[Đam Mỹ] Không Hợp

Chương 16



Từ bỏ yêu đương, tôi thật sự chăm học hẳn lên. Cũng giống như người béo giảm cân, càng béo càng thấy rõ kết quả. Học ngu như tôi, dù nâng 10 điểm lên 50 điểm vẫn chưa qua môn nhưng vẫn đã là một sự cải thiện rất lớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khi thi tháng còn chưa rõ lắm, nhưng đến khi thi giữa kì, điểm của tôi trong tất cả các môn đều nằm ở mức hai con số, tổng điểm thì tăng lên mấy bậc. Vì thế mà Vương Phương vô cùng vui mừng, đích danh khen ngợi tôi trong buổi họp lớp, nói tôi đã tiến bộ rất nhiều, bảo mọi người học tập tôi, đồng thời bảo tôi lên bục giảng chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình.

“Tại đây, đầu tiên em xin cảm ơn cô Vương. Nếu không nhờ cô Vương cho em niềm tin và không ngừng cổ vũ em,thì em đã không thể kiên trì được.” Tôi mạnh mẽ viết hai chữ “niềm tin” lên trên bảng đen rồi xoay người lại phát biểu cảm nghĩ với mọi người ở dưới bục giảng, “Còn có bạn em là Quách Gia Hiên và gia đình của cậu ấy vì đã quan tâm, chăm sóc em đủ nhiều nên em không phải lo lắng gì, yên tâm học tập, nhờ thế mà em đã đạt được thành tích ngày hôm nay”.

Theo lời tôi nói, mọi người đều nhìn về phía Quách Gia Hiên.

Quách Gia Hiên vốn đang ngồi nghịch tay, nghe thấy tên mình thì run run, ngẩng đầu lên, thấy mọi người đang nhìn mình thì sợ hãi, theo bản năng nó giả vờ cười.

“Cuối cùng, em xin cảm ơn đối tượng kết đôi của mình, Hạ Nam Diên. Nhờ có sự giám sát và hướng dẫn của cậu ấy, em mới có thể chuyên tâm học tập. Thông qua học tập, bọn em đã hiểu nhau sâu sắc hơn, thông qua học tập, tình cảm của bọn em cũng tốt đẹp hơn.” Tôi xúc động nhìn chằm chằm Hạ Nam Diên: “Học tập làm em vui vẻ, học tập làm em tiến bộ, mọi người nên dành nhiều thời gian hơn cho việc học.”

Hạ Nam Diên cũng đang làm việc vặt, không biết lấy bút vẽ gì trên vở, vừa nghe tôi nhắc đến mình, hắn cau mày nhìn tôi, biểu cảm như muốn hỏi tôi bị điên hả.

Tôi vui vẻ nói mấy câu nửa nghiêm túc nửa nhảm nhí, mà phần lớn là nhảm nhí, cuối cùng ngay cả Vương Phương cũng không chịu được nữa, cắt ngang lời tôi: “Ừm, nói hay lắm, em về chỗ ngồi đi.”

Tôi duỗi ngón trỏ ra: “Em nói thêm một câu nữa thôi…”

Những người bên dưới cười phá lên.

Vương Phương sắc mặt đã có chút xanh mét: “Về chỗ đi!”

Tôi thấy đủ rồi thì ngừng lại, ngậm miệng, sải chân quay về chỗ ngồi của mình.

Vương Phương đứng ở trên bục bắt đầu nói ba câu cũ rích: Các em là lớp tệ nhất mà cô từng chủ nhiệm/ Các em xem lớp bên cạnh kìa/ Cô biết các em không ngốc, chỉ không chăm chỉ mà thôi.

Tôi nhẹ nhàng đến lại gần bên cạnh Hạ Nam Diên, liếc nhìn: “Cậu vẽ gì vậy?”

Hắn bỏ tay ra, trên vở là một con chó được vẽ bằng bút đen, một con chó pug đang nói chuyện trên bục giảng, vỗ vào chữ “niềm tin” trên tấm bảng đen đằng sau nó.

