Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục

Chương 19



Về đến nhà, Phó Nhuận Nghi và Nguyên Duy phân công rõ ràng, người thì cắm bó hoa cát cánh trắng và cẩm tú cầu xanh mua về vào lọ thủy tinh, người thì thay chậu đất mới cho chậu hoa nhài trên ban công đang bị lộ rễ.

Bé mèo con của Phó Nhuận Nghi rất bận rộn, bốn chân nhảy nhót vui vẻ, chạy qua chạy lại giữa phòng khách và ban công để giám sát. Sau khi Nguyên Duy thay chậu xong, nó lại lẽo đẽo theo chân Nguyên Duy quay vào trong nhà.

Sau đó khi Nguyên Duy vào phòng vệ sinh rửa tay, nó không dám vào theo, chỉ đứng ngoài cửa kính kêu meo meo.

Phó Nhuận Nghi quay đầu nhìn bé mèo, giây tiếp theo bỗng bị tiếng nước ào ào vọng ra từ phòng vệ sinh kích thích não bộ. Cô nhớ ra một chuyện quan trọng, hối hận bản thân đãng trí hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng xấu hổ cực kỳ. Cô bỏ mặc cành tú cầu còn lại, chạy ùa vào phòng vệ sinh chụp lấy món đồ chơi nằm trên bệ rửa mặt, mở tủ ra nhét vào, đóng tủ lại, động tác liền mạch dứt khoát.

Tốc độ nhanh như muốn thách thức kỷ lục Guinness thế giới vậy.

Nguyên Duy quan sát toàn bộ quá trình, tiện tay hất nước trên tay, không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Sau đó Phó Nhuận Nghi tiếp tục cắm cành tú cầu vào lọ, đặt lọ hoa lên bàn trà, bé mèo lại đi theo chân cô, dường như rất hứng thú với lọ hoa thủy tinh mới này.

Nguyên Duy từ phòng vệ sinh bước ra, nhìn căn phòng khách nhỏ xinh nhưng không kém phần tinh tế với tông màu sáng của Phó Nhuận Nghi, giữa những gam màu dịu dàng mà tươi sáng ấy, một người một mèo chung sống an nhiên.

Máy ảnh được đặt bên cạnh bàn, Nguyên Duy cầm lên, hỏi Phó Nhuận Nghi: “Cho tôi xem thử được không?”

Phó Nhuận Nghi đáp: “Được.”

Có lẽ Phó Nhuận Nghi có thói quen xem lại chi tiết ảnh chụp sau khi chụp xong, cũng như phán đoán lựa chọn đối với cô cũng không phải là việc khó, ảnh nào hỏng thì lập tức xóa đi. Từ tiệm hoa về nhà, tuy Phó Nhuận Nghi chụp nguyên một đường, nhưng xem kỹ lại cũng không có bao nhiêu ảnh.

Chẳng mấy chốc Nguyên Duy đã xem xong, nhảy sang thư mục ảnh chụp lần trước. Nhìn phông nền thì dường như ở một gian đình trên núi nào đó, bụi cây bên cạnh rất thấp, đầu ngón tay A Đồng đang đậu một con bướm vàng, cậu kinh ngạc đưa lên trước ống kính.

“Những tấm ảnh phía trước là chụp ở núi Thanh Đàm hả?” “Ừm.”

Phó Nhuận Nghi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa nhìn Nguyên Duy, như một học sinh ngoan ngoãn chờ giáo viên chấm bài tập vậy, sau khi đáp lại cô mới thấy khó hiểu mà hỏi: “Sao anh biết đó là núi Thanh Đàm? Anh cũng từng đến đó rồi à?”

“Tôi chưa từng đến đó. Hôm ấy tôi gặp chị gái của Minh Thành Kiệt ở khu nghệ thuật Thường Xuân, tình cờ trông thấy em và A Đồng, còn có…” Lật qua mấy bức ảnh chụp một mình A Đồng, trong màn hình vừa lúc xuất hiện nhân vật mà Nguyên Duy đang định nhắc đến, “Vị bác sĩ họ Hứa này.”

“Trông các em có vẻ rất thân thiết.”

Trong ảnh, bác sĩ Hứa với khí chất nho nhã một tay khoác vai A Đồng, tay còn lại xách một chiếc cặp sách nhỏ màu trắng sữa có treo một chú thỏ tai thẳng màu hồng tím rất bắt mắt, nhìn có vẻ là của con gái.

