn cho con bé. Khi anh ấy đi ra ngoài, Thang Yểu mơ màng tỉnh dậy.
Cô vươn eo, mơ hồ nhìn thấy Văn Bách Kỳ, tưởng là Văn Bách Linh đi họp, trong giọng nói còn có chút buồn ngủ: “Sao anh về sớm thế...”
“Chào em, Thang Yểu.”
Văn Bách Kỳ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa đối diện cô: “Anh là anh trai của Bách Linh, Văn Bách Kỳ. Không biết em ở đây nên anh không mang quà gặp mặt, xin lỗi em.”
“Chào anh...”
Thang Yểu rõ ràng rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Văn Bách Kỳ, mặt cô hơi đỏ lên, nhưng thái độ của lại khá hào phóng.
Cô điềm đạm nói vài câu với Văn Bách Kỳ sau đó đi đến tủ trà, lấy ấm trà ra, cầm bánh trà lên, lại đặt xuống, do dự hai giây mới hỏi một câu thử.
Cô nói cô nghe Văn Bách Linh nói gần đây anh trai anh hay bị đau đầu và mất ngủ, bánh trà tuy đắt tiền nhưng lại giúp tỉnh táo, uống nhiều có thể khiến anh ấy càng khó ngủ hơn.
Cô chỉ vào cốc nước của mình: “Anh có muốn thử loại trà an thần em đang uống không. Trà được làm từ hạt táo tàu, phục linh, cẩu kỷ và các loại thuốc Đông y khác, khá hữu ích, vừa nãy em ngủ quên mất...”
Hiệu quả thấy rõ.
Ngủ ngon đến mức in dấu sách lên mặt cũng không biết.
Anh ấy không biết nên miêu tả cô gái trước mặt như thế nào.
Cô không trang điểm nhưng lại như tiểu thư đài các, khuôn mặt rất dễ nhìn. Trên người cô có một cảm giác thân thiện bẩm sinh, dù là lần đầu tiên gặp ai đó, cô cũng sẽ quan tâm đến những việc nhỏ nhặt liên quan đến người ấy.
Không phải cố tình lấy lòng mà như cô em gái nhà hàng xóm vậy.
Văn Bách Kỳ nhớ lại lần trước Văn Bách Linh về nhà, kể cho họ nghe về Thang Yểu.
Ngày đó là bữa liên hoan gia đình nhỏ của nhà họ Văn, trong bữa tiệc có trưởng bối nhắc đến cháu gái nhà nào đó có quen biết, hỏi gần đây Văn Bách Linh có hẹn người ta ra ngoài chơi không.
“Không. Không phải là mọi người không biết cháu không thích chơi với con gái, không thoải mái bằng chơi với con trai mà.”
Văn Bách Linh không ngẩng đầu, có vẻ như anh rất thích ăn món cá trước mặt mình: “Hơn nữa cháu đã có bạn gái rồi, còn hẹn cô gái khác làm gì?”
Đề tài này ngừng ở đó.
Tin tức truyền từ trong nước đến bên kia bờ đại dương nghe ít nhiều cũng có chút đồi phong bại tục.
Trong tin đồn thất thiệt đó không chỉ rõ Thang Yểu và dì út của cô là hai người, họ nói Thang Yểu là sinh viên bị Hàn Hạo bao dưỡng ở trên tầng năm của tòa nhà mà Văn Bách Linh đang sống, sau khi quen biết Văn Bách Linh thì vứt bỏ Hàn Hạo.
Tất nhiên những từ ngữ sử dụng trong tin đồn rất bẩn thỉu, nhưng đây có lẽ là tin tức chính xác sau khi loại bỏ những ngôn từ bẩn thỉu.
Ăn cơm xong, các trưởng bối đi uống trà chơi bài, Văn Bách Kỳ ngồi ở bên cạnh Văn Bách Linh.
Anh ấy đã điều tra chuyện này, cũng biết Thang Yểu, thậm chí đã nghe Thang Yểu đọc truyện cổ tích bằng tiếng Anh cho con gái anh ấy qua điện thoại nên nói vài câu.
Khi Văn Bách Linh nói đến Thang Yểu, đáy mắt anh có ý cười sâu thẳm.
Anh dùng rất nhiều lời khen ngợi bạn gái của mình. Anh nói cô rất thông minh, chịu khó chịu khổ, độc lập, rất hiếu thảo, tính tình dễ chịu và đối xử rất tốt với bạn bè.
Ở trường, cô là học sinh giỏi, là lớp trưởng được thầy cô nâng niu. Ở ngoài trường, cô là gia sư rất xuất sắc, được phụ huynh nhờ vả dạy thêm cho con em của họ.