Tôi cẩn thận quan sát Vương Phương trên bục rồi giành lấy quyển vở của Hạ Nam Diên, bắt đầu nhiệt tình sáng tạo bên cạnh con chó pug. Sau một lát, một con đại bàng không có biểu cảm gì xuất hiện trên quyển vở, để mọi người vừa nhìn đã có thể nhận ra đó là Hạ Nam Diên, tôi thậm chí còn thêm tóc và khuyên tai cho con đại bàng.

Vẽ xong, tôi tự nhìn tự thấy thỏa mãn, giống như tất cả những họa sĩ khác, tôi kí tên mình lên góc dưới bên phải rồi trả lại quyển vở cho Hạ Nam Diên.

Hạ Nam Diên liếc nhìn, khóe môi hơi nhếch lên. Hắn gấp vở lại, ném vào ngăn bàn.

Sau đại hội thể thao, “kế hoạch hội nhập” đã đạt được kết quả rõ rệt, đến nay người Tằng Lộc và người Hạ sống rất hòa thuận, yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, đã không còn dáng vẻ phân biệt rõ ràng như lúc ban đầu.

Trở thành bạn của Hạ Nam Diên dễ dàng và thoải mái hơn nhiều so với việc trở thành kẻ thù của hắn. Tuy trông hắn vẫn rất khó chịu khi nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đang làm bài tập, nhưng hắn cũng đã cười rồi.

Hắn sẽ cười với tôi. Không phải là cười lạnh, chế giễu hay chê cười mà là nụ cười thân thiện, không chứa tính công kích.

Sau khi mối quan hệ dịu đi, tôi tìm thời gian để hóa giải hiểu lầm gian lận ban đầu, đưa Quách Gia Hiên đến gặp Hạ Nam Diên nhận lỗi, đồng thời hứa sẽ đạt được kết quả bằng chính sức lực của mình trong tương lai, tuyệt đối sẽ không gian lận nữa.

Bởi vì tôi cũng đã xác nhận được chuyện này, giống như những gì Hạ Nam Diên đã nói, người Tằng Lộc sẽ không thông qua cách này mà lừa mình dối người. Lúc đó hắn báo cáo tôi không phải vì ghét tôi mà chỉ là đơn thuần cảm thấy hành vi như vậy là không tốt, sai trái, cần phải chấm dứt ngay. Người Tằng Lộc đơn thuần, cứng nhắc và giáo điều. Mặc dù Hạ Nam Diên chỉ mang trong mình một nửa dòng máu nhưng nhiều ít gì hắn cũng đã thừa hưởng những đặc điểm này của mẹ.

Ngoài ra, có thể là biết rằng tôi ghét nó, cái siêu năng lực vô vị, không thể kiểm soát được của tôi đã không kích hoạt kể từ đại hội thể thao. Đến mức chính tôi cũng nghi ngờ không biết liệu tinh thần của mình có bị bất thường trong khoảng thời gian đó không, còn đặc biệt lên mạng hỏi bác sĩ: “Cảm thấy đối thủ đều yêu mình là bệnh gì?”

Kết quả, chủ nhiệm Lý của Khoa Tâm thần Bệnh viện Nhân dân Thủ đô trả lời tôi, trường hợp của tôi rất có khả năng là một loại bệnh tâm thần “Erotomania”, bảo tôi dành thời gian đi gặp bác sĩ để kê đơn thuốc uống. Nếu không phải tôi chợt nhớ ra giấc mơ của tôi quả thật có thể biết trước vài việc thì suýt nữa tôi đã viết cả di thư.

Thời tiết ở Sơn Nam ngày càng lạnh hơn, đóa hoa mảnh mai trong nhà kính là tôi cũng bắt đầu đấu tranh trường kỳ với không khí lạnh.

Ban ngày thì không sao, mặc quần áo dày hơn, đóng cửa lớp lại vẫn chịu được. Ban đêm thì không xong rồi, dù có quấn chặt chăn, co quắp cơ thể lại thì hai chân vẫn đều lạnh, nằm trên giường hai tiếng cũng không tài nào làm ấm được cơ thể.

Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, khó ngủ, giấc lượng giấc ngủ kém đi có thể cũng là một trong những nguyên nhân làm tôi không thể mơ những giấc mơ tiên tri nữa.

Cũng không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc ngủ chung với Quách Gia Hiên, hai người ngủ chung cho ấm hơn. Nhưng kể từ khi kết đôi với lớp trưởng Lý Ngô Tứ, áp lực của nó tăng lên gấp đôi, ăn uống quá độ dẫn đến phì ra, cả người mập lên một vòng so với hồi lớp 10, đã không còn có thể hình có thể cùng tôi nằm chung nữa rồi.

Chăn điện và các thiết bị điện công suất cao không được mang vào ký túc xá, học sinh cảm thấy lạnh cũng chỉ có thể sử dụng túi chườm nóng hoặc bình nước nóng.

Quầy bán đồ ăn vặt ở trường có bán túi chườm nóng, khi ba luồng khí lạnh đầu tiên ùa về tôi đã mua hai cái. Một cái ủ chân một cái ôm trong lòng ngực. Độ ấm chắc chắn là không kéo dài được đến khi rời giường buổi sáng, nhưng có ít còn hơn không có gì.

Lạnh quá.

Cũng không biết là mấy giờ, bên ngoài còn tối đen, tôi bị một cơn lạnh thấu xương ở dưới chân đánh thức, mò mẫm vén chăn lên, phát hiện là túi chườm kém chất lượng bán tại quầy bán bị rỉ nước, gần nửa cái giường toàn là nước.

Dm, mai phải đi báo cáo chủ quầy bán quà vặt hãm hại thanh thiếu niên mới được.

Tôi vừa buồn ngủ vừa lạnh, ngồi thẫn thờ trên giường một lúc, quyết định tìm cách đi ngủ trước, chờ ngày mai lại xử lý đống lộn xộn trên giường sau.

Vì quần pyjama cũng bị dính nước nên tôi phải cởi quần ra trước. Hơi lạnh vừa chạm vào da thịt, tôi run như cầy sấy, trong đầu tôi không thể nghĩ đến gì khác ngoài mong muốn sống sót.

Cứu tôi với cứu tôi với!

Nhanh chóng trèo lên giường của Hạ Nam Diên ở bên cạnh, tôi không quan tâm gì nữa mà vén chăn chui vào. Hạ Nam Diên bị tôi đánh thức, lập tức từ trên giường ngồi dậy.

“Cậu làm gì vậy?” Giọng hắn khàn khàn, không vui khi bị đánh thức.

Tôi co ro trong chiếc chăn bông ấm áp như trẻ mới sinh, cảm thấy đây là chiếc chăn bông thoải mái nhất mà tôi từng đắp.

“Túi chườm của tôi bị vỡ, trên giường có rất nhiều nước, cậu cho tôi nằm chung với.”

Hạ Nam Diên ngồi trong bóng tối, lặng lẽ nhìn tôi, một lúc lâu không nói gì.

Tôi sợ hắn đuổi tôi đi nên càng quấn chăn chặt hơn: “Tướng ngủ của tôi rất tốt, sẽ không chen cậu đâu.” Cách đó không xa, Quách Gia Hiên phát ra một tiếng ngáy như sắp đứt thở tới nơi. Tôi ra chiêu lớn: “Chúng ta có phải anh em không?”

Hạ Nam Diên không nói gì, nhưng một lúc sau hắn vẫn nằm xuống, quay lưng về phía tôi, cơ thể dán sát vào mép giường, như thể hắn không muốn tiếp xúc thân thể quá nhiều với tôi.

Tôi đã quá buồn ngủ nên không khách sáo với hắn nữa, chiếm hơn phân nửa cái giường, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

[Một cái nhẫn trơn màu bạc được luồn chậm rãi luồn từ đầu đến cuối ngón tay. Trong nhà thờ Đức Bà yên tĩnh, ánh mặt trời thông qua lớp thủy tinh màu hai bên chiếu vào, rơi lên trên hai người trẻ tuổi trước pho tượng thánh mẫu.

