Vân Xuyên cảm thấy cả người dường như sắp nổ tung.
Cậu lặng lẽ quay đầu đi, không muốn để Lạc Hằng nhìn thấy từng mảng đỏ lên trên mặt mình, lại không ngờ làm thế sẽ lộ ra cần cổ xinh đẹp đỏ bừng.
Lạc Hằng đúng là đã thấy. Hầu kết anh di chuyển lên xuống, mạnh mẽ ép tầm mắt mình rời khỏi phần cổ trắng nõn kia của Vân Xuyên.
Đôi mắt nhìn xuống chút nữa là eo thon lắc lư bên trong áo ngủ rộng rãi.
Quá gầy, chỉ cần động tay là có thể ôm trọn.
Lạc Hằng không nhịn nổi, cào tim gãi phổi muốn biết làn da được áo ngủ bao bọc ấy có mịn màng căng bóng như anh tưởng tượng không, nhưng bàn tay vừa muốn chạm vào thì Vân Xuyên di chuyển, rời khỏi lồng ngực anh.
Áo ngủ mềm mại lướt qua kẽ ngón tay, cái gì cũng không giữ lại được.
Lạc Hằng chà xát ngón tay, cũng lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Bầu không khí im lặng xấu hổ bao trùm mọi nơi.
Tay chân Vân Xuyên cứng đờ, mắt đảo lung tung qua trái qua phải. Lạc Hằng muốn nói gì đó để xoá bỏ không khí ngại ngùng ngột ngạt này, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy cánh môi hơi sưng đỏ của Vân Xuyên.
Lạc Hằng nhìn trời, nói không nên lời.
Qua hồi lâu, Lạc Hằng cảm thấy mình đã bình tĩnh trở lại mới mở miệng hỏi: “Cho nên cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?”
Trước khi mở miệng còn cố ý hắng giọng một cái, lúc nói chuyện còn cố giả vờ ngây thơ không biết gì hết, rõ ràng trong căn phòng này chỉ có một người có thể nghe được, cũng không biết anh làm mình làm mẩy biểu diễn cho ai xem.
“Từ 9 giờ tối, dù tôi nhắn gì với em cũng không thấy em trả lời,” Lạc Hằng tiếp tục nói, “Tôi thật sự rất lo lắng, nên… đến đây xem thử.”
Vân Xuyên hoảng loạn gật đầu mấy cái, làm ra vài cử chỉ, lại vội vàng chạy đi lấy di động. Cậu cho anh xem phím đổi cấu hình luôn nhảy lung tung, rồi lại muốn cho anh xem vòng tay không mở lên được do bị ngấm nước. Cái đầu nhỏ bé không nghĩ được nhiều chuyện một lúc như vậy, Vân Xuyên gấp gáp đến mức xoay vòng vòng tại chỗ.
Lạc Hằng buồn cười giữ cậu lại, vươn tay lấy di động của cậu, hỏi: “Di động bị sao vậy?”
Lạc Hằng giơ di động lên, soi nó dưới ánh đèn, nói: “Có thể do bụi, lau sạch rồi thử lại xem.”
Vân Xuyên nghiêm túc gật gật đầu.
“Vòng tay đâu? Sao lại thế này rồi?”
Vân Xuyên chạy lon ton về phòng ngủ lấy vòng tay, nâng nó đến trước mắt Lạc Hằng: [Hồi chiều không cẩn thận làm đổ cà phê lên trên, chắc vì không kịp hong khô nên sau đó không mở lên được nữa.]
Bên ngoài vòng tay trông qua không có vấn đề gì, Lạc Hằng không thể đoán ra gì trong khoảng thời gian ngắn. Anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Hướng dẫn sử dụng của cái vòng này còn không? Nếu đúng là hư vì ngấm nước thì phải tìm chuyên gia mà sửa.”
Vân Xuyên vội vàng gật đầu, lại chạy về phòng ngủ lấy hướng dẫn sử dụng đưa anh xem.
“Ồ, ra là sửa ở đây.” Lạc Hằng nhanh chóng lật một lượt, “Vầy đi, hôm nay tôi mang vòng của em về, trưa mai đem đi sửa, sửa xong sẽ trả về cho em.”
Vân Xuyên cực kỳ đáng thương gật đầu, làm dấu ok.
Lạc Hằng cất vòng tay xong lại hỏi: “Thì ra hôm nay chỉ có thế, dọa tôi sợ muốn chết.”
Vân Xuyên xoa xoa mặt, mím môi, ủ rũ cúi đầu như cún nhỏ cụp đuôi.
Lạc Hằng không chịu nổi vươn tay xoa đầu cậu.
Vân Xuyên còn chưa phản ứng được, cậu né tay Lạc Hằng, tự vuốt tóc mình một chút, viết: [Làm tóc tôi rối hết rồi.]
