Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục

Chương 41



Phó Nhuận Nghi mang theo tâm trạng rối bời chỉ mong nhanh chóng quay về căn hộ nhỏ của mình ở Tân Loan. Nhưng khi mở cửa ra, tâm trạng của cô cũng chẳng thể nào tốt lên được.

Cô quên béng rằng trước đây vì muốn mình tỏ ra bận rộn mà cô đã cải tạo căn hộ nhỏ này.

Chậu cây cảnh xanh mướt chiếm kha khá diện tích trong nhà, cành lá xum xuê sinh trưởng tươi tốt, nhưng vấn đề là cô vẫn chưa quen lắm. Vỏ đệm sofa mới

thay cũng không thuận mắt bằng màu cũ. Robot hút bụi được cài đặt chế độ hẹn giờ dù siêng năng giữ cho sàn nhà sạch bong kin kít nhưng Phó Nhuận Nghi vẫn thấy khó chịu mỗi khi nó lượn lờ khắp nơi, bèn bước tới tắt phụt đi.

Ngồi phịch xuống ghế sofa, Phó Nhuận Nghi nghĩ cách khôi phục lại nguyên trạng cho căn nhà này.

Lúc rời khỏi đây, Phó Nhuận Nghi đã tìm kiếm mấy cửa hàng nhận nuôi thú cưng quanh khu vực mình ở, cẩn thận xem qua điểm đánh giá và bình luận của khách hàng. Phát hiện cửa hàng nào cũng có đánh giá tiêu cực, Phó Nhuận Nghi chẳng yên tâm giao mèo cưng của mình cho bên nào hết.

Thế là cô liên lạc với Bàng Như, hỏi xem cô ấy có thể giúp đỡ chăm sóc được không.

Dạo này ngày nào Bàng Như cũng gửi ảnh sinh hoạt của bé mèo cho Phó Nhuận Nghi xem. Mèo cưng được chăm sóc rất chu đáo, ăn ngon ngủ kỹ. Mấy cô em gái ở studio của Bàng Như đều rất thích bé mèo nhà Phó Nhuận Nghi.

Bàng Như nhận được tin nhắn Phó Nhuận Nghi đã về Tân Loan bèn mang mèo đến trả, vừa bước vào cửa đã bị khung cảnh trong nhà làm cho giật cả mình.

Cô ấy vén nhánh cây dương xỉ dài thòng đang được treo trên tường sang một bên. Nhìn quanh quất một vòng, Bàng Như lại thấy thêm ba bốn chậu cây cảnh khác cũng chiếm khá nhiều diện tích mà cô ấy chẳng biết tên là gì.

Bàng Như hỏi Phó Nhuận Nghi: “Em làm cái trò gì trong nhà thế? Chán làm gái ngoan hiền lành, tính chuyển sang sống kiểu hoang dã à?”

Trước khi Bàng Như đến, Phó Nhuận Nghi đã tự ngẫm nghĩ hồi lâu. Lúc này cô bê ghế lại, đứng lên bưng chậu dương xỉ kia đặt lên tủ thấp, nói với Bàng Như: “Bây giờ em đã ngộ ra một điều rồi, về sau chớ có đưa ra quyết định vào ban đêm, lại càng không được mua sắm online lúc đêm hôm. Chị có muốn số cây này không, bưng về studio bày cho đẹp đi, còn cái kia nữa….”

Phó Nhuận Nghi chỉ vào chiếc máy hút bụi đang đứng dựa vào tường nghỉ ngơi, nói: “Nhà em chật quá, cũng không dùng đến.”

Một nơi chỉ cần hai phát chổi là dọn dẹp xong xuôi, thế mà cái máy hút bụi ngu ngốc này lại phải đụng tới đụng lui cả buổi trời.

“Cho chị hết à?” Bàng Như chỉ tay vào mình, hỏi, “Thế lúc trước em mua về làm gì?”

Phó Nhuận Nghi nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Mua về dùng thử, giờ dùng thử xong rồi, hình như không ổn lắm.”

