"Cảm ơn chị rất nhiều…"-Chu Hải Thành ngại ngùng nói.
"Sau này có bị Tường Nguyên bắt nạt thì phải nói với chị nghe chưa? Chị sẽ bảo người làm canh chừng thằng nhóc"-Lộ Hải Vy xoa đầu Chu Hải Thành ân cần nói.
"Không cần đâu ạ, cậu ấy tốt lắm"
Những lời này Chu Hải Thành nói hoàn toàn không thấy ngượng miệng, từ sau khi Lộ Tường Nguyên xin lỗi hắn, hắn đã thấy được sự thay đổi của cậu ta.
Nhưng có vẻ Lộ Hải Vy vẫn nghĩ là Chu Hải Thành sợ Lộ Tường Nguyên.
"Thằng nhóc đó đâu rồi, để chị kéo nó dậy tạ lỗi với em"-Lộ Hải Vy vừa nói dứt câu đã đứng dậy đi lên tầng ngay, Chu Hải Thành có muốn cản cũng cản không nổi.
Chu Hải Thành lo lắng bám theo, hắn rất sợ Lộ Tường Nguyên sẽ nghĩ hắn mách lẻo, sẽ không nguyện chứa chấp hắn nữa.
Lộ Tường Nguyên đang ngủ ngon thì bất ngờ bị Lộ Hải Vy nhéo tai, cậu nhóc vừa tỉnh ngủ vừa la oai oái.
"Chị! Chị làm gì vậy?"-Lộ Tường Nguyên bất mãn hỏi.
"Chị mày phải hỏi mày làm gì mới đúng, tại sao dám bắt nạt bạn hả?"
Lộ Tường Nguyên mơ mơ màng màng nhìn Lộ Hải Vy đang phẫn nộ ở trước mặt nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, khi thấy Chu Hải Thành phiên bản thu nhỏ chạy lon ton tới thì Lộ Tường Nguyên mới ngờ ngợ ra.
"Chị ơi, cậu ấy đã thay đổi rồi, chị đừng la cậu ấy"-Chu Hải Thành cuống cuồng kéo tay Lộ Hải Vy.
Nhìn Chu Hải Thành như vậy Lộ Hải Vy bất đắc dĩ thả tai Lộ Tường Nguyên ra.
"Được rồi, mau khoanh tay xin lỗi cậu ấy"
Lộ Tường Nguyên thế mà lại ngoan ngoãn làm theo.
"Xin lỗi Chu Hải Thành"
"Ai xin lỗi?"
"Lộ Tường Nguyên xin lỗi Chu Hải Thành"
"Hết rồi?"
"... Tớ xin hứa sau này sẽ không bắt nạt cậu nữa"
"Hừ, coi như mày chịu đầu thú nên chị đây không mách ba mẹ đó"
Lộ Hải Vy quay sang Chu Hải Thành thì hoàn toàn thay đổi thái độ, cô dịu dàng nói với Chu Hải Thành.
"Chỉ cần thằng nhóc này dám đánh em thì chị sẽ xoá tên nó ra khỏi gia tộc, em cứ yên tâm nhé"
Lộ Tường Nguyên thở dài xoa xoa đôi tai đau nhức. Chị của cậu là đội trưởng hiệp hội bảo vệ trẻ em, làm thiện nguyện nhiều không kể nổi nên thái độ như vậy cũng bình thường.
Sau khi Lộ Tường Nguyên vệ sinh cá nhân xong thì Lộ Hải Vy đã đi rồi.
Chu Hải Thành thấy Lộ Tường Nguyên đi xuống thì vội chạy đến.
"Xin lỗi cậu, tớ không cố ý mách lẻo với chị cậu"
Chu Hải Thành thật sự thấy rất áy náy, dù Lộ Tường Nguyên là người đem lại cho hắn những chuỗi ngày địa ngục ở trường nhưng bây giờ cũng là người cứu rỗi cuộc đời hắn.
"Không sao đâu"-Lộ Tường Nguyên thật sự không quá để ý.
"Chúng ta đi cắt tóc đi"
"Cắt tóc?"
Chu Hải Thành sờ sờ mái tóc của mình, mái tóc đã dài rồi nhưng hắn vẫn chưa cắt, không phải không muốn cắt mà là ở nhà đến một cây kéo còn không có…
"Ừ, đi thôi, tóc của cậu dài như vậy mà bị bắt thì chỉ có bị hạ hạnh kiểm thôi"
Lộ Tường Nguyên thật sự là một ông hoàng nhỏ, dù ở trường hay ở bất cứ đâu mọi người đều nhìn Lộ Tường Nguyên bằng ánh mắt nịnh bợ.
"Tiểu thiếu gia hôm nay lại muốn đổi kiểu tóc gì sao?"-Chủ tiệm bình thường hiếm khi xuất hiện lại chủ động đi đến nói chuyện với Lộ Tường Nguyên.
"Không phải em, mà là cậu ấy"-Lộ Tường Nguyên chỉ Chu Hải Thành đang đi sau mình.
Chu Hải Thành cảm giác được có rất nhiều ánh mắt chiếu thẳng vào người mình, là cảm giác mà hắn chưa bao giờ có được. Đây là đặc quyền của người giàu sao?
Chu Hải Thành hoang mang nhìn sang Lộ Tường Nguyên.
"Cậu muốn tớ chọn sao?"
Chu Hải Thành ngượng ngùng gật đầu.
Lộ Tường Nguyên không nhớ kiểu tóc kiếp trước của Chu Hải Thành là kiểu tóc gì nên chỉ đành miêu tả lại cho thợ cắt theo.
Không hổ danh là tiệm tóc cho giới thượng lưu, thành phẩm cắt ra hoàn toàn làm Lộ Tường Nguyên hài lòng. Bây giờ mới giống một Chu Hải Thành kiếp trước 100%, à còn thiếu chút sát khí.
Khuôn mặt của Chu Hải Thành không xấu chỉ là tóc cũ vừa nham nhở vừa che đi một phần ba nhan sắc nên trông Chu Hải Thành không được ưa nhìn, sau khi cắt xong đã thành vịt hoá thiên nga rồi.
"Phòng của cậu đã đầy đủ nội thất rồi, thiếu gì cứ nói với tớ, ngày mai chúng ta sẽ đi học chung"
Đó là câu cuối cùng Lộ Tường Nguyên nói với hắn trong ngày hôm nay. Chỉ cần hắn không tìm đến Lộ Tường Nguyên, Lộ Tường Nguyên sẽ không tìm đến hắn, hoàn toàn khác với Lộ Tường Nguyên trong trí nhớ của hắn.
Chu Hải Thành còn ghét Lộ Tường Nguyên không? Có chứ, chẳng ai không ghét kẻ đã bắt nạt mình suốt 1 năm cả. Nhưng nếu hỏi có hận không thì Chu Hải Thành không biết, hắn ghét chính mình quá mủi lòng, chỉ cần ai đó đối tốt với hắn, hắn lại quên đi ân oán trước kia.
Nhìn căn phòng mới, bàn học mới, sách vở mới. Hằng ngày không phải suy nghĩ mình phải ăn bánh mì không hay bánh bao không, không phải sợ mưa xuống thì dột, không phải sợ cúp điện, không phải sợ thiếu tiền học. Một cuộc sống có mơ hắn cũng không dám mơ này chính là luôn bắt nạt hắn ban cho.