Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục

Chương 11



Cúp điện thoại xong, Nguyên Duy tiếp tục ngồi dưới tán ô, dùng chiếc điện thoại đã tắt ngấm màn hình gõ nhẹ vào lòng bàn tay, hơi lơ đãng nhìn hồ bơi xanh biếc trước mặt.

Nước trong hồ bơi vẫn đang động đậy, Minh Thành Kiệt trồi lên khỏi mặt nước làm phát ra một tiếng ‘rào’ rồi bước lên cầu thang, vừa lau mái tóc ướt vừa sải bước đi về phía này với dáng vẻ trông rất sảng khoái.

Trên màn hình điện thoại rung liên hồi kia đã chất đầy tin nhắn, nhưng kỳ lạ là Minh Thành Kiệt không tỏ ra vẻ khó chịu mà lại mở từng tin nhắn thoại để nghe, rồi lại cẩn thận trả lời từng tin một.

Minh Thành Kiệt vừa nhắn tin xong, đang định ngồi xuống ghế thì nghe anh trai hỏi.

“Cô ấy tên là Bé Cưng?”

“Đó là nickname thôi, cô ấy tên là Lị Lị.” Minh Thành Kiệt lộ vẻ mặt khó hiểu, “Không phải em đã nói với anh rồi sao? Anh, anh bị mất trí nhớ à?”

Nguyên Duy bỗng nhớ ra Minh Thành Kiệt đã từng nhắc đến.

Tối hôm kia từ nhà Phó Nhuận Nghi về khách sạn thì cũng đã hơn ba giờ sáng, lúc ấy Nguyên Duy đúng thật là có gặp Minh Thành Kiệt.

Minh Thành Kiệt khoác trên người bộ áo ngủ nam màu xanh đậm của khách sạn, trông có vẻ ‘tiều tụy’ vì làm việc quá sức.

Nguyên Duy đánh giá Minh Thành Kiệt, hỏi cậu giữa đêm hôm khuya khoắt lại chạy ra ngoài như ma làm gì.

Nhà bếp của khách sạn đã đóng cửa từ lâu, chỉ có thể gọi vài món ăn chế biến sắn bình thường, nhưng cậu chủ Minh có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, nên đã sai người mang đến một phần đồ ăn khuya của quán hải sản vỉa hè rất nổi tiếng vốn dĩ không có dịch vụ giao hàng tận nơi.

Cậu ấy nói với Nguyên Duy: “Lị Lị đói.”

Nguyên Duy còn đang thắc mắc Lị Lị là ai thì cánh cửa bên cạnh đã mở ra, một cô gái tóc ngắn xoăn với vẻ ngoài thanh tú thò đầu ra.

Lị Lị nũng nịu than phiền: “Chậm quá, em còn tưởng anh bỏ chạy mất rồi chứ.”

Minh Thành Kiệt dỗ dành cô ấy, đưa mấy túi đồ ăn mang về vào trong. Vừa quay đầu lại thì thấy anh trai đang cầm chai trà ô long trên tay, trong lòng cũng có chút khó hiểu, cứ cảm thấy anh mình hình như có gì đó khác trước nhưng lại không biết khác ở đâu, bèn hỏi: “Anh, anh đi đâu vậy? Giờ mới về sao?”

“Đừng lo chuyện của anh.” Giọng Nguyên Duy hơi lạnh, nhưng vừa liếc mắt nhìn Minh Thành Kiệt, sắc mặt của anh có hơi thay đổi, lại thốt ra câu quan tâm: “Không khó chịu ở đâu chứ? Hay là đến bệnh viện khám xem sao.”

Minh Thành Kiệt vô cùng cảm động, gãi đầu: “Anh, anh đừng lo cho em, em không sao rồi mà.”

“Đúng rồi anh——” Minh Thành Kiệt muốn thể hiện sự quan tâm lại với anh mình, định hỏi chuyện Nguyên Duy đến chỗ Phó Nhuận Nghi lấy đồ.

Nhưng có vẻ anh trai chỉ quan tâm cậu ấy cho có, còn lười nhìn thêm cái thứ hai, cầm theo chai đồ uống cứ thế rời đi.

Dù vậy Minh Thành Kiệt vẫn rất cảm động, bởi vì khi cậu ấy ngủ một giấc dậy, anh trai đã nhất quyết đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra, cứ như sợ cơ thể cậu ấy bị tổn thương gì đến nơi.

