Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục

Chương 29



Phó Nhuận Nghi lấy chiếc khăn tắm trên giá xuống quấn quanh người, nhìn đống quần áo sạch sẽ của cô và Nguyên Duy để chung với nhau, chiếc áo phông màu xám đậm của đàn ông nằm sát bên chiếc váy ngủ màu trắng ngà tươi mới mềm mại bị cô vo tròn như cái bánh bao.

Bàn tay trắng nõn đã vươn ra chợt đổi hướng, chộp lấy chiếc áo phông màu xám đậm bên cạnh váy ngủ, Phó Nhuận Nghi quay đầu nhìn Nguyên Duy.

Ngón tay thon dài của Nguyên Duy còn chưa kịp luồn vào mái tóc đen ẩm ướt thì bọt xà phòng đã chẳng thấy đâu nữa.

Phó Nhuận Nghi nhìn một lúc, lòng bàn tay không khỏi siết chặt, dè dặt hỏi: “Nguyên Duy, tôi mặc áo của anh được không?”

Nguyên Duy vuốt hết tóc mái ra sau, kiểu tóc vuốt ngược ẩm ướt chẳng hề chải chuốt này cộng thêm khuôn mặt đầy vết nước lạnh, khiến cho ngũ quan góc cạnh của anh bỗng chốc đẹp trai sắc bén.

Sau khi nghe giọng nói của Phó Nhuận Nghi, Nguyên Duy lau đi làn nước trên mặt, nhìn Phó Nhuận Nghi đang quấn khăn tắm cầm áo của anh trên tay. Anh nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười thích thú.

“Thế tôi mặc gì? Mặc váy ngủ của em à?”

Phó Nhuận Nghi thoáng sững người, gò má lập tức nóng bừng, nhất thời cũng ngượng ngùng muốn bật cười. Biết Nguyên Duy không có ý từ chối, cô vội vàng đưa ra cách giải quyết: “Trong vali anh mang theo còn quần áo khác không? Tôi đi lấy cho anh nhé?”

Giọng điệu thận trọng thương lượng của Phó Nhuận Nghi khiến Nguyên Duy cảm thấy rất thừa thãi, nhưng anh không tỏ vẻ chán ghét, chỉ gật đầu nói: “Ừ, em đi đi.”

Phó Nhuận Nghi kẹp dép lê “lạch bạch” chạy ra ngoài, nhưng không quay lại nhanh như trong tưởng tượng. Đợi đến khi đầu tóc của Nguyên Duy đã sắp sửa khô, khe cửa phòng tắm mới ló ra một cánh tay trắng nõn. Giữa các ngón tay kẹp một chiếc áo phông trắng, lặng lẽ nhét vào trong.

Nguyên Duy nhìn sang, thầm khen ngợi thiết kế hoa văn khắc trên cửa kính phòng tắm này rất tinh xảo.

Dù không nói chuyện nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ người đứng ngoài cửa kia đang mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, vạt áo che khuất cả cặp đùi, mặc dù cánh tay đưa vào thẳng tắp nhưng người bên ngoài lại không đứng ngay ngắn đoan trang.

Hình như đang vui vẻ, hình như đang tinh nghịch, chẳng những nghiêng người mà còn nhón cả một chân.

Nguyên Duy đưa tay nhận lấy chiếc áo từ bên cửa, Phó Nhuận Nghi ở ngoài cửa lập tức chạy mất dạng, đế dép mỏng lại vang lên tiếng ‘lạch bạch’.

Mặc áo vào rồi Nguyên Duy mới phát hiện ra chiếc áo phông trắng này và chiếc áo phông màu xám vừa nãy là cùng một hãng, kiểu dáng cũng rất giống nhau.

Rất khó để không suy đoán lung tung, người đi lấy quần áo cho anh nhất định là đã tỉ mỉ so sánh vài chiếc áo ngắn tay rồi mới chọn lấy chiếc này.

Trong phòng khách, tiếng máy sấy tóc chỉ vang lên một lúc rồi ngừng lại.