“Ừm.” Phó Nhuận Nghi gật đầu, nói tiếp, “Bác sĩ Hứa là người rất tốt, bố mẹ anh ấy và gia đình bà dì tôi đã quen biết mấy chục năm, quan hệ rất thân thiết. Anh ấy có mở một tiệm thuốc, thường xuyên về thị trấn khám chữa bệnh miễn phí, trước đó có khám cho ông của A Đồng bị căng cơ thắt lưng, đối xử với A Đồng cũng rất tốt.”

Nguyên Duy thản nhiên khen ngợi: “Đúng là rất tốt bụng.”

Phó Nhuận Nghi cũng tán thành: “Đúng vậy, bác sĩ Hứa rất tốt.”

Là con gái, mỗi lần Phó Nhuận Nghi dẫn theo A Đồng có vóc người của người trưởng thành nhưng lại mang tâm hồn trẻ con ra ngoài thực sự rất bất tiện, chỉ riêng việc không thể đi vệ sinh cùng A Đồng đã là một chuyện phiền phức. Vậy nên mấy lần ra ngoài đều nhờ bác sĩ Hứa giúp đỡ.

Nghe được lời hưởng ứng chân tình như vậy, Nguyên Duy ngước mắt nhìn Phó Nhuận Nghi. Qua một lát sau, anh đặt máy ảnh xuống, hỏi: “Núi Thanh Đàm có gì hay ho không?”

“Không khí trong lành, phong cảnh nên thơ, nhưng mà không có cáp treo, lần trước tôi đi còn bị trật khớp chân.” Phó Nhuận Nghi buồn rầu nói, “Tôi không thích leo núi chút nào cả.”

“Vậy Tân Loan có chỗ nào chơi vui khác không?” Phó Nhuận Nghi nhanh chóng tìm kiếm trong đầu.

Nguyên Duy ở lại thêm nửa tiếng nữa, hai người đơn giản trò chuyện về vài điểm tham quan nổi tiếng khác ở Tân Loan.

Phó Nhuận Nghi có thể cảm nhận được bầu không khí khá cứng nhắc, cũng lo lắng Nguyên Duy sẽ cảm thấy nói chuyện với mình rất nhàm chán.

Nhưng hết cách rồi, những ký ức chung ít ỏi giữa cô và Nguyên Duy vẫn dừng lại ở thời trung học, thời gian đã lâu, nhiều thứ cũng đã thay đổi. Còn liên quan tới Sùng Bắc thì có rất nhiều chuyện đã trở thành hồi ức mà Phó Nhuận Nghi không muốn nhắc đến nữa.

Thế nên trong mối quan hệ nửa thân quen nửa xa lạ như hiện tại, bọn họ chỉ có thể nói về một số chủ đề nhạt nhẽo.

Mặc dù khi tiễn Nguyên Duy ra cửa, Phó Nhuận Nghi có chút không nỡ, nhưng trong lòng phần đa là cảm thấy nhẹ nhõm.

Ngồi đối diện trò chuyện với nhau chẳng khác nào đang tự mổ xẻ bản thân một cách chậm rãi, Phó Nhuận Nghi không thể kiểm soát chính xác ngôn ngữ và phản ứng của mình, có khi chẳng cần đối phương hỏi kiểu xoáy sâu thì cô đã vô thức thể hiện mặt tiêu cực và không lành mạnh của mình rồi.

Đây là điều mà Phó Nhuận Nghi không muốn để Nguyên Duy biết.

Trước khi Nguyên Duy rời đi, anh còn hỏi Phó Nhuận Nghi về sắp xếp của thời gian tới, Phó Nhuận Nghi nói không có kế hoạch gì cả, có lẽ chỉ ở nhà.

Cuộc sống của Phó Nhuận Nghi luôn như một đám khí trơ, rất khó để tạo ra phản ứng hóa học với người khác, có thể dùng một cuộc điện thoại để gọi cô ra ngoài thì ngoài Bàng Như ra hình như chỉ có A Đồng.

Lúc A Đồng gọi điện thoại đến, Phó Nhuận Nghi vừa cho mèo ăn xong, chuẩn bị thay nước cho hoa tươi trong nhà.

A Đồng nói trong điện thoại: “Nhuận Nghi, em đợi lâu lắm rồi đấy, khi nào chị mới tìm được giáo viên dạy bóng rổ cho em đây?”

Nghe giọng điệu như đã chờ mấy tháng rồi vậy.

