Lộ Tường Nguyên nghe vậy chỉ im lặng, cậu không thích Chu Hải Thành là thật nhưng trơ mắt nhìn một cuộc đời bị hủy hoại một lần nữa thì cậu cũng không chịu nổi.
Sáng ngày hôm sau, Chu Hải Thành không biết Lộ Hải Vy lấy thông tin hắn đã gặp mẹ từ đâu mà dặn dò hắn rất nhiều.
"Em có trách chị nhiều chuyện cũng được nhưng chị đã tìm hiểu mẹ em rồi, bà ấy không phải người tốt, chị đang tìm cách để giành được quyền nuôi em đây"
Chu Hải Thành nghe vậy liền vội vàng từ chối.
"Chị cho em chỗ ăn chỗ ngủ em đã cảm kích lắm rồi, chị chịu nhận nuôi em thì ơn này sao em trả được?"
"Trả làm gì? Chị đâu cần em trả?"-Lộ Hải Vy trả lời rất thoải mái.
"Với lại chị cũng muốn em bầu bạn với Lộ Tường Nguyên, thường ngày thằng nhóc chỉ thui thủi một mình, cả ba mẹ và chị đều quá bận rộn để có thể trò chuyện cùng nó"
Nhưng em cũng chẳng thích bầu bạn cùng cậu ta, Chu Hải Thành thầm nghĩ.
Dù cho Lộ Hải Vy có làm công tác tư tưởng cho Chu Hải Thành nhưng thế nào thì đó cũng là mẹ mình, nói mặc kệ thì cũng không mặc kệ được.
Ngày hôm sau, Lộ Tường Nguyên nhận được tin sau khi tan học Chu Hải Thành sẽ tự đi bộ về.
Đây là lần đầu tiên Chu Hải Thành chủ động xin đi bộ về nên vừa nhìn đã có vấn đề.
"Trầm Minh, sau khi tan học muốn đi mạo hiểm không?"
"Mạo hiểm? Không phải là cậu nói muốn rửa tay gác kiếm à?"
"Lần này là đi cứu người"
Trầm Minh:"..." Bạn tôi hình như hơi không bình thường…
Mỉa mai là vậy nhưng cuối giờ Trầm Minh vẫn cắp sách đi theo Lộ Tường Nguyên, tưởng làm gì cao siêu hoá ra lại là theo dõi Chu Hải Thành.
"Đừng vội, đi với tớ, tớ bao cậu một bịch bánh tráng trộn nhé?"
"Hừ, hai bịch"
"Được, được"
Chu Hải Thành cũng không hề mảy may biết dược sự tồn tại của hai người, càng thuận lợi cho việc theo dõi của Lộ Tường Nguyên và Trầm Minh.
"Đệt, tưởng ngoan ngoãn thế nào, hoá ra lại là khách quen của chỗ này"-Trầm Minh khoanh tay khinh thường nhìn.
Lộ Tường Nguyên nhìn khung cảnh trước mắt, đây là khu phố làng chơi nổi tiếng, bình thường, à không, phải là nói là chưa bao giờ cả hai đặt chân tới cái nơi hỗn tạp này.
Mà Chu Hải Thành cũng dừng cách cả hai người không xa, bất đắc dĩ, hai người đành phải núp vào cái hẻm gần đó.
"Tường Nguyên, sau hôm nay cậu nên đuổi tên đó ra khỏi nhà đi, biết đâu mấy ngày sau lại dẫn gái về nhà đó"
"Yên lặng nào, cậu nói hơi to rồi đó"-Lộ Tường Nguyên vỗ đầu Trầm Minh.
Cả hai người kiên nhẫn đợi một lúc lâu thì mẹ của Chu Hải Thành cũng xuất hiện.
Lộ Tường Nguyên chau mày nhìn người phụ nữ đứng đối diện Chu Hải Thành, tuy có đường nét khuôn mặt khá giống với Chu Hải Thành nhưng lại không được xinh đẹp như hắn. Mà cũng có thể do tuổi tác đã cao nên mới vậy.
Vì là một đối thủ, Lộ Tường Nguyên không ngại điều tra Chu Hải Thành. Kiếp trước mẹ của Chu Hải Thành thật sự không phải người tốt, việc làm Lộ Tường Nguyên cảm thấy ấn tượng nhất là chuyện mẹ ruột của hắn đã từng muốn bán hắn để lấy tiền hít thuốc phiện. Không chỉ Chu Hải Thành mà cũng có rất nhiều người khác bị cuốn vào đường dây buôn người này, khi cảnh sát giải cứu đã làm rúng động dư luận, sự kiện lớn như vậy cũng góp phần khiến cho suy nghĩ của Chu Hải Thành trở nên lệch lạc.
Chu Hải Thành và mẹ nói chuyện với nhau không lâu thì một đám người cao to đột nhiên xông tới cưỡng chế bắt Chu Hải Thành.
Trầm Minh định xoay qua khuyên Lộ Tường Nguyên báo cảnh sát thì tên nào đó đã xông tới trước rồi.
Chu Hải Thành liều mạng giãy dụa thì bị một tên đạp thẳng vào bụng, cơn đau truyền nhức truyền tới khiến hắn cũng không thể cử động quá nhiều.
Ngay lập tức tên vừa đá Chu Hải Thành đã bị Lộ Tường Nguyên cho hẳn một cước vào đầu.
"Thả cậu ta ra"
Lộ Tường Nguyên chau mày nói.
Không chỉ những tên đó bất ngờ mà cả Chu Hải Thành cũng sửng sốt với sự xuất hiện của Lộ Tường Nguyên.
"Tụi mày đứng sững sờ ra đó làm éo gì? Bị đần hết rồi hay sao đi sợ một thằng nhóc?"-Người đàn ông giữ Chu Hải Thành tức giận quát những người còn lại.
Nhìn những tên cao to lực lưỡng hơn mình gấp nhiều lần mà Lộ Tường Nguyên chẳng hề run sợ chút nào. Thân thủ của Lộ Tường Nguyên rất tốt, đánh tay đôi với năm người đàn ông trưởng thành là dư sức không những vậy còn có sự giúp đỡ của Trầm Minh, không một tên nào động được vào cọng tóc của cậu.
Khi những tên này thấy không đối phó được với Lộ Tường Nguyên và Trầm Minh định quay đầu bỏ chạy thì phía sau lại là cảnh sát.
Trầm Minh quay qua nhìn Lộ Tường Nguyên đầy nghi hoặc.
"Cậu báo cảnh sát khi nào vậy?"
Lộ Tường Nguyên nhún vai.
Chu Hải Thành được thả ra, hai tay bị tên đàn ông kia kiềm chế đến tê rần, còn bụng chắc bị bầm một mảng rồi. Hắn ngồi phịch xuống đất, hết nhìn mẹ mình rồi lại nhìn Lộ Tường Nguyên và Trầm Minh nói chuyện với cảnh sát mà lòng đầy hỗn loạn.