Lúc Nguyên Duy uống nước xong từ trong bếp đi ra, anh nhìn thấy mái tóc dài của Phó Nhuận Nghi vẫn còn hơi ướt, trên đỉnh đầu quấn chiếc khăn lông, máy sấy tóc thì để sang một bên. Hình như mèo con nhảy lên ghế sô pha muốn chơi với cô. Trên tay Phó Nhuận Nghi cầm cần câu mèo hôm qua mới đi mua cùng

Nguyên Duy, vừa lắc nhẹ vừa hỏi mèo con: “Em thích món đồ chơi mới này không?”

Nguyên Duy sấy tóc cho mình, ánh mắt vẫn luôn dõi theo một phạm vi nhất định. Dường như chiếc cần câu mèo có công năng cực lớn, không chỉ hấp dẫn được sự chú ý của mèo con mà với những người đàn ông trưởng thành như anh cũng không cưỡng lại được mỗi khi thấy Phó Nhuận Nghi vẩy cần câu mèo ấy.

Trong sự tương phản một động một tĩnh, ánh mắt Nguyên Duy dừng trên người Phó Nhuận Nghi rất lâu, lại bắt đầu vô thức phân tích Phó Nhuận Nghi. Cuộc sống của cô gần như không có nhịp điệu cố định, anh từng lầm tưởng Phó Nhuận Nghi có thói quen không tập trung được lâu, về sau phát hiện có lẽ cô có một bộ logic riêng để đánh giá xem sự việc đó có quan trọng hay không.

Trong khả năng của bản thân, cô sẽ cố gắng hết sức để làm theo ý mình.

Ví như sấy tóc được một nửa thì chạy đi chơi với mèo con, cũng chẳng có gì mâu thuẫn.

Tóc của anh ngắn, rất dễ hong khô.

Nguyên Duy tắt máy sấy, gọi Phó Nhuận Nghi một tiếng, vẫy tay kêu cô về sofa. Nguyên Duy nhìn cô đi tới rồi ngồi xuống, lòng bàn tay khép lại cách khăn lông xoa nhẹ, bật chế độ gió nhẹ nhàng sấy tóc cho Phó Nhuận Nghi.

Phó Nhuận Nghi ngoan ngoãn ngồi khép hai chân lại, trông tư thế vẫn còn hơi gượng gạo.

Bé mèo lại chạy đến, nhảy lên đùi cô.

Phó Nhuận Nghi khẽ cúi đầu, tóc mái rủ xuống che khuất phần lớn khuôn mặt. Từ góc độ của Nguyên Duy, anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu mềm mại của cô, cả cái cách cô cố gắng dùng tay che mắt bé mèo trên đầu gối mình nữa.

Hành động này khiến người ta không khỏi nhớ đến buổi chiều cuồng nhiệt kia, cô nói năng lộn xộn: “Mèo con vào rồi, mèo con sẽ nhìn thấy.”

Nguyên Duy cúi người xuống, cố tình áp sát vào Phó Nhuận Nghi với vẻ lưu manh, dùng giọng trầm thấp cố ý nhắc nhở: “Nó nhìn thấy rồi đấy.”

Phó Nhuận Nghi cũng đang nghĩ đến chuyện xảy ra buổi chiều, bàn tay che mắt bé mèo chợt khựng lại.

Tựa như không thể chấp nhận được việc mèo con của mình không còn trong sáng, Phó Nhuận Nghi nhẹ nhàng xoa đầu bé mèo, sau đó lại bịt tai bé mèo vài cái, giống như kiểu ‘có bệnh mới vái tứ phương’. Cứ như thể coi bé mèo là một chiếc khăn mặt dính đầy nước bẩn, vò nhẹ một hồi rồi vắt hết nước bẩn ra, mèo con sẽ sạch sẽ trở lại.

Phó Nhuận Nghi thậm chí còn cố gắng tự thôi miên bản thân: “…Nó sẽ quên nhanh thôi.”