Chỉ không nhắc tới vẻ bề ngoài của cô.
Chỉ khi con gái của Văn Bách Kỳ chạy đến, tò mò về thím tương lai của mình, Văn Bách Linh không muốn nói nhiều với đứa trẻ nên tóm tắt lại bằng một câu đơn giản: “Her pupils are beautiful”.
Văn Bách Kỳ thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Thang Yểu.
Cho dù em gái Thang Yểu trước mặt có dễ thương đến đâu thì từ góc độ kinh doanh, cô cũng không phải là một ứng cử viên lý tưởng.
Nước đã sôi, Văn Bách Kỳ rót trà cho mình, thản nhiên hỏi: “Cô Thang chuẩn bị thi thạc sĩ sao?”
Trong phòng khách chỉ có hai người bọn họ.
Thang Yểu có chút dè dặt, nhưng khi nói đến các chuyên ngành của mình, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, nói cô muốn trở thành nghiên cứu sinh tại trường. Nếu cô có thể kiếm được một số tiền trong thời gian tốt nghiệp nghiên cứu, cô có thể suy nghĩ đến việc học lên tiến sĩ.
“Có dự định ra nước ngoài phát triển không?”
Thang Yểu lắc đầu: “Không có dự định đó.”
“Vậy à.”
Văn Bách Kỳ không đánh giá, chỉ gật đầu: “Nếu em có thời gian rảnh, chào mừng em tới nhà anh chơi.”
Nói tới đây, Văn Bách Linh đã trở về.
Anh bước vào cửa, ngồi xuống cạnh Thang Yểu thản nhiên đặt tay lên lưng ghế của cô: “Sao anh về nhà mà không nói cho em biết, anh định chơi trò tập kích à?”
Đêm hôm đó, anh trai Văn Bách Linh mời cơm, mang theo cả con gái của anh ấy.
Nhà hàng mang phong cách thuần Trung Hoa, chạm khắc đầy họa tiết, mỗi đĩa đựng các món ăn đều viết đầy bài thơ cổ.
Con gái của Văn Bách Kỳ tên là “Thiến”. Thang Yểu đọc những bài thơ trên đĩa cho Thiến Thiến nghe, lâu lâu ngước mắt, trông thấy Văn Bách Linh đang bàn chuyện công việc với anh trai.
Phần lớn thời gian trông Văn Bách Linh như người không làm việc đàng hoàng, nhưng khi nói đến chuyện của công ty, có vẻ anh có rất nhiều đóng góp quan trọng.
Có thể anh không thích, nhưng do tìm hiểu từ nhỏ nên khá am hiểu.
Dường như họ đang gặp phải câu hỏi khó, Thang Yểu nhìn thấy anh trai anh giơ tay xoa thái dương, hình như đang đau đầu.
Nghe cẩn thận thì có vẻ như đầu tư rất nhiều tiền vào dự án hợp tác với một công ty nào đó nhiều năm, nhưng gần đây thường xuyên xảy ra bất đồng, có dấu hiệu hợp tác tan vỡ.
Cô không thông thạo mấy thứ đó, chỉ nghe được nửa vời, giống như Thiến Thiến khi đối mặt với tiếng Trung. Cô bé kéo ống tay áo của cô: “Hai chữ này đọc thế nào ạ?”
“Liễm diễm.” Thang Yểu nói.
Nghe được giọng nói của cô, Văn Bách Linh sẽ dừng lại một chút, mỉm cười yếu ớt với cô, như thể chuyện họ nói không quan trọng.
Buổi tối, anh trai Văn Bách Linh ở chỗ của họ, Văn Bách Linh và Thang Yểu chuyển lên tầng năm.
Chỉ còn lại hai người bọn họ, không cần phải bận tâm quá nhiều, chuyện gì cũng có thể nói.
Văn Bách Linh rót một cốc nước, hỏi cô có ấn tượng thế nào về anh trai mình. Thang Yểu cẩn thận suy nghĩ rồi nói anh ấy là một người anh trai dễ gần.
“Trước khi anh về nhà, anh ấy có làm khó em không?”
Thang Yểu khá ngạc nhiên nói tất nhiên là không, sao anh lại nghĩ vậy.
Văn Bách Linh cười kéo cô vào trong lòng, cố ý hù dọa cô.
Nói Văn Bách Kỳ là người kế nghiệp của công ty, ngày đêm ngâm mình trong thương trường, trải qua bao cuộc chiến không máu trên thương trường, có nhiều người trong nhà không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh ấy, chỉ có Thang Yểu dám coi anh ấy như anh trai vô hại.