Mà thực tế là khi nhận được điện thoại của cậu, Phó Nhuận Nghi đã nhanh chóng tính toán trong đầu, từ lần trước bác sĩ Hứa đưa cậu về thị trấn đến giờ còn chưa đến ba ngày.

“Lâu rồi? Đâu ra mà lâu?”

A Đồng rơi vào trầm tư: “Bởi vì em—” rồi thốt ra một thành ngữ khiến Phó Nhuận Nghi dở khóc dở cười, lại khiến cô rất bùi ngùi, “Bởi vì em không thể chờ đợi được nữa.”

Hiện tại vẫn chưa đến kỳ nghỉ hè nên thị trấn không có nhiều bạn chơi, nhưng vườn cây đã bắt đầu ra quả, dù đã thuê công nhân thì gia đình bà dì vẫn bận rộn không ngừng, ban ngày không có nhiều thời gian để chăm sóc A Đồng, mà A Đồng lại không thể thích nghi với việc ở một mình trong thời gian dài.

Thời gian quá ngắn.

Phó Nhuận Nghi chưa kịp tìm thầy dạy bóng rổ cho cậu.

Dạy A Đồng chơi bóng rổ có thể sẽ phiền phức hơn dạy trẻ con bình thường nhiều, các sân bóng rổ khác đều không được, phải là sân bóng rổ ngoài trời ở công viên Văn Hy. Thầy giáo không chỉ có sự kiên nhẫn, kỹ năng giao tiếp và hòa đồng, mà còn phải cao hơn A Đồng, nếu không A Đồng không công nhận khả năng của đối phương.

Trước đây khi đưa A Đồng đến công viên Văn Hy xem người khác chơi bóng rổ, Phó Nhuận Nghi phát hiện ra một chuyện, đó là A Đồng khá bất lịch sự, dù chơi giỏi đến đâu thì cậu cũng không vỗ tay hoan hô cho những người thấp bé.

Phó Nhuận Nghi không hiểu bóng rổ, cũng không biết đây có phải là một kiểu phân biệt kỳ thị gì đó không.

Thầy giáo còn phải hợp với mắt của A Đồng nữa.

Nếu không A Đồng sẽ đột nhiên giở chứng nói: “Em ghét thầy, không muốn thầy dạy.” Đối diện với một thầy giáo hoàn toàn xa lạ không biết tính tình ra

sao, Phó Nhuận Nghi cũng không biết phải xử lý tình huống khó xử này như thế nào.

Phó Nhuận Nghi trở về thị trấn ở cùng A Đồng hai ngày, trong thời gian đó cô đã nhờ vả hết những người bạn có thể nhờ trong điện thoại.

Câu trả lời nhận được đều gần như nhau ——

“Anh chàng A được đấy, biết chơi bóng rổ, tuy không phải quá giỏi nhưng dạy một đứa con nít chắc là được. Cơ mà hình như anh ấy có ý với cậu hay sao đó? Sau này người ta có rủ cậu ra ngoài chơi thì đừng có lấy cớ bận rộn mà từ chối đấy nhé?”

A Đồng cũng rất quan tâm đến chuyện Phó Nhuận Nghi tìm giáo viên cho mình, cứ cách nửa ngày lại hỏi thăm một lần.

TV trong phòng ngủ và phòng khách cũng chẳng còn chiếu phim hoạt hình mà A Đồng thích nữa, toàn bộ đều chuyển sang kênh thể thao phát sóng các trận đấu bóng rổ.

A Đồng vừa đập quả bóng rổ mới toanh vừa say sưa bắt chước học theo, nhưng lại chẳng ra hình ra dạng gì. Cậu mơ tưởng rằng chỉ cần mình được chỉ điểm vài chiêu là có thể trở thành cao thủ bóng rổ, thế là dùng sức quá đà, không những không tạo nên kỳ tích mà còn đập hỏng cả camera giám sát trong phòng khách.

Vợ chồng bà dì tìm người đến sửa, tới bữa ăn bèn nói với A Đồng là lần này lên thành phố chỉ có một mình Nhuận Nghi dẫn cậu theo thôi, bọn họ rất lo cậu sẽ đột nhiên dở chứng, nói chỉ cần cậu ngoan ngoãn, đợi sau này cậu học được bóng rổ rồi thì ông bà sẽ cho người dỡ căn nhà mà bố mẹ cậu đã ở cách đây hai mươi năm ngay bên cạnh đi, xây cho cậu một sân bóng rổ riêng.