Bàng Như đặt bé mèo sang một bên, cúi xuống xem cái hộp đựng máy hút bụi để cạnh đấy, mừng rỡ kêu lên: “Vẫn còn trong thời gian dùng thử, không thích thì trả lại là được mà.”

Phó Nhuận Nghi vội lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi em ngại lắm, tự dưng em nổi hứng muốn mua, giờ lại bắt người ta trả tiền cho mình, mà trả hàng cũng rắc rối nữa. Em tặng cho chị đấy, studio của chị rộng rãi, chắc là dùng được.”

Bàng Như cũng không khách sáo thêm nữa: “Vậy chị nhận nhé.” Nói rồi cô ấy đứng dậy nhìn đống cây xanh um tùm xung quanh, ngập ngừng hỏi tiếp, “Mấy cái cây này cũng tặng cho chị luôn à?”

Phó Nhuận Nghi gật đầu.

Đây chính là cách xử lý mà cô nghĩ ra, đem tặng hết số đồ đạc thừa thãi ấy đi, để chúng phát huy hết công dụng ở một nơi khác.

Dù không rành lắm về mấy loại cây cảnh chậu to, thậm chí còn không biết tên mấy chậu cây này là gì, nhưng rõ ràng trông chúng cũng rất có giá trị và không kém phần sang chảnh. Bàng Như hỏi: “Chắc là em tốn khối tiền cho chỗ này đúng không?”

“Trừ cái cây dương xỉ ra thì mấy chậu còn lại cũng khá đắt.” Phó Nhuận Nghi thành thật nói, “À cái chậu dương xỉ này em không cho chị đâu. Hôm ấy nghe nhân viên công ty cây cảnh bảo hình như mèo rất thích loại cây này, thích gặm gặm để mài răng hay sao đó. Mấy chậu khác thì chị cứ bê đi thoải mái.”

“Hôm nay chắc không mang đi hết được, hôm nay chị đi xe hai chỗ, chắc mai phải hỏi mượn xe bán tải đến chở mới hết được.” Bàng Như lại quan sát phòng khách nhà Phó Nhuận Nghi một lượt, ngoài đống cây cảnh ra thì cũng chẳng có gì khác biệt. Đợi cô ấy chuyển đống cây này đi là mọi thứ sẽ trở lại như cũ thôi.

Là người từng trải, Bàng Như hiểu rõ trong lúc tâm trạng đang dao động thất thường các cô gái thường dễ nảy ra những ham muốn mua sắm kỳ quặc. Cô ấy đã từng chứng kiến không ít trường hợp thẻ tín dụng bị quẹt sạch sẽ, nhưng kiểu quyết tâm biến căn nhà của mình thành hang động hoang dã để ẩn mình như Phó Nhuận Nghi thì quả thật là lần đầu cô ấy được chiêm ngưỡng.

Nhưng cũng có thể thấy được người đàn ông đó ảnh hưởng đã đến Phó Nhuận Nghi không nhỏ.

“Bây giờ là tình huống gì? Hoàn toàn chấm dứt rồi à?”

Phó Nhuận Nghi nhớ tới câu Nguyên Duy nói với cô sau cùng, cụp mắt xuống: “Vẫn chưa…”

Bàng Như nhíu mày, giọng lên hẳn một tông: “‘Vẫn chưa’ là có ý gì? Lần này tới Sùng Bắc hai người các em ‘tro tàn lại cháy’ à?”

Phó Nhuận Nghi lắc đầu: “Không phải, hình như anh ấy định kết hôn… nên muốn nói rõ ràng với em.”

Bàng Như lập tức mắng: “Mẹ nó chứ đồ sở khanh! Người bình thường đâu có ai đưa ra quyết định kết hôn trong vòng mười ngày nửa tháng chứ? Hả? Biết mình

sắp kết hôn rồi mà còn tới trêu chọc em! Kiểu đàn ông gì vậy? Đứng núi này trong núi nọ à? Chị thật sự lo lắng cho cô vợ tương lai của cậu ta đấy.”