Nghe bác sĩ nói, trường hợp nguy hiểm có thể xảy ra của loại thuốc này thông thường là dị ứng thành phần, nếu như lúc ấy không có triệu chứng dị ứng thì sau này chắc cũng sẽ không xuất hiện nữa, còn về việc trong cơ thể có còn cặn thuốc hay không thì cứ trao đổi chất bình thường là được, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống.

“Anh, như vậy anh yên tâm rồi chứ?”

Rời khỏi bệnh viện, Nguyên Duy hơi không vui mà nói: “Em bớt qua lại với mấy tên bạn xấu xa kia đi.”

Minh Thành Kiệt vội vàng gật đầu, vừa đi theo sau anh trai vừa thề non hẹn biển rằng cậu ấy chưa bao giờ dùng loại thuốc này với con gái, ngược lại trước đây còn bị một cô gái ‘chơi xỏ’, nói với cậu ấy rằng làm vậy chỉ để tăng thêm tình thú…

Bị anh trai lườm cho một cái, Minh Thành Kiệt lập tức im bặt, người đứng thẳng đờ, lại giơ ba ngón tay ra thề thốt: “Tránh xa! Em tuyệt đối tránh xa đám bạn xấu đó!”

Buổi tối về nhà họ Minh ăn cơm, bố Minh hỏi Minh Thành Kiệt là sao cả đêm qua không về nhà, lại đi đâu quậy phá nữa. Minh Thành Kiệt nói dối là ở cùng với Nguyên Duy.

Nguyên Duy thoáng ngây người, nhưng cũng không vạch trần.

Lúc này Bố Minh mới không nổi giận, chỉ hận con mình không nên người: “Hiếm khi anh con tới Tân Loan một chuyến, con đi theo anh con nhiều một chút cũng chẳng hại gì đâu, tranh thủ học hỏi anh con thêm.”

Minh Thành Kiệt tỏ vẻ ngoan ngoãn, nói: “Con nhất định sẽ học hỏi anh trai ạ!”

Tuy biết câu này chắc chỉ là gió thoảng bên tai, nhưng thấy con trai có thái độ tích cực, bố Minh cũng không trách mắng thêm.

Sau đó, câu chuyện trên bàn ăn chuyển sang công việc.

Bố Minh biết lần này cháu trai đến Tân Loan ngoài việc thị sát công ty con thì kỳ thực còn có kế hoạch thu mua một công ty khoa học công nghệ.

Bố Minh cũng từng nghe nói đến công ty đó, mấy năm trước nó đã phát triển một phần mềm AI tương tác có ý tưởng rất mới, nhanh chóng tạo được tiếng vang, tiếc là việc quảng bá và ứng dụng sau đó liên tục gặp trục trặc, mấy người sáng lập cũng đường ai nấy đi, cuối cùng nhanh chóng lụi tàn. Sau đó chuyển hướng sang phát triển game nhưng cũng không gặt hái được thành tựu gì.

Bố Minh hỏi thăm tình hình chi tiết.

Nguyên Duy thản nhiên đáp: “Vẫn đang trong giai đoạn tiếp xúc ạ.”

Sau đó hai cậu cháu lại thảo luận thêm về sự phát triển của trí tuệ nhân tạo trong hai năm qua.

Minh Thành Kiệt rất cảm kích anh trai, tuy Nguyên Duy lúc nào cũng nhìn cậu ấy bằng ánh mắt khinh bỉ, nhưng cậu ấy cảm thấy anh mình là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, tiếp xúc lâu sẽ thấy anh trai luôn quan tâm và lo lắng cho cậu ấy mọi mặt.

Thế là nhiệt huyết muốn làm trâu làm ngựa cho anh trai lại trỗi dậy trong cậu ấy. Lúc nãy trước khi xuống hồ bơi anh trai có hỏi xin số điện thoại của Phó Nhuận Nghi, nói là đồng hồ đang ở chỗ cô. Minh Thành Kiệt bừng tỉnh, hóa ra tối hôm anh trai muốn tìm Phó Nhuận Nghi là để lấy đồng hồ, bảo sao anh lại sốt ruột như thế.

Chiếc đồng hồ hơn trăm vạn, đâu phải thứ có thể vứt lung tung được, tất nhiên phải nhanh chóng lấy về.

Minh Thành Kiệt đau lòng thay anh trai vì đêm đó phải đi một chuyến vô ích.

Giờ anh trai lại nói muốn đi lấy, cậu ấy nào nỡ để anh trai phải vất vả lội đi lội lại, lập tức xung phong đi thay.