Yêu nhau cũng được khá lâu rồi, Thang Yểu hoàn toàn không còn phòng bị trước mặt anh, cũng không còn rụt rè như trước nữa. Cô ngồi vào lòng Văn Bách Linh, có chút sợ hãi hỏi: “Vậy làm sao bây giờ, có khi nào em nói sai gì không?”
Văn Bách Linh xấu xa ra vẻ thâm trầm không nói gì, muốn xem phản ứng của Thang Yểu.
“Văn Bách Linh...”
Cô lộ vẻ khó xử, lưỡng lự không muốn nói, rồi cuối cùng nói: “Nếu như anh của anh không thích em, anh có thể kiên trì thêm một chút được không, giống như em với dì út của em vây, cố kéo dài thời gian chờ anh ấy thay đổi quan điểm...”
Rõ ràng chỉ trêu đùa cô vài câu nhưng Thang Yểu lại đỏ cả vành mắt: “Em không muốn chia tay với anh.”
Văn Bách Linh bật cười, tay đặt trên mông cô cũng không quên tận dụng cơ hội.
Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, giọng điệu không khỏi trở nên nghiêm túc: “Anh ấy rất thích em, em đừng lo lắng, vừa nãy anh chỉ trêu em thôi. Thang Yểu, chúng ta sẽ không chia tay.”
Mấy ngày nay Văn Bách Kỳ ở thủ đô, tiếp xúc với Thang Yểu thấy không tệ lắm. Ba người lớn còn dẫn Thiến Thiến đi thăm quan động vật hoang dã, ngồi xe lửa nhỏ cầm cà rốt đút cho những con hươu đang nhàn nhã tản bộ ăn.
Ngày Văn Bách Kỳ đưa con gái đi, Thang Yểu có tiết học, Văn Bách Linh tự mình đi sân bay tiễn.
Thiến Thiến ôm ly nước trái cây lớn, muốn uống hết trước khi đi qua trạm kiểm soát.
Văn Bách Kỳ đột nhiên lên tiếng nói với Văn Bách Linh rằng Thang Yểu rất tốt, nhưng không phải là ứng cử viên tốt cho vị trí cháu dâu mà trưởng bối mong đợi, cũng không phải là đối tượng kết hôn tốt đối với công ty.
“Em hiểu rõ điểm đó mà.”
Văn Bách Linh nhún vai: “Nếu nói đối tượng kết hôn phù hợp thì anh đã cưới được người phù hợp với công ty rồi còn gì. Đã có chị dâu giỏi giang như vậy rồi mà còn chưa đủ à? Anh tham lam quá đấy!”
Dù sao Văn Bách Kỳ nói cái gì, Văn Bách Linh cũng có thể đẩy về, nói có anh trai rồi, anh có liên hôn hay không cũng không quan trọng.
“Nếu không được, anh có thể bàn bạc với chị dâu, hỏi xem chị ấy có đồng ý tìm vợ bé cho anh không.”
Văn Bách Kỳ tức cười: “Nếu không có anh, không biết em phải làm sao nữa.”
Văn Bách Linh khiêng cháu gái nhỏ trên vai, còn cướp nước trái cây của người ta uống: “Anh tự nguyền rủa bản thân mình làm gì?”
“Ba hoa.”
Văn Bách Kỳ ôm con gái về: “Đi thôi, có rảnh thì dẫn Thang Yểu về chơi, Thiến Thiến rất thích con bé.”
Trong trí nhớ, đó là khoảng thời gian vô tư và hạnh phúc nhất với Thang Yểu và Văn Bách Linh.
Thang Yểu đã là sinh viên năm cuối đại học thỉnh thoảng chạy ra ngoài để hẹn hò với Văn Bách Linh, đôi khi anh còn mang theo sách đến nhà anh học.
Văn Bách Linh còn dẫn cô đi làm hộ chiếu. Tuy Thang Yểu cảm thấy thời gian còn rất xa nhưng cô vẫn rất mong chờ một chuyến du lịch nước ngoài trong tương lai.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn có đôi khi tới bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Manh mối đầu tiên là dự án nghiên cứu và phát triển dài hạn thất bại, Văn Bách Linh thường xuyên phải bay ra nước ngoài.
Thang Yểu không biết lúc đó bọn họ sắp phải đối mặt với chuyện gì, nhưng khi ngồi xổm dưới đất giúp Văn Bách Linh thu dọn hành lý, cô không khỏi lải nhải như mẹ mình, nói khi nào đến nơi thì phải báo bình an với cô.
Văn Bách Linh kéo Thang Yểu đứng dậy, tùy tiện ném mấy đồ dùng cá nhân tùy thân vào trong, sau đó ôm cô vào trong lòng: “Đừng thu dọn nữa, bên kia có đầy đủ hết mà, em ôm anh một lát đi.”