Phó Nhuận Nghi biết cô ấy đang bất bình thay cho mình, nhưng cô cũng phải kể lại cho Bàng Như nghe những gì cô đã được nghe. Có thể Nguyên Duy không phải là người luôn theo khuôn phép, nhưng cũng tuyệt đối không phải kẻ bại hoại đạo đức.

“Hình như chuyện rất đột ngột, ông nội anh ấy qua đời, tiếc nuối duy nhất là chưa thấy anh ấy kết hôn, cũng có thể còn một số lý do khác, tóm lại bây giờ anh ấy muốn kết hôn đơn giản trong thời gian giữ đạo hiếu.”

“Buồn cười chết mất, còn giữ đạo hiếu nữa chứ. Tài sản đã hơn trăm triệu chưa mà chơi cái trò cổ hủ phong kiến đó!”

Phó Nhuận Nghi lí nhí: “Chắc là phải hơn trăm triệu rồi chứ….”

Bàng Như như bừng tỉnh, đúng rồi, anh là anh họ của Minh Thành Kiệt đấy!

Gia sản nhà họ Minh có thể lọt vào top mười ở Tân Loan rồi, tài sản hơn trăm triệu chỉ là chuyện nhỏ.

Là do cô ấy hồ đồ rồi.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô ấy được, một thiếu gia nhà giàu hẳn hoi không ở khách sạn sang trọng mà ngày nào cũng chui rúc trong căn hộ bé tẹo này của Phó Nhuận Nghi, lại còn chơi tennis với Phó Nhuận Nghi, nấu ăn cho Phó Nhuận Nghi, làm cô ấy cứ tưởng đâu Phó Nhuận Nghi tìm được một tên đàn ông chỉ biết bám váy phụ nữ.

Bàng Như bĩu môi, gượng gạo nói: “Thôi được rồi, xem như là nể mặt gia thế giàu có của anh ta, chị sẽ thông cảm cho truyền thống nhà anh ta vậy.”

Sau đó lại nghiêm giọng chuyển lời: “Nhưng mà——”

“Dù có giàu có đến đâu cũng không thể lừa dối tình cảm của người khác như thế được?”

Phó Nhuận Nghi đáp: “Anh ấy không lừa em.”

Nghe vậy, Bàng Như lập tức nhăn mặt, van nài Phó Nhuận Nghi hãy tỉnh táo lại: “Em rõ là bị lừa thảm hại rồi! Bé ngốc của chị ơi! Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đàn ông đẹp chỉ để chơi đùa thôi, không thích hợp để rung động đâu! Lần này cứ xem như là một bài học xương máu đi.”

Phó Nhuận Nghi muốn nói rằng cô không hề cảm thấy mình bị thiệt thòi, ngược lại cô còn thấy mình đã nhận lại được kha khá, chỉ là vẫn còn chút tham lam, nghĩ rằng nếu có thể nhiều hơn một chút thì tốt biết mấy.

Trước đây cô từng đọc một cuốn sách, trong sách viết: Tình yêu là một thuyết tương đối, kẻ muốn thắng mà thua thì mới thật sự là thua; còn kẻ chẳng màng

đến thắng thua thì dù thua hay thắng cũng chẳng khác gì nhau, người đã không quan tâm đến thắng thua thì kết quả thế nào cũng có thể chấp nhận được.

Nhưng mà nói như vậy chắc chắn Như Như sẽ không hiểu. Bởi vì với tư cách là bạn bè, cô ấy cũng chỉ mong bạn mình có được kết quả tốt đẹp.

Thế nên Phó Nhuận Nghi không giải thích thêm, cũng không muốn Như Như vì chuyện này mà tức giận nữa, cô gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi, Như Như, để em mời chị một bữa cơm nhé, em biết một nhà hàng này ngon lắm.”

Là một nơi Nguyên Duy từng dẫn cô đi ăn, một nhà hàng gia đình tuy hơi đắt tiền nhưng khung cảnh và món ăn đều rất tuyệt, rất hợp khẩu vị của Phó Nhuận Nghi.