Lạc Hằng: “Hay là em soi gương xíu đi? Tóc của em vốn đã bù xù rồi mà.”
Vân Xuyên không tiếp lời, lại sờ sờ tóc, cười với Lạc Hằng, [Vậy làm phiền anh nha, đã trễ thế này rồi mà còn để anh qua đây, ngày mai còn muốn đem vòng tay đi sửa giúp tôi, tôi thật sự không biết nên cảm ơn thế nào cho phải…]
Lạc Hằng vốn định đáp không phiền, nếu có thể giúp được người mình thích thì chạy một chuyến này cũng chẳng là gì. Nhưng mà anh thấy nụ cười thẹn thùng trên gương mặt Vân Xuyên, trong lòng nảy ra ý xấu.
“Cũng không phiền gì, chẳng qua…” Đôi tay Lạc Hằng ôm ngực, cười như không cười nói, “Nếu em đã nói thế thì tôi cũng không khách khí với em nữa— em nghĩ sẽ cảm ơn tôi thế nào đây?”
Trong lòng Vân Xuyên xuất hiện một dấu chấm than thật lớn.
Cậu bỗng dưng thẳng lưng như bị ai đó chọc trán, thậm chí còn theo bản năng dịch sang bên cạnh hai bước.
… Lại đụng phải bàn ăn.
Vân Xuyên đỏ mặt.
Cậu chớp chớp mắt, cúi đầu đi vòng qua Lạc Hằng đến phòng bếp rót một ly nước cho bản thân.
Âm thanh ừng ực vang lên, dù Vân Xuyên đưa lưng về phía mình, Lạc Hằng vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cậu uống nước hòng che giấu sự xấu hổ.
Càng khỏi nói tới vành tai còn hồng của Vân Xuyên.
Lạc Hằng cứ thế đứng ở nhà ăn nhìn Vân Xuyên uống hết ly này đến ly khác, cậu còn lén quay đầu liếc nhìn, phát hiện anh đang rất hứng thú quan sát cậu thì chột dạ nhanh chóng xoay lại.
Lạc Hằng nhìn mà buồn cười.
Anh ỷ vào Vân Xuyên không nghe được lời anh nói, đứng nói năng bậy bạ sau lưng cậu.
“Nè nè Vân Xuyên, tôi thấy dùng từ đáng yêu để hình dung chàng trai hơn hai mươi tuổi hơi không ổn lắm, nhưng tôi cứ cảm thấy em đặc biệt đáng yêu, là do tôi có bộ lọc (filter) sao?”
“Trứng nhỏ xui xẻo à, vòng tay hỏng rồi, di động sao cũng hư luôn thế? Vậy dứt khoát để tôi tặng em một cái di động đi. Chẳng qua lần này em có nhận không? Chắc sẽ không từ chối giống như lò nướng lần trước đâu nhỉ.”
“Đúng là đám mây nhỏ xấu xa, cái lò nướng đó đóng bụi ở nhà tôi luôn rồi.”
“Sao mà cả đồ ngủ cũng trang trí đám mấy nhỏ thế, là do em tự vẽ nữa ư?”
“Tôi cũng muốn có đồ ngủ trang trí đám mây, em có thể cho tôi một bộ không? Tôi thử xem có thể mặc hay không.”
“Em xem, tôi vừa mới hôn em, em cũng không phản kháng, tôi có thể nghĩ rằng—”
Lời này mới nói được một nửa, Vân Xuyên ực ực uống xong hai ly nước, bỏ ly xuống ra khỏi phòng bếp.
Vẻ mặt còn hơi mất tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy Lạc Hằng đang há miệng sững sờ, cậu cũng ngẩn ra theo.
Lạc Hằng: “…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Vân Xuyên hỏi: [Anh… vừa nói gì thế?]
“…” Lạc Hằng muốn nói lại thôi, “Không có gì…”
Bệnh nghề nghiệp của Lạc tổng ở Thiên Mậu lại tái phát. Đối mặt với tình huống thình lình xảy ra không hề có chuẩn bị, đầu tiên Lạc Hằng sẽ phân tích nhu cầu thật sự của đối phương trong câu hỏi, rồi phán đoán nên đáp lời thế nào để người đó hài lòng.
Lạc Hằng tự hỏi vài giây xong.
Anh buột miệng thốt ra: “Lúc nãy tôi nói, đêm nay tôi muốn ở lại nhà em.”
- -------------------
•Tác giả có lời muốn nói:
Bạn mây nhỏ: Đà mế!!!!!!!
(*) 哒咩 _dá miē: Trong tiếng Nhật nghĩa là “Không được” đóooo
•Y: Á á em bé Vân Xuyên đáng iu quá đi mất💦 anh thụ nhà bé cũng đáng iu