Chu Hải Thành giật mình hay nói đúng hơn là cảm thấy bất ngờ. Ánh mắt này của Lộ Tường Nguyên không phải là lần đầu, lâu lâu hắn cũng từng nhìn thấy ánh mắt ấy nhưng chỉ là thoáng qua, lúc sau dường như Lộ Tường Nguyên nhận ra gì đó rồi lại trở nên bình thường.
“Cậu bình tĩnh lại một chút đi, là tôi mà”-Chu Hải Thành suy nghĩ một lúc lâu mới có thể nói được như vậy.
Có thể là người giống người nên phản ứng của Lộ Tường Nguyên mới gay gắt như vậy, chứ vào khoảng thời gian cậu thiếu gia này bắt nạt hắn hoàn toàn không có loại biểu cảm như thế.
Lộ Tường Nguyên nghe vậy quả nhiên bình tĩnh hơn, cậu thở hắt ra một hơi, kiếp trước trúng phải thứ này cậu liền có người để dập lửa, bây giờ thì hay rồi, bên cạnh không những là một tên đực rựa mà còn là kẻ thù không đội trời chung.
“Cậu có nước không?”-Nóng đến mức giọng của Lộ Tường Nguyên cũng khàn đi.
“Nước sao? Không có”-Chu Hải Thành nghĩ rằng đi sẽ nhanh thôi nên không chuẩn bị thêm gì cả.
Lộ Tường Nguyên thở dài, cố gắng trấn áp cơn khó chịu trong người để không phải nổi nóng với Chu Hải Thành.
Nhưng tên họ Chu nào đó thì cứ lo lắng không thôi, không phải là lo lắng xuất phát từ lòng trắc ẩn mà chỉ là chút áy náy về việc mình ăn nhờ ở đậu nhà tên này thôi.
Chu Hải Thành đưa tay định sờ vào trán Lộ Tường Nguyên để kiểm tra thân nhiệt, bàn tay đưa đến nửa đường thì đã bị chụp lại, hơn nữa còn bị ánh mắt như muốn giết người của Lộ Tường Nguyên nhìn chằm chằm.
“Đừng có chạm vào tao”
Lộ Tường Nguyên thả tay Chu Hải Thành ra sau đó lại tiếp tục quay mặt về phía cửa sổ.
Chu Hải Thành nhìn bóng lưng của Lộ Tường Nguyên, trong lòng lại dấy lên nhiều cảm xúc hỗn độn.
Rõ ràng tên thiếu gia này chẳng thích hắn, thậm chí còn có thể nói là hận vậy tại sao lại chấp nhận cưu mang hắn? Còn cứu hắn ra khỏi cái mớ hỗn độn mà chính mẹ ruột muốn kéo hắn vào?
Sáng ngày hôm sau, trên đường đi đến lớp, Trầm Minh nhìn Lộ Tường Nguyên đang vui vẻ một bên còn Chu Hải Thành thì đầy âm u một bên, một không gian hoàn toàn đối lập bao trùm không khí của ba người.
“Này, hai cậu giận nhau sao?”-Trầm Minh ghé qua Lộ Tường Nguyên hỏi nhỏ.
“Hả? Nói gì vậy? Giận gì chứ? Tớ mà giận ai?”-Lộ Tường Nguyên khó hiểu nhìn Trầm Minh.
Trầm Minh nhìn bộ mặt đầy ngây thơ của Lộ Tường Nguyên thật sự rất muốn đấm cho một cái.
“Chu Hải Thành mặt mày đầy tâm sự như vậy, cậu ta còn ở chung với cậu, nói không liên quan có phải là nói láo không?”
“Hửm? Chu Hải Thành đâu?”-Lộ Tường Nguyên chớp chớp mắt nhìn Trầm Minh.
Trầm Minh nhìn sang bên cạnh mình, vừa nãy còn đứng đây mà giờ đã biến mất đâu rồi.
Trong khi Trầm Minh còn mải tìm cách hỏi chuyện Lộ Tường Nguyên thì Chu Hải Thành đã được một học sinh hướng dẫn lên phòng hiệu trưởng.
Khi lên phòng, không chỉ có hiệu trường mà còn có Hoàng Lâm Thắng và có thêm cả thầy Lý.
“Em là Chu Hải Thành đúng không? Lại đây, thầy đã có kết quả của bài thi của em với lại Hoàng Lâm Thắng rồi, thầy có chuyện muốn trao đổi với em”
Chu Hải Thành nhìn sang Hoàng Lâm Thắng và thầy Lý đứng nép sang một bên, tên nào đó nhìn bài hắn hôm nay lại ngoan ngoãn lạ thường, cúi đầu xuống làm hắn không nhìn thấu được sắc mặt.
Nhưng Chu Hải Thành cũng không quá quan tâm đến hai kẻ ngạo mạn đó, cái hắn cần là kết quả của bài thi hơn.
“Cả hội đồng chấm thi và thầy cũng đã nhận được kết quả rồi, quả thật Hoàng Lâm Thắng đã nhìn bài em khiến cho em dính vào một số phiền phức không đáng có, nhưng mà đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, tương lai của Hoàng Lâm Thắng cũng còn dài, kết quả của em vẫn sẽ được công nhận nhưng việc đuổi học em ấy lại quá nặng để lưu vào hồ sơ nên là vì thanh danh của nhà trường em có thể không truy cứu chuyện này không?”
Chu Hải Thành nhìn xuống sàn, hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt nịnh bợ của người này, cuối cùng cũng là vì thanh danh và tiền.
Sau đó hắn nhìn tới Hoàng Lâm Thắng đang cúi đầu kia, tên này trong trường vốn cũng ngạo mạn, không ít lần cũng tìm đến Lộ Tường Nguyên để sinh sự, có vẻ lần này hắn phải làm gì đó để tên này không dám lên mặt với Lộ Tường Nguyên một lần nào nữa.
“Chuyện này không thể nào một mình em quyết định được, bạn học Lộ cũng đã ra mặt giúp em nên em không thể nào đẩy cậu ấy ra ngoài câu chuyện được”
Nghe đến tên Lộ Tường Nguyên quả nhiên ai cũng phải nghiêm mặt, đến cả Hoàng Lâm Thắng cũng phải ngẩng mặt lên nhìn hắn.
“Vậy nên..”-Chu Hải Thành nhìn Hoàng Lâm Thắng.
“Mong cậu thấy Lộ Tường Nguyên thì phiền cậu đi đường vòng”
Hoàng Lâm Thắng siết chặt tay nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng tươi cười, ai bảo địa vị của hắn không bằng với Lộ Tường Nguyên thì đành chịu thôi. Đã vậy còn bị tên khốn đi theo Lộ Tường Nguyên nắm thóp.
“Được, mong cậu hãy tha thứ cho lỗi lầm này của mình”