Nguyên Duy: “Con cá mới quên nhanh được.”

Phó Nhuận Nghi quay đầu lại lườm Nguyên Duy một cái, bị vạch trần ảo tưởng, ‘muốn nổi giận’ và ‘không nỡ nổi giận với Nguyên Duy’ đang giằng co trên nét mặt cô. Hai má cô phồng lên, lông mày lại rủ xuống, dáng vẻ muốn tức giận mà không tức giận trông vừa bất lực lại đáng yêu. Cánh môi cô mấp máy hồi lâu, nhưng nửa ngày sau cũng không nói ra được một câu nào.

Nguyên Duy khép hờ mí mắt, thấy Phó Nhuận Nghi như vậy, trên mặt anh lại hiện lên ý cười nhàn nhạt. Anh vừa giả vờ như không có gì xảy ra vừa được đà lấn tới, lòng bàn tay không cầm máy sấy đường hoàng ấn nhẹ lên đầu Phó Nhuận Nghi, sấy sang phần tóc bên kia, để cô giữ nguyên tư thế ngước nhìn anh như vậy. Anh lại cố ý không nhìn cô, không giao tiếp bằng mắt với Phó Nhuận Nghi, ngón tay luồn vào mái tóc cô vuốt ve, dáng vẻ vô cùng tập trung.

Phó Nhuận Nghi mím chặt môi, thầm nghĩ may mà Nguyên Duy không phải là thợ làm tóc thật. Nếu không, dù anh có đẹp trai đến đâu thì với thái độ phục vụ lạnh lùng thế này khách hàng cũng sẽ không mua thẻ thành viên ở chỗ anh.

Doanh thu chắc chắn sẽ tụt dốc.

Nói không chừng còn nhận được rất nhiều phàn nàn của khách hàng, cảm thấy thái độ phục vụ của Nguyên Duy không tốt.

Đợt trước Phó Nhuận Nghi cùng Bàng Như và một người mẫu khác đến một tiệm làm tóc để chăm sóc tóc thì nhìn thấy quản lý đang mắng một chàng trai cá tính ở trong góc. Hình như có một nữ khách hàng nói đùa rằng, lát nữa cậu đi ăn với tôi thì tôi sẽ mua thẻ VIP của tiệm, nhưng chàng trai không đồng ý, thế là đắc tội với vị khách hàng kia.

Ông chủ tiệm rất nóng tính, giọng điệu cũng rất hung dữ, ném chiếc tạp dề màu đen in logo của tiệm lên người chàng trai kia, nói: “Làm được thì làm, không làm được thì cút!”

Phó Nhuận Nghi suy nghĩ vẩn vơ, nếu chàng trai đó là Nguyên Duy, có lẽ cô sẽ bước tới nói với anh rằng: “Hay là anh cút đến nhà tôi đi?”

May mắn là Phó Nhuận Nghi không phải người nóng nảy, lại luôn đối xử với Nguyên Duy rất nồng nhiệt, cho dù muốn rủ Nguyên Duy đi ăn chung mà bị từ chối thẳng thừng thì cũng chẳng hề tức giận, càng không phàn nàn gì về Nguyên Duy.

Luồng gió ấm sượt qua tai, theo tiếng ào ào đổi từ bên nay sang bên khác.

Phó Nhuận Nghi nhìn thấy những sợi tóc mềm mại của mình bay bay, ngọn tóc giống như những chiếc xúc tu nhỏ rơi trên cánh tay và quần áo của Nguyên Duy, sau đó lại nhẹ nhàng bật ra, đến và đi đều không hề để lại dấu vết.

Phó Nhuận Nghi cảm thấy bản thân giống như chú cá vàng nhỏ trong bể cá, trí nhớ ngắn ngủi, chẳng mấy chốc đã quên đi cảm xúc lo lắng rằng chú mèo con

không còn trong sáng nữa. Trái tim hệt như một nhúm bông liễu được cơn gió ấm áp ve vuốt, lặng yên co mình lại.