Nguyên Duy dứt khoát từ chối, nói không cần.

Minh Thành Kiệt lại bảo anh trai yên tâm, chỉ cần đồng hồ còn ở chỗ Phó Nhuận Nghi thì chắc chắn sẽ không mất.

Nguyên Duy ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Vậy sao?”

“Chắc chắn!” Minh Thành Kiệt vỗ ngực cam đoan, “Phó Nhuận Nghi không phải kiểu con gái vật chất, nhưng mà…cô ấy cũng không được bình thường cho lắm. Em nghi ngờ tâm lý cô ấy từng bị tổn thương nên rất khao khát một mái ấm gia đình, chỉ muốn kết hôn. Nói thật thì cũng không phải là em không muốn, nhưng mà thứ nhất là tuổi tác không hợp, thứ hai là cứu rỗi kiểu con gái có tâm hồn yếu đuối như vậy áp lực với em khá lớn.”

Nói xong, Minh Thành Kiệt thở dài một hơi rồi tổng kết: “Nói chung là có lòng mà không có sức.”

“Có lòng?” Giọng Nguyên Duy hơi cao, lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Điện thoại lại rung lên, Minh Thành Kiệt vội vàng cúi đầu xem tin nhắn, may mà không bị ánh mắt của anh trai lướt qua.

Minh Thành Kiệt bận rộn trả lời tin nhắn bằng giọng nói: “Bé Cưng, vậy em đi dạo phố với bạn trước đi, thích gì anh trả tiền cho, đừng mệt quá nhé.”

Nhìn thấy Minh Thành Kiệt dịu dàng tình cảm như vậy, Nguyên Duy rất tò mò về việc những cặp đôi chưa thân quen hơn nữa còn không có nền tảng tình cảm gì, sau khi tự nguyện lên giường thì sẽ duy trì mối quan hệ như thế nào.

“Hai đứa em thân thiết lắm à?”

“Cũng không hẳn, trước giờ em vẫn luôn thích kiểu con gái ít nói hơn. Với cô ấy em chỉ là có chút ấn tượng, nhưng tối hôm đó cô ấy lại nói với em là kỳ thực

cô ấy đã thầm mến em từ rất lâu rồi.”

Nguyên Duy nghe vậy, lông mày bất giác hơi nhíu lại: “Thế giờ hai đứa em là tình huống gì?”

“Chẳng có tình huống gì cả.” Minh Thành Kiệt thoải mái nói, “Cô ấy thích em như thế, em đâu thể nào vừa xuống giường là bơ cô ấy ngay được.”

Nói rồi Minh Thành Kiệt khịt mũi khinh bỉ: “Em ghét nhất là loại đàn ông bạc bẽo vô tình, coi con gái chẳng ra gì!”

Nhìn cậu em họ, vẻ mặt Nguyên Duy nhất thời thời trở nên phức tạp, không nói thêm lời nào.

Lị Lị nhanh chóng gửi tin nhắn mới, là ảnh chụp trước gương kèm theo một tin nhắn thoại.

Minh Thành Kiệt bật loa ngoài —

“Anh thấy chân em có thô quá không? Hay là em nên giảm cân nhỉ, huhuhu.”

Minh Thành Kiệt đáp: “Thô gì chứ, con gái thế nào mà chẳng đẹp, dù có mũm mĩm hay gầy gò thì cũng đều là những cô gái tốt, không cần phải lo lắng về ngoại hình đâu.”

Lị Lị nũng nịu hỏi: “Vậy em có phải là người tốt nhất không?”

Minh Thành Kiệt không hề lúng túng trước câu hỏi này, ngược lại còn như một người thầy tận tâm khuyên nhủ: “Bé Cưng, con gái là sinh vật tuyệt vời nhất thế giới này, nên tốt nhất đừng so sánh với ai cả, người nào cũng có cái đẹp riêng của họ mà.”

Vẻ mặt Nguyên Duy càng thêm phức tạp.

Cậu em họ nhu nhược này hình như cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, tuy là có nhiều khuyết điểm, nhưng mà ưu điểm cũng đáng sợ không kém.

Minh Thành Kiệt trò chuyện với Lị Lị một lúc rồi đứng dậy tạm biệt Nguyên Duy, bạn của Lị Lị có việc đột xuất nên cậu ấy phải đi dạo phố mua túi xách cùng Lị Lị. “Anh, vậy em đi trước nhé.” 
— QUẢNG CÁO —