A Đồng vui mừng khôn xiết, hứa là sẽ nghe lời, sau đó càng thêm sốt ruột hỏi: “Nhuận Nghi, chị đã tìm được thầy chưa?”

Phó Nhuận Nghi vừa nhai miếng thịt gà mà bà dì gắp cho, vừa căng da đầu nói: “Tìm rồi, sẽ nhanh chóng tìm được thôi.”

Ăn tối xong, ông dượng còn phải kiểm tra sổ sách, Phó Nhuận Nghi bèn cùng bà dì dẫn A Đồng ra ngoài đi dạo.

Mấy ngày nay A Đồng mê bóng rổ đến nỗi lúc nào cũng kè kè quả bóng bên mình, đi dạo cũng phải vừa đi vừa đập bóng, vừa đập vừa chạy đuổi theo, bà dì đành phải đi theo cậu, qua một hồi Phó Nhuận Nghi đã bị bỏ lại phía sau một khoảng xa.

Cô cầm điện thoại trò chuyện với Bàng Như, Bàng Như nói có một người thích hợp muốn giới thiệu cho cô, nhưng người được giới thiệu này có một điểm trừ nho nhỏ, tuy nhiên trong mắt Bàng Như thì cũng không đáng kể là bao.

Bàng Như: “Cao 1m77 cũng không được sao? Bình thường ra ngoài cậu ta toàn tự xưng một mét tám đấy.”

Phó Nhuận Nghi: “Không được, cậu ta có thể tự nhận một mét tám, chứ A Đồng cao tới một mét tám hai lận, A Đồng sẽ nhận ra ngay.”

Bàng Như: “Thế thì đi giày độn, lại dùng keo vuốt cho tóc dựng lên một chút là được thôi. Em cũng biết đấy, chiều cao của đàn ông cũng giống như rau mới hái sáng sớm, lượng nước rất nhiều.”

Phó Nhuận Nghi còn chưa kịp trả lời thì điện thoại rung lên, hiện thông báo có cuộc gọi đến. Sau cái lần nhận được cuộc gọi từ dãy số này, Phó Nhuận Nghi đã lưu vào danh bạ, lúc này cái tên ‘Nguyên Duy’ khiến tim cô như đập hẫng mất một nhịp đang hiển thị trên màn hình.

Phó Nhuận Nghi hít sâu một hơi rồi bấm nút nghe, bất giác nín thở: “A lô? Nguyên Duy à?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó là giọng nói trầm ấm của Nguyên Duy: “…Phó Nhuận Nghi, tôi đang ở trước cửa nhà em.”

“Hả?”

“Em về thị trấn rồi à?”

Phó Nhuận Nghi rất bất ngờ, sao Nguyên Duy lại biết cô đi đâu?

Lúc cô xách túi hành lý và túi đựng mèo ra khỏi nhà chỉ gặp anh chàng ở đối diện, hai người làm hàng xóm của nhau đã mấy năm, anh ta đánh giá cô một lượt rồi hỏi bằng giọng thân quen: “Về thị trấn à? Nhà cô đã có đào bán chưa?”

Phó Nhuận Nghi nói đợi về rồi tôi sẽ hỏi thăm xem sao, hình như có giống chín sớm, nhưng bản thân cô thì chưa chắc sẽ về nhanh.

Nguyên Duy cũng biết tin này từ anh chàng hàng xóm đối diện nhà Phó Nhuận Nghi.

Ban đầu anh không muốn tỏ ra quá cố tình nên chỉ bấm chuông cửa nhà Phó Nhuận Nghi một lần, thấy không ai đáp lại thì toan rời đi.

Lúc đó anh chàng hàng xóm đang ôm bạn gái lên lầu, thấy vậy bèn nói: “Tìm Tiểu Phó à? Cô ấy về thị trấn rồi, cũng chưa biết khi nào quay lại, có chuyện gì gấp thì gọi điện cho cô ấy đi.”



“A Đồng gọi điện thoại nên tôi về thị trấn hai ngày.” Sau khi giải thích xong, trong giọng nói của Phó Nhuận Nghi thoảng qua chút vui mừng, “Sao hôm nay anh lại đến tìm tôi?”

Nguyên Duy đáp: “Tình cờ đi ngang qua thôi.”

Mặc dù không phải nói chuyện trực tiếp, nhưng khi nói “ừ” Phó Nhuận Nghi vẫn vô thức gật đầu với không khí.

Nguyên Duy hỏi: “Khi nào em về?”

Mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong, bản thân Phó Nhuận Nghi cũng không nói chắc được là khi nào mình sẽ quay về, đành phải thành thật kể lại việc chưa tìm được giáo viên dạy bóng rổ.

Nghe xong nỗi băn khoăn của Phó Nhuận Nghi, một lát sau, Nguyên Duy lên tiếng: “Tôi có thể dạy A Đồng chơi bóng rổ, em hỏi cậu ấy xem là có muốn không?”

Phó Nhuận Nghi cảm thấy A Đồng chắc chắn sẽ đồng ý, Nguyên Duy hoàn toàn phù hợp với mọi kỳ vọng mà cậu dành cho một giáo viên dạy bóng rổ. Hơn nữa vì chuyện chậu cây bị vỡ trước đây, A Đồng đã coi Nguyên Duy như người của mình, nên cũng đã có chút quen biết và thiện cảm với Nguyên Duy.

Mọi chuyện đều ổn, chỉ có một điều hơi khó.

Phó Nhuận Nghi nói: “Nếu tôi nói với cậu ấy là anh đồng ý dạy cậu ấy chơi bóng rổ, chắc chắn cậu ấy sẽ réo rắt đòi về ngay sáng mai…” Muốn cản cũng không cản nổi, nói không chừng còn sung sướng đến mất ngủ cả đêm.

“Thế thì em nói với cậu ấy đi.” “Hả?”

“Vừa hay ngày mai tôi có thời gian rảnh.”

“Thật à?” Khóe môi Phó Nhuận Nghi lập tức cong lên.

“Tôi biết anh đến Tân Loan là có công việc, cảm ơn anh đã đồng ý dạy A Đồng chơi bóng rổ. Anh yên tâm, cậu ấy sẽ không bám lấy anh đâu, bởi vì A Đồng không thể qua đêm ở nơi khác, đến trời tối là phải về, cho nên tối đa cũng chỉ chiếm dụng thời gian một ngày của anh thôi.”

Nghe những lời giải thích đầy cẩn thận và chi tiết ấy, Nguyên Duy khẽ bật cười: “Bộ nhìn tôi khó tình lắm sao? Như thể chỉ cần A Đồng làm gì không vừa ý tôi là tôi sẽ nổi giận ngay ấy, tôi là người như vậy à?”

“Không phải!” Phó Nhuận Nghi vội vàng giải thích vì sợ lời nói của mình bị hiểu nhầm, “Tôi đâu có nói là anh khó tính, chỉ là… tôi biết…. anh không thích những người hay những việc không quan trọng can dự vào cuộc sống của mình.”

Đây là điều Phó Nhuận Nghi biết được từ bà Nguyên và những gì cô tự quan sát được từ thời còn đi học.

Phó Nhuận Nghi nói: “Tôi hy vọng A Đồng vui vẻ, nhưng cũng không hy vọng niềm vui của A Đồng lại khiến anh thấy khó chịu.”

Nguyên Duy đã rời khỏi trước cửa nhà Phó Nhuận Nghi, trở về chiếc xe của mình. Bên trong xe không gian kín mít, giọng nói phát ra từ điện thoại có hơi lớn, nghe cô cứ lải nhải chuyện người khác vui hay không vui, anh bèn hỏi: “Thế còn em? Phó Nhuận Nghi, em có thấy vui không?”

Mặt trời đã lặn hẳn xuống dưới đường chân trời, hoàng hôn buông xuống, ven hồ nổi gió lạnh. Nhìn ao sen trước mặt đã bắt đầu lấp ló những nụ sen, Phó Nhuận Nghi nhặt một viên đá nhỏ ven đường lên, “vèo” một tiếng ném xuống, thấp giọng đáp: “Nghĩ đến chuyện ngày mai có thể gặp anh là bây giờ đã có chút vui vẻ.”

Thế là, vừa biết được tin ngày mai sẽ có thầy đến dạy mình chơi bóng rổ, A Đồng chẳng những không mừng đến mức mất ngủ mà ngược lại còn rất thông minh, cậu vừa thong dong đi bộ về nhà là đòi đi tắm rửa ngay.

A Đồng long trọng tuyên bố với cả nhà rằng cậu muốn ngủ sớm một chút, để sáng mai học chơi bóng rổ tốt hơn.

Ngược lại là Phó Nhuận Nghi cứ như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Đêm đã dần khuya, cô nằm nhoài bên gối ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến Nguyên Duy là lại không chợp mắt được.
— QUẢNG CÁO —