Dư Tri Ý ngồi phía sau quay hình, ghi lại hết cảnh tượng dọc đường, định lúc về sẽ gửi cho Lục Cảnh Niên xem.
Lục Cảnh Niên dừng xe lại bên một cây hoa giấy, Dư Tri Ý hỏi hắn có muốn chụp ảnh không.
Lần này Lục Cảnh Niên không từ chối, "Chúng ta chụp chung đi?"
"Được, tự chụp sao?"
Thời gian này người trên đường không nhiều lắm, những người tới đây du lịch đều sau khoảng 4 giờ chiều mới ra đây đi dạo, trên đường đi tới đây cũng chỉ thấy những xe máy chở hàng, muốn tìm người chụp hình giúp cũng khó.
"Chỉ có thể tự chụp thôi."
Dư Tri Ý cẩn thận đứng cạnh bên Lục Cảnh Niên giơ điện thoại lên chụp mấy tấm, hai người đều ngại ngùng, ảnh chụp chỉ xem như tạm được, thế nhưng Dư Tri Ý vẫn rất vui vẻ.
Chụp hình xong hai người đứng cạnh lan can nhìn ra biển rộng, Dư Tri Ý nghiêng người, nói, "Anh Niên, anh nhắm mắt lại đi."
"Sao vậy?" Lục Cảnh Niên hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
"Bây giờ, hít thở thật sâu."
Lục Cảnh Niên hít sâu một hơi.
"Cảm nhận được không?"
Lục Cảnh Niên cảm nhận được, mặn, nóng, còn có một chút mùi tanh, hắt gật đầu.
Dư Tri Ý cầm lấy tay anh đặt lên cánh hoa giấy bên cạnh, hỏi: "Màu gì?"
Trong đầu Lục Cảnh Niên phác hoạ một bức tranh, dùng màu xanh dương trong mắt hắn vẽ lên bầu trời, lại tô màu đó cho lan can, mặt đất vẽ màu nâu đậm, hắn không nghĩ ra được màu sắc của hoa giấy, vì vậy hỏi: "Hoa giấy là màu đỏ sao?"
"Là hoa màu hồng."
Lục Cảnh Niên nhắm hai mắt, khóe miệng chậm rãi giương lên, Dư Tri Ý đứng cạnh bên, nhìn hoa giấy cạnh hắn, lặng lẽ lưu lại cảnh tượng này vào trong điện thoại.
Sau khi trở về, Dư Tri Ý dẫn hắn đi ra Cửa Nam Loan ăn sáng, xong bữa sáng lại dẫn hắn đi chùa Văn Công, xuyên qua hẻm nhỏ lên tới đỉnh núi, bao quát toàn bộ trấn nhỏ, người lên đây chụp ảnh rất nhiều, Cửa Nam Loan ban ngày có cảm giác hoàn toàn khác với buổi tối, nếu nói buổi tối là thủy triều dịu dàng, vậy ban ngày chính là bọt sóng hoạt bát.
Tiếp tục đi lên phía trên là sân thượng nơi quay bộ phim Tai trái, trên sân thượng đang có mấy cô gái trẻ chụp ảnh, mỗi người đều mặc những chiếc váy dài, làn váy mềm mại được gió thổi lay động, Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên yên lặng tránh ra, nhường chỗ lại cho họ.
Trên sân thượng có rất nhiều hoa giấy, trong ấn tượng của Dư Tri Ý hoa giấy một năm bốn mùa đều nở, ít nhất gần nửa năm tới đây anh chưa bao giờ thấy hoa giấy ngừng nở, hồng, trắng, tím, luôn luôn rực rỡ.
Ánh mặt trời càng lúc càng chói chang, hai người đi dọc theo Cửa Nam Loan trở về, trên đường trở về, Dư Tri Ý ngâm nga một khúc hát, Lục Cảnh Niên yên lặng hát cùng trong lòng.
Là bài Có biết hay không của Lưu Nhược Anh.
Lục Cảnh Niên nhớ mang máng lời bài hát: Ngày đó trời mây không đoán được, nên bước chân mới bỗng nhẹ nhàng, đừng đánh động, thời gian của chúng ta, bởi vì đã định trước chỉ ngắn ngủi như vậy.
Gần 11 giờ, Đàm Vĩ tới, không mở cửa hàng mà ngược lại đi vào Dư Hương, hỏi Dư Tri Ý: "Anh Niên đâu?"
Dư Tri Ý chỉ lên lầu, "Ở trên lầu tìm sách."
Hôm nay buôn bán không tốt, sợ Lục Cảnh Niên chán, Dư Tri Ý bảo hắn lên lầu tìm sách đọc.
"Em có tin tức về anh trai anh ấy."
Lục Cảnh Niên đang ở trong phòng tìm sách, hai mặt kệ đều là sách, phía trên cùng là một xấp giấy chứng nhận, Giáo viên trẻ ưu tú, Giáo viên hướng dẫn xuất sắc, Đội ngũ giáo viên xuất sắc, còn có một vài cúp phía trên đều viết tên Dư Tri Ý.