Phó Nhuận Nghi chưa bao giờ nghiêm túc tìm hiểu xem rốt cuộc mình thích ăn món gì, cô luôn là kiểu người phối hợp với khẩu vị của người khác khi đi ăn cùng nhiều người, giống như màu trắng trên bảng pha màu, pha vào đâu cũng đều hài hòa.

Phó Nhuận Nghi gần như chưa bao giờ bày tỏ sở thích ăn uống của mình, bởi vì những ngày tháng ăn gì cũng được, không ngon cũng có thể nuốt được này cô đã trải qua rất lâu rồi.

Chính ngày hôm đó Nguyên Duy đã nói với cô, theo như anh quan sát được thì Phó Nhuận Nghi thích ăn đồ hơi cay một chút, mấy món ăn đặc sản của nhà hàng gia đình này hoàn toàn phù hợp với cô.

Phó Nhuận Nghi nếm thử tất cả các món Nguyên Duy gọi, phát hiện ra mình quả thực thích mấy món hơi cay hơn, còn món không cay hoặc quá cay thì không thích bằng, nhưng cũng có thể ăn được.

Nguyên Duy nói với cô: “Sau này em có thể không cần nói ‘tùy ý’, em không phải là người thế nào cũng được, bây giờ em đã có sở thích của riêng mình rồi.”

Bàng Như liếc nhìn Phó Nhuận Nghi đang ngẩn ngơ, thở dài nói: “Hôm nay em tặng chị bao nhiêu là đồ rồi mà còn muốn mời chị ăn cơm nữa à? Thôi để chị mời em đi, chúc mừng em quay về cuộc sống độc thân.”

Phó Nhuận Nghi hoàn hồn, có chút khó hiểu: “Em vẫn luôn như vậy mà.”

Bàng Như nhíu mày, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “…Vậy trước đây em với anh họ của Minh Thành Kiệt là thế nào?”

“Chơi đùa thôi.” Giọng điệu của Phó Nhuận Nghi rất nghiêm túc. Bàng Như tỏ ra ngờ vực.

Phó Nhuận Nghi nói: “Chẳng phải trước đây chị nói kiểu quan hệ này khá tự do, cũng phù hợp với nam nữ thanh niên thời bây giờ hơn sao?”

“Đó chỉ là mấy câu nói bâng quơ của chị thôi, em ghi nhớ trong lòng hết à?” Phó Nhuận Nghi thành thật nói: “Ừm, bởi vì em cũng cảm thấy rất tốt.”

“Nếu em cảm thấy vì anh ấy là bạn trai của mình nên em mới cảnh tỉnh bản thân không nên qua lại quá mức thân thiết với những người con trai khác, vậy thì em cũng không phải thích anh ấy thật lòng, có khả năng chỉ là sợ bản thân mình không ra gì. Thích thật lòng là trong tiềm thức tự động bài xích người khác, là khi không có bất kỳ ràng buộc nào, trước hàng vạn sự lựa chọn, mình đều chọn anh ấy, chỉ chọn anh ấy.”

Bàng Như thở dài: “Bé ngốc của chị ơi! Kiểu quan hệ không chắc chắn này là kiểu quan hệ không ai có trách nhiệm với ai cả!”

Phó Nhuận Nghi nói: “Em hiểu, trong mối quan hệ đã được xác định sẽ đi kèm với những trách nhiệm xác đinh, sự chắc chắn sẽ khiến người ta an tâm. Nhưng mà, chúng ta đã là những người trưởng thành có thể tự quyết định cho cuộc đời của mình rồi, kỳ thực không cần ai phải chịu trách nhiệm với chúng ta cả, cũng chẳng ai muốn thứ tình cảm gắn kết lẫn nhau chỉ còn lại trách nhiệm. Thứ con người ta khao khát thực chất vẫn luôn là một tình yêu chắc chắn mà thôi.”

Bàng Như im lặng hồi lâu, cảm xúc kích động ban đầu cũng như màu sắc đậm dần phai nhạt, cuối cùng cổ họng khẽ động đậy, giọng nói dịu dàng mà trầm thấp: “Phó Nhuận Nghi, em thật sự… Đôi khi em thốt ra mấy câu kỳ quặc khiến chị vừa cảm thấy rất có lý, vừa khiến chị bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hóa ra chị đã trở thành một con người tầm thường rồi.”