Phó Nhuận Nghi ngẩng đầu nhìn Nguyên Duy, nói: “Ngoài thợ làm tóc ra, anh là người thứ ba sấy tóc cho tôi đấy.”

“Thế à? Vậy tính ra tôi cũng không đặc biệt lắm nhỉ.”

Nguyên Duy khẽ cười, nhưng tiếng cười bị tiếng máy sấy át đi mất. Bởi vì Phó Nhuận Nghi đang nhìn anh không chớp mắt nên mới bắt được động tác rất nhỏ giữa chóp mũi và môi anh, đó là kiểu cười chỉ thở ra tiếng rất khẽ.

Nếu lúc này mà áp sát vào người anh, chắc chắn sẽ cảm nhận được khoảnh khắc lồng ngực anh rung lên khe khẽ.

Như đợt sóng đầu tiên lúc thủy triều dâng lên, chỉ hờ hững tràn vào, bờ cát chờ đợi ngày đêm bỗng chốc trở nên mềm mại ẩm ướt, cam tâm tình nguyện để lớp sóng này cuốn đến bất cứ nơi đâu trên thế gian.

Phó Nhuận Nghi cứ thế ngẩn người một lúc. Nguyên Duy hỏi: “Hai người còn lại là ai?”

Phó Nhuận Nghi đáp: “Mẹ, còn có Văn Ninh.” Sợ Nguyên Duy không biết, cô lại giải thích thêm một câu, “Chính là Phó Văn Ninh, chị gái của tôi.”

Nghe đến tên vị thiên kim thật kia, Nguyên Duy có chút bất ngờ: “Cô ấy còn từng sấy tóc giúp em, vậy là quan hệ của hai người rất tốt?”

“Không phải, lúc đó tay tôi bị trật khớp.”

Ánh mắt Nguyên Duy nhanh chóng dời đến cổ tay Phó Nhuận Nghi: “Tay nào?”

Phó Nhuận Nghi giơ lên một chút, là tay phải vừa cầm vợt cũng vừa cầm đàn violin.

Nhìn bàn tay của mình, cô lại nhớ đến dáng vẻ Phó Văn Ninh sấy tóc cho mình lúc mười mấy tuổi. Lúc đó Phó Văn Ninh vừa sấy vừa nhìn hai người trong gương, giọng điệu lạnh lùng nói cô không cần phải như vậy.

“Mày vẫn xinh đẹp vẫn học giỏi đó thôi? Mày cho rằng làm như vậy là sẽ kết thúc à? Vẽ chuyện rắc rối gì chứ.”

Phó Nhuận Nghi khi đó chỉ ngậm ngùi im lặng, cánh tay bị thương treo lên thỉnh thoảng truyền đến cảm giác đau đớn khó nhịn, nhưng hàng mi cô cụp xuống, ánh mắt thà rằng đếm đường vân trên thạch cao cũng không muốn nhìn vào trong gương. Sau khi tiếng máy sấy tóc dừng lại, cô nói với Phó Văn Ninh một câu cảm ơn.

Cho đến bây giờ, Phó Nhuận Nghi vẫn không biết ý của Văn Ninh lúc đó là nói cô không cần phải khiến bản thân bị thương như vậy, hay là cho dù cô có làm như vậy thì cũng còn lâu mới đủ.

Cũng may là sau này cô không cần phải làm chuyện cố gắng đỡ lấy quả bóng không nằm trong tầm với để dẫn đến bị thương như thế nữa.

Phó Nhuận Nghi cũng là người rất sợ đau. Tiếng gió bên tai dừng lại.

Nguyên Duy nói: “Được rồi.” Tiếp đó hỏi cô máy sấy tóc này phải để ở đâu, Phó Nhuận Nghi chỉ vào một chiếc tủ nào đó ở phòng khách, nói để ở ngăn kéo thứ hai.

Giọng nói vừa dứt, ngoài ban công bỗng nhiên vang lên một tiếng động lạ.