Bạn học nhỏ Minh Tâm sau khi về nhà liền nằm trên giường ngơ ngác, đôi lúc lại khẽ cười lăn qua lăn lại một phen. Cậu trong lòng đang cực kỳ vui sướng, một bộ giống như chỉ chút nữa thôi là thăng thiên luôn, có vẻ phê crush hơi nặng.
Minh Tâm trong lòng vui vẻ liền không ngại tặng Vũ Kỳ một bao lỳ xì đỏ thắm, khiến cậu bạn thân cảm động khóc ròng tỏ vẻ " anh Tâm là tốt nhất".
Buổi học tiếp theo, bao quanh bạn học nhỏ vẫn là bong bóng hồng phấp phới, khiến các bạn học khác không thể phớt lờ gào thét:" Đáng yêu quá đi". Đồng thời cũng vô cùng thắc mắc nhưng không dám hỏi.
Lớp phó tên Quỳnh ngồi trước bọn họ, trước ánh mắt cầu xin của bạn học khác liền nhịn nhịn kéo góc tay Vũ Kỳ hỏi:
"Nè, bạn học nhỏ sao vậy, ông có biết gì không".
Vũ Kỳ nhún vai tỏ vẻ: "Tui cũng không biết, hỏi nhưng cu cậu không chịu nói".
Nói thật, Vũ Kỳ cũng thấy lạ, nhưng lạ thì lạ, bản thân đã nhận lì xì bịt miệng rồi nên cũng quyết định chẳng hỏi nhiều, cảm thấy " Bạn học nhỏ vui là được, bạn học nhỏ vui thì mình sẽ có lộc ăn nha".
Là nhân vật chính của mọi chuyện, Minh Tâm chẳng hề hay biết mọi người đều đang thắc mắc chuyện của cậu, chỉ một lòng suy nghĩ bản thân chút nữa sẽ ghé qua 11A6 một chuyến. Nghĩ là làm, giờ giải lao vừa đến, bạn học nhỏ đã linh hoạt nhảy tót khỏi chỗ ngồi, bay ra khỏi lớp như một cơn gió. Vũ Kỳ trông thấy bạn học nhỏ vội vàng, liền nghĩ rằng cậu đang bị Tào Tháo rượt, cũng chẳng quan tâm nữa.
Từ lớp 11A3 lên 11A6 chỉ cần đi qua một cầu thang là tới nên Minh Tâm cũng không vất vả gì. Cậu bạn nhỏ lén lút nấp cửa sau của lớp 11A6, ngó ngang ngó dọc một hồi liền phát hiện ra vị trí của Hoàng Trúc Lâm. Anh ngồi ở bàn cuối dãy số 2 tính từ cửa chính đi vào, chính là ngay trước tầm mắt của bạn học nhỏ.
Nhìn thấy anh, tim bạn học nhỏ lại bắt đầu thi nhau nhảy disco, hai cái má bánh bao cũng dần đỏ ửng, đôi mắt cũng dán chặt vào hình bóng ấy. Cậu nhóc ban đầu đã luôn tự nhủ phải ngắm trong bí mật, nhưng nhìn thấy người ta phát là não lại bắt đầu bỏ nhà đi, kể cả bản thân đang dán chặt vào tấm kính không chút che dấu ngắm người ta cũng không biết.
Bạn học ngồi sát cửa sau nhìn nhìn bạn học nhỏ ngơ ngác trước cửa, đột nhiên cũng ngơ ngác theo. Cậu bạn theo tầm mắt bạn học nhỏ nhìn nhìn, một đường tông thẳng vào đại ca Lâm của trường thì run rẩy thầm nghĩ:
" Chắc chắn có thâm thù đại hận lắm mới nhìn đại ca không chớp mắt như vậy. Không ngờ đại ca đến bạn học dễ thương như vậy cũng không tha, quá trâu bò".
Cậu bạn tự ý thực bản thân không nên lo chuyện bao đồng, liền cũng không lên tiếng quấy rầy bạn học nhỏ " căm thù " nhìn đại ca trường, một bộ nghĩ " lườm hay lắm, mời bạn tiếp tục", đồng thời tự động gạt phăng bóng bay màu hồng xung quanh bạn học nhỏ.
- ---------
Hoàng Trúc Lâm chán nản ngồi nhìn mấy anh em chơi game, suy nghĩ lại bay về cậu bạn học nhỏ hôm trước.
" Đù má thằng Tuấn mày chơi ad ngu vcl, thằng nhóc 5 tuổi cũng chơi hay hơn mày". Thử đọc tr𝘂yện không q𝘂ảng cáo tại ⩶ T𝑹ÙMT𝑹𝐔Y Ệ𝘕﹒𝑉n ⩶
" Do mày sp ngu đó chứ, mày ks hết mạng tao".
" Đéo nhé, là do mày ngu không ăn được mạng".
Nhìn Văn Hùng và Văn Tuấn lại cãi nhau, Huy Vũ cảm thấy quá quen thuộc, lại liếc liếc đại ca có vẻ không tức giận liền cũng không nói gì thêm. Chính là nhờ vậy bạn học Vũ mới vô tình nhìn thấy bạn học nhỏ vẫn luôn nhìn về bên này ở ngoài cửa.
Cậu huých nhẹ đại ca đang im lặng, khẽ hỏi:" Anh Lâm, có nhóc nào hình như đang nhìn anh kìa".
Hoàng Trúc Lâm cau mày, liền theo cánh tay đàn em đang chỉ quay sang muốn nhìn xem hôm nay lại ai đến, cuối cùng là thấy mặt bạn học nhỏ ngu ngốc hôm trước ở đó.
"1...60...120 giây đù má nhìn anh không chớp mắt luôn á anh Lâm". Huy Vũ đếm đếm ở bên cạnh đại ca Lâm bình luận.
Bạn học nhỏ Minh Tâm dường như lúc này mới giật mình nhận ra mình đang ở một vị trí vô cùng lộ liễu, hốt hoảng liền chạy trối chết về lớp, cũng không biết là có nhận thức được bản thân vừa trao đổi ánh mắt với người ta tới 2 phút hay không nữa.