Phó Nhuận Nghi khẽ chớp mắt: “Kỳ lạ lắm sao?”

“Cứ như thể mọi người đều dần trưởng thành, dù chủ động gia nhập hay bị động cải tạo thì vẫn bị biến thành những hình thù kỳ quái na ná nhau, chỉ có em là vẫn dừng lại ở giai đoạn phôi thai sạch sẽ.”

Nói xong, Bàng Như lại thở dài: “Haiz, trước đây cứ bảo em ru rú trong nhà quá, muốn em tiếp xúc với xã hội nhiều hơn, tìm việc gì đó đứng đắn mà làm, thật ra là do chị suy nghĩ quá đơn giản rồi. Xã hội này mục nát lắm, cũng chẳng có gì hay ho để tiếp xúc, một đám người bề ngoài thì làm việc đứng đắn, được một thời gian lại bắt đầu giở trò mèo, đâu đâu cũng có.”

Bàng Như thao thao bất tuyệt: “Cứ như con khỉ đột trong rừng ấy, ngày ngày ngoài ngủ thì chỉ có hái chuối, nhưng có ai bảo con khỉ đó vô công rỗi nghề không? Không hề. Nhưng đổi thành con người ngoài ăn với ngủ ra, không muốn tiếp xúc với xã hội thì lại là làm chuyện không đàng hoàng đứng đắn? Phê phán như liệu có hợp lý không? Hoàn toàn không hợp lý chút nào!”

Phó Nhuận Nghi nhìn Bàng Như với ánh mắt ngưỡng mộ: “Như Như, chị nói chí phải!”

Bàng Như mỉm cười, đón nhận lời khen ngợi: “Đúng vậy, nghe chị là chuẩn không cần chỉnh. Mấy hôm nữa chị tới đón em đi quay quảng cáo phấn má hồng, làm xong vụ này chúng ta lại ở nhà vui vẻ làm khỉ đột.”

“Hả?” Phó Nhuận Nghi ngẩn người ra một lúc, “Lại còn phải quay quảng cáo nữa à?”

Bàng Như khoác vai cô, nhắc nhở cô mang chìa khóa khi ra ngoài, lời nói dịu dàng như gió xuân: “Quảng cáo phấn má hồng này không cần quay toàn thân, không cần giảm cân, trạng thái khuôn mặt em hiện tại là vừa đẹp rồi. Em nghĩ thử xem, em vừa mới chia tay một anh chàng đẹp trai, dù sao thì trong lòng cũng trống trải, có chút lưu luyến, có chút nhung nhớ, có chút không nỡ, đúng không?”

Tay Phó Nhuận Nghi bị Bàng Như nắm lấy, áp vào ngực mình.

Thật ra không cần cảm nhận thì cô cũng đã sớm bị loại cảm xúc không mãnh liệt nhưng lại không thể xua tan này bao trùm, Phó Nhuận Nghi thành thật nói: “Có, có một chút.”

“Đúng vậy, khó tránh khỏi mà.” Bàng Như an ủi, “Lúc này phải làm sao đây? Bận rộn lên, một khi đã bận rộn thì sẽ dễ dàng quên bén đi. Cho nên em hãy sắp xếp cho mình một số việc để làm, như vậy sẽ không nhớ đến nữa.”

Phó Nhuận Nghi nói: “Em đã thử rồi, không hiệu quả lắm.”

Bàng Như “ơ” một tiếng, bày ra vẻ mặt ‘em nói vậy là sai rồi’: “Đó là do em chưa bận rộn đúng cách thôi, cứ nghe chị sắp xếp!”

Phó Nhuận Nghi suy nghĩ giây lát: “Thôi được.”

Thật ra Phó Nhuận Nghi tạm thời cũng không muốn cứ ở lì trong nhà làm khỉ đột, bởi vì trong nhà cô còn rất nhiều dấu vết của một con khỉ đột khác.

Từng giây từng phút cô đều nhớ đến Nguyên Duy.
— QUẢNG CÁO —