[Đam Mỹ] Cứu Rỗi Kẻ Thù

Chương 3



Lời đồn Chu Hải Thành là người của Lộ Tường Nguyên đã truyền ra khắp trường rồi. Ai ai cũng nghĩ là Lộ Tường Nguyên muốn một mình 'chơi đùa' với Chu Hải Thành nên đã cười trên nỗi đau khổ của Chu Hải Thành. Dù vậy nhưng chẳng ai chủ động tìm đến gây sự với hắn, đúng là cái danh Lộ Tường Nguyên ở trường quả thật rất lớn.

Khi Chu Hải Thành từ phòng y tế đi về thì lớp đã vào gần hết, Lộ Tường Nguyên cũng đã ngồi vào chỗ. Trầm Minh ở dãy bên cạnh thì mắt to mắt nhỏ trừng Lộ Tường Nguyên nhưng có vẻ cậu không quan tâm lắm.

Chu Hải Thành nhìn lướt qua rồi ngồi xuống bên cạnh Lộ Tường Nguyên.

Bình thường mấy người trong lớp cũng hay trêu chọc Chu Hải Thành bằng việc giấu cặp, giấu sách vở nhưng từ khi Lộ Tường Nguyên hạ thánh chỉ thì ai cũng ngoan ngoãn.

Thế là Chu Hải Thành an toàn trải qua một ngày đi học.

So với việc đi học hay về nhà đối với Chu Hải Thành chẳng có gì khác nhau. Cha của hắn từ nhỏ đã chẳng thấy được mặt mũi, mẹ thì là gái làng chơi, không đem về tên đàn ông này thì cũng là một tên đàn ông khác, nói là nhà như vậy thôi nhưng thực chất chỉ là một căn nhà trọ nhỏ xíu.

Chu Hải Thành vừa mở cửa nhà thì liền thấy mẹ hắn đang ngậm điếu thuốc đếm tiền, mà hình như số tiền hơi quen mắt…

"Mẹ lấy tiền của con?"

Mẹ của Chu Hải Thành chán ghét cất số tiền mình vừa đếm xong vào túi rồi nói.

"Mày nhiều tiền như vậy, cho tao một chút tiền thì đã sao?"

Thấy mẹ của mình định rời đi, Chu Hải Thành ngay lập tức níu tay bà ấy lại.

"Mẹ! Đó là tiền học bổng của con, tháng sau còn phải dùng số tiền đó đóng tiền học thêm đó!"-Chu Hải Thành tức giận nói.



Nhưng mẹ của hắn không những không thương tiếc mà còn hất tay của Chu Hải Thành ra, thân hình gầy gò của Chu Hải Thành sao mà chống đỡ nổi nên bị hất thẳng vào tường.

"Học nhiều như vậy làm gì? Ra đời làm trai bao có phải là nhiều tiền hơn nữa không?"

Chu Hải Thành dựa người vào tường, lưng của hắn đập hẳn vào gạch đau nhức, vết thương trên mặt cũng khiến hắn biết đây là hiện thực, một hiện thực hắn phải đối diện.

Tối nay Chu Hải Thành có một đống bài tập phải hoàn thành, nhưng tiền còn không đủ để hắn sống một ngày 3 bữa thì làm sao đủ để đóng tiền điện. Thế nên, điều gì đến cũng phải đến, tối đó cả căn phòng trọ tối đen như mực, Chu Hải Thành không có điện thoại nên việc rọi đèn pin là điều không thể.

Chu Hải Thành đi ra cửa hàng tiện lợi, định bụng sẽ mua một chai nước rồi ngồi đó học luôn.

Nhưng có lẽ hôm nay Chu Hải Thành ra đường không coi ngày, biến cố tiếp theo lại xảy ra với hắn.

"Em trai à, tờ tiền của em bị rách mất rồi"

Khi nhân viên giơ tờ tiền bị rách đến thảm thương thì Chu Hải Thành mới ngẩn ra, đó là số tiền duy nhất mà hắn có…

"Em xin lỗi, em sẽ trả lại chai nước này"

"Chai nước này chỉ có 5 ngàn thôi mà? Bộ em không còn tờ nào nữa sao?"-Nhân viên khó chịu hỏi.

Trong cửa hàng tiện lợi cũng có không ít người, giọng của người nhân viên này cũng không nhỏ khiến không ít người chú ý.

Mặt của Chu Hải Thành đỏ lên vì ngượng, đến cả vành tai cũng đỏ, tự nhủ mình thật xui xẻo rồi định xem như không có gì mà đi cất lại chai nước thì một bàn tay đưa tiền đến trước mặt nhân viên đó, còn tiện tay lấy luôn chai nước của hắn.

"Tính tiền giúp em phần cơm này với chai nước này luôn ạ"



Giọng nói này có điếc Chu Hải Thành cũng nhận ra, còn ai ngoài Lộ Tường Nguyên?

Chu Hải Thành quay người định rời đi thì Lộ Tường Nguyên đã nhanh nhẹn bắt được lấy cổ tay của Chu Hải Thành.

"Không lấy nước sao?"-Lộ Tường Nguyên mỉm cười lắc lư chai nước trước mặt Chu Hải Thành.

Chu Hải Thành rất là không muốn uống, nhưng nhà của hắn cũng bị cúp cả nước rồi, nếu không uống thì sẽ chết khát thôi.

Thế là Chu Hải Thành mặc kệ có mất mặt hay không, cầm lấy chai nước mặc sức uống.

Cả hai người đã kéo nhau ra ngoài ngồi ở chỗ cửa hàng tiện lợi.

Lộ Tường Nguyên bình thường cũng ít khi nào ăn cơm ở nhà, cậu hay đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi mua gì đó ăn, không ngờ lại gặp được Chu Hải Thành.

Vì khát nên Chu Hải Thành rất nhanh đã uống xong, Lộ Tường Nguyên còn cầm trên tay 2 xuất cơm hộp nóng hổi vừa được quay từ lò vi sóng ra khiến bao tử của Chu Hải Thành lại biểu tình.

"Ăn đi, tớ không lấy tiền đâu"-Lộ Tường Nguyên đẩy một phần tới trước mặt Chu Hải Thành.

Chu Hải Thành khó hiểu nhìn Lộ Tường Nguyên. Lộ Tường Nguyên hôm nay không hề giống Lộ Tường Nguyên thường ngày chút nào, giống như thay đổi bằng một con người khác vậy.

Nhưng đồ ăn đã dâng tới miệng, Chu Hải Thành có kiêu ngạo đến mấy cũng không thể kiêu ngạo với chiếc bụng đói của chính mình.

Lộ Tường Nguyên ngồi đối diện Chu Hải Thành nhìn hắn ăn một cách ngon lành như vậy cũng chỉ cười trừ, cậu không mong hắn sẽ yêu thích cậu nhưng ít nhất cũng giảm được phần nào sự hận thù.