Mễ Hạ thưởng thức cái nhân trên ngón áp út của mình một lát, vô cùng hài lòng, lấy trong hộp nhẫn ra một cái nhẫn bạc có số đo lớn hơn, cũng đeo vào cho Hạ Nam Diên như vậy.

Chiếc nhẫn được thiết kế riêng ôm chặt vào gốc ngón tay, tượng trưng cho lòng trung thành với hôn nhân và tình yêu không thay đổi.

Nắm tay Mễ Hạ, Hạ Nam Diên liếc nhìn bức tượng Đức mẹ bằng đá cẩm thạch ở trước lễ đường, hỏi: “Thế này là kết hôn rồi à?”

“Đúng vậy, từ nay về sau chúng ta đã là vợ chồng rồi.” Mễ Hạ cười cười, cúi người hôn lên môi đối phương: “Gọi tiếng chồng xem nào?”

“Ba mươi tuổi rồi, em đừng ngây thơ như vậy nữa được không?” Hạ Nam Diên tuy nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười: “Tiến sĩ Mễ.”

Mễ Hạ quàng tay qua cổ hắn: “Cứ coi như quà tốt nghiệp của em đi. Năm năm nay em đã luôn bận rộn vì tấm bằng tốt nghiệp này. Anh nói xem, nếu Vương Phương biết bây giờ em là tiến sĩ, cô ấy có sợ hết hồn không?”

Hạ Nam Diên nhìn chàng trai trẻ như được bao phủ bởi hào quang dưới ánh mặt trời ấm áp, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng: “Em vốn rất thông minh, chỉ là trước kia giận bố nên không chịu học tập. Nhưng đã bỏ công sức rồi thì sẽ tiến bộ rất nhanh.”

Mễ Hạ đã nghe câu này rất nhiều, năm đó Vương Phương cũng đã từng nói nhưng không biết vì sao, chỉ những gì Hạ Nam Diên nói mới khiến cậu cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Có thể là bởi vì… Hạ Nam Diên không hề đang an ủi cậu. Hắn thật sự cho rằng là như vậy, chỉ cần cậu muốn là có thể làm được tất cả.

“Cho nên anh có gọi hay không? Anh không gọi thì để em gọi…” Mễ Hạ ghé sát vào tai Hạ Nam Diên, thì thầm hai chữ.]

Ngơ ngác mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu thấy là khuôn mặt đang ngủ yên bình của Hạ Nam Diên. Hắn nằm nghiêng, lông mi trên dưới đan xen vào nhau, dày như một loại lông chim nào đó, đôi môi trông hơi khô nhưng màu sắc và hình dáng thì rất đẹp, không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Có lẽ là bởi vì cảm giác được có người đang nhìn mình, lông mi Hạ Nam Diên run rẩy, hắn mở hai mắt, chẳng qua rõ ràng là chưa tỉnh táo lắm, ánh mắt có chút mê mang.

Trái tim như đã biến thành một quả anh đào khổng lồ, chọc nhẹ vào là sẽ chảy ra nước chua chua ngọt ngọt. Trộn lẫn với cảm giác đau đớn mơ hồ là một loại cảm giác kì lạ tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

“Chào buổi sáng.” Trong cơn buồn ngủ còn chưa tan, tôi tự nhiên tiến lại gần hắn như trong mơ, hôn lên khóe môi hắn.

Hạ Nam Diên sững sờ, đôi mắt mơ màng của hắn chỉ trong giây lát đã lấy lại được tiêu cự.

“Cậu… ” Hắn kinh ngạc nhìn tôi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Trong ánh mắt không thể tin được của hắn, tôi cũng nhanh chóng tỉnh lại.

“Hả? Aaa…!!!” Nhớ lại khi nãy mình vừa mới làm gì, tôi kêu la thảm thiết.

Quách Gia Hiên đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, và tất cả những gì hắn thấy là cảnh tôi quần cũng không mặc, vừa la hét vừa bò trở lại giường của mình từ giường của Hạ Nam Diên.

Bình thường khi lau mặt, tôi chỉ vắt khăn rồi lau tùy tiện hai lần, nhưng hôm nay tôi lau đến hai phút, lau đến môi cũng sắp mòn luôn.

“Hai ngày nay trời nhiều mây, hôm nay ga giường của mày chắc không khô kịp đâu, hay là tối ngủ với tao đi?” Sau khi nói cho Quách Gia Hiên tại sao đêm qua mình lại ngủ với Hạ Nam Diên, nó liền dễ dàng chấp nhận cái cớ của tôi. Về phần tiếng hét thảm, tôi giải thích là mới sáng sớm đột nhiên nhìn thấy mặt Hạ Nam Diên, hơi chưa tỉnh táo lắm nên tôi mới kêu lên.

Lời giải thích này thực sự rất tệ nhưng Quách Gia Hiên vẫn tin. Dù gì thì nó có nghĩ vỡ đầu cũng không thể nghĩ đến những gì tôi đã làm với Hạ Nam Diên.

“Tối nay xem tình hình rồi tính tiếp.” Nghĩ đến nụ hôn đó, cả mặt tôi nóng bừng.

Vậy mà lại quay lại tương lai ban đầu rồi, chẳng lẽ con đường duy nhất để tôi sống yên ổn là ở bên Hạ Nam Diên?

Tiểu Siêu (siêu năng lực), mày còn bất ngờ nào chưa cho tao biết không? Đi thì đi đi, quay về làm cái gì? Quay về thì quay về, sao cứ phải bắt tao mơ thấy mình chơi gay? Nhìn tao cong mày vui lắm phải không?

Tôi hất nước lạnh lên mặt, lau nước trên mặt dưới ánh mắt kinh ngạc của Quách Gia Hiên, lòng nặng trĩu rời khỏi phòng lấy nước.

Mối quan hệ giữa tôi và Hạ Nam Diên đã lại trở nên lạnh nhạt, nhưng khác với kiểu lạnh nhạt sau chiến tranh như trước đó. Kiểu lạnh nhạt này là ba phần ngượng ngùng, bảy phần không biết phải làm gì. Đừng nói là nhìn nhau, ngay cả ngày thường ngồi cùng nhau cũng cảm thấy khó xử.

Lạnh nhạt đến ngày thứ ba, tôi không chịu đựng được nữa, cảm thấy rằng đây không phải là cách nên vào tiết tự học buổi tối, tôi lấy cớ hỏi đề toán, gõ vào bàn hắn.

Hắn ngước mắt lên khỏi đề thi, chờ tôi nói.

Tôi cười nịnh nọt, đưa đề cho hắn, chỉ vào một bài toán hình học trên đó hỏi: “Bài toán này làm thế nào? Tôi không biết làm.”

Hạ Nam Diên xem qua, xé một tờ giấy nháp, dùng bút chì vẽ một hình tam giác giống hệt lên đó, sau đó hạ mắt xuống, bắt đầu giải thích hướng giải đề cho tôi.

Tôi không biết chuyện này có được tính là đã phá vỡ lớp băng không, nhưng ít nhất hắn đã đi xuống các bậc thang mà tôi đã bày ra.

“Sáng hôm đó tôi không cố ý…”

Đầu bút của Hạ Nam Diên dừng lại, hạ xuống thành một điểm đen nhỏ trên giấy nháp.

Tôi nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn cũng không có biểu cảm quá mức chán ghét, liền hạ giọng nói: “Tôi ngủ mơ màng, tưởng cậu… thành người khác.”

Biểu cảm của Hạ Nam Diên trở nên khó lường: “Cậu coi tôi thành người khác à?”

Tôi nghĩ như thế này: Nếu hắn đã coi tôi là gay, tôi chỉ giải thích bằng miệng thì sẽ không được rõ ràng, nếu đã không giải thích rõ được thì dứt khoát không giải thích chuyện xu hướng tính dục luôn đi.

“Nếu không, sao tôi có thể… làm thế với cậu đúng không. Những người như chúng tôi, dù…” Tôi cong ngón trỏ, làm tư thế tay cậu hiểu tôi hiểu mọi người đều hiểu, “Nhưng cũng có nguyên tắc, không phải ai, khụ, cùng giới tính là được. Cậu hoàn toàn không phải là gu của tôi, tôi thích kiểu… rất đậm nét phương Đông, tướng mạo lãnh đạm như hoa cúc ấy. Còn cậu… hốc mắt quá sâu, sống mũi quá cao, lông mi quá dài. Cậu chỉ có thể làm anh em với tôi, không thể khụ… thành một đôi được.”

Nói có mấy câu mà tôi ho không ngừng, ho đến mức sau đó Hạ Nam Diên không nhịn được mà hỏi tôi: “Cậu bị cảm à?”

“Không, chỉ là… cổ họng tôi hơi khó chịu.” Tôi hắng giọng nói.

“Ừm…” Không biết Hạ Nam Diên có tin lời tôi không, ngòi bút viết công thức trên giấy, sau đó tiếp tục giảng đề cho tôi, cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua vấn đề tôi quấy rối hắn.

Giảng đề xong, Hạ Nam Diên tìm một đề khác tương tự để tôi củng cố kiến ​​thức của mình.

Tôi nhớ lại hướng giải đề hắn vừa mới giảng khi nãy, nhanh chóng học được cách suy luận từ một ra ba.

Đến giờ, tôi không thể không công nhận, não của tôi cũng không quá tệ. Nếu muốn học thì chỉ là chuyện vài phút thôi, không hổ là tiến sĩ tương lai.

Tôi mừng rỡ cầm sách bài tập lên, nhìn những bài tôi đã giải trên đó, lòng đầy mãn nguyện.

Sau đó, tôi hỏi Hạ Nam Diên thêm một vài câu hỏi, hắn đều kiên nhẫn trả lời từng câu một. Trong lúc tôi ngưng cảnh giác, đắm chìm vào trong biển tri thức thì hắn lại đột ngột hỏi tôi một câu.

“Người khác là ai?”

Tôi ho dữ dội, khiến mọi người xung quanh đều phải quay sang nhìn, ngay cả giáo viên dạy toán đang trực tiết tự học buổi tối cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.

Tôi nhanh chóng cúi đầu, vùi mặt vào khuỷu tay. Đợi ho gần xong rồi, tôi lau nước mắt trên khóe mắt, nhìn sang Hạ Nam Diên đang chờ đợi câu trả lời của tôi.

“Đó là… một người bạn của tôi ở trường cấp hai.”

Hạ Nam Diên nghĩ vài giây, sau đó cau mày: “Cậu yêu từ hồi cấp hai cơ à?”

“…” Hồi cấp hai ngày nào tôi cũng chiến tranh với Mễ Đại Hữu, suy nghĩ làm sao để hư đi, làm gì rảnh mà yêu đương: “Đã nói với cậu rồi, hồi cấp hai tính tình tôi không tốt, nếu không sao tôi có thể tới đây? Cậu yên tâm, từ khi tới Sơn Nam, tôi đã không còn loại dục vọng trần tục đó nữa rồi.”

Hạ Nam Diên xoay bút, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy bố cậu gửi đây là đúng rồi.”

Tôi sửng sốt, không nói nên lời, chỉ có thể nhịn mong muốn phản bác mà gật đầu: “… Ừm.”

Buổi tối quay lại ký túc xá, chăn vẫn chưa khô, dì quản lý ký túc xá nói ngày mai thời tiết sẽ đẹp, hẳn sẽ khô hoàn toàn, bảo tôi tối nay lại ngủ với bạn học một đêm.

Hôm qua tôi ngủ với Quách Gia Hiên, nằm xuống, ấm thì ấm thật nhưng cũng chật thật, chật đến mức dù cả hai chúng tôi đều nằm nghiêng ngủ thì hai lưng chúng tôi vẫn dán sát vào nhau.

Cộng thêm Quách Gia Hiên vừa ngủ là ngáy ngay, tiếng ngáy của nó liên tục xuyên vào tâm trí tôi, làm tôi ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, đến nửa đêm tôi mới ngủ được.

Vốn