Bên cạnh là hộp thiệp chúc mừng của học sinh tặng, còn có mấy quyển sổ lưu niệm của học sinh, Lục Cảnh Niên nhìn một lúc lại đặt xuống chỗ cũ, Dư Tri Ý trước đây là giáo viên, chắc hẳn rất thích công việc đó, nếu không sẽ không mang thiệp học sinh tặng với sổ lưu niệm từ Vũ Hán đến huyện Đông Sơn này.
Dư Tri Ý vì sao không tiếp tục làm giáo viên mà chạy đến góc nhỏ này mở cửa hàng bán hoa? Lục Cảnh Niên không nghĩ nữa, mỗi người đều có quá khứ và lựa chọn của riêng mình.
Trên bàn đặt một cái chặn giấy ở giữa là một bức tranh thủy mặc hoa lan, cành lá mềm mại mảnh mai, đóa hoa xinh đẹp sống động, dường như có thể ngửi thấy mùi hương phảng phất mộc mạc của nó, con bướm phía trên đóa hoa sinh động như thật, như thể sẽ bay ra khỏi bức tranh bất cứ lúc nào, đang thất thần đột nhiên cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vàng.
"Anh Niên, Đàm Vĩ có tin tức của anh trai anh."
Đàm Vĩ có một bạn học, sau khi tốt nghiệp thì về quê làm hướng dẫn viên du lịch, hai ngày trước có dẫn một đoàn các cô các bác tới phía Nam đảo, sau khi giúp các cô bác trong đoàn chụp hình, lúc kiểm tra lại ảnh thì phát hiện bóng dáng Lục Cẩm Hoa ở chỗ ngọn hải đăng, ban đầu còn tưởng mình nhìn lầm hỏi lại cô bác trong đoàn có để ý đến người ngồi ở chỗ ngọn hải đăng không thì có người đưa một tấm hình ra nói, ban đầu bác muốn chụp hình ở ngọn hải đăng nhờ người trẻ tuổi kia nhường chỗ một chút nhưng mà người kia không nhúc nhích, nói sao cũng không đi thì dứt khoát chụp vào luôn, bạn học gửi tấm hình kia cho Đàm Vĩ, Đàm Vĩ đối chiếu với ảnh chụp mà Lục Cảnh Niên đưa, xác thật người ngồi ở chỗ ngọn hải đăng kia là Lục Cẩm Hoa.
Lục Cảnh Niên nhìn ảnh chụp, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lục Cẩm Hoa, điện thoại vừa được kết nối đã bị ngắt, gọi thêm lần nữa, vẫn bị ngắt máy.
"Ít nhất cũng chứng tỏ anh ấy không sao." Dư Tri Ý an ủi.
"Ừm." Lục Cảnh Niên hiểu rõ anh trai mình, lúc này chắc chắn đang rất rối rắm giữa việc về đối mặt với người nhà hay cứ ở bên ngoài lưu lạc chờ chết, Lục Cảnh Niên đoán anh ấy cuối cùng sẽ vẫn lựa chọn trở về Quảng Châu, nhưng tránh người nhà, trốn ở một nơi gần đó.
Buổi chiều Lục Cảnh Niên tới những khách sạn ở gần ngọn hải đăng hỏi có ai từng gặp Lục Cẩm Hoa không, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, đành bất lực trở về.
Hắn gọi điện cho chị dâu, chị dâu nói đã có kết quả kiểm tra lần hai, âm tính, Lục Cảnh Niên nhẹ thở một hơi, toàn bộ quá trình chị dâu không nói một chữ tới Lục Cẩm Hoa, chỉ có cháu trai ở bên cạnh hỏi: "Là ba gọi điện về ạ?"
"Không phải, là chú."
"Con muốn nói chuyện với chú."
Cháu trai ở đầu bên kia hỏi: "Chú ơi, gần đây có phải chú bận đi công tác không ạ, sao lâu rồi chú không đến thăm cháu, ba gần đây cũng rất bận, chẳng gọi điện gì cho cháu hết."
Lục Cảnh Niên dỗ nhóc: "Mấy ngày nữa chú sẽ về thăm cháu, cháu phải ngoan ngoãn, nghe lời mẹ."
"Dạ, chú phải chăm chỉ làm việc, không được lười biếng nhé."
***
Quay trở lại Dư Hương đã là 5 giờ chiều.
Dư Tri Ý ngồi trước cửa nhặt đậu que, nhìn vẻ mặt Lục Cảnh Niên thì biết không có thu hoạch gì.
"Anh về rồi, tối nay ăn thịt ba chỉ xào đậu que, lại đây giúp tôi nhặt với."
Lục Cảnh Niên đi qua ngồi xuống, Dư Tri Ý cười tươi nói: "Báo cho anh một tin tốt."
"Hả? Tin gì tốt?"
"Sáng nay người cầm nhầm balo đã gọi điện tới, bọn họ đã về nước, trễ nhất là tối mai sẽ đưa balo tới cho anh, chứng minh thư cuối cùng đã quay về."
Nói xong hai người đều im lặng, bọn họ đều biết, đã tới lúc phải nói lời tạm biệt với nhau, cho dù không có chứng minh thư Lục Cảnh Niên cũng phải rời đi.
Người lữ khách có vĩnh viễn ở lại chỉ vì một đóa hoa không? Dư Tri Ý nghĩ, hẳn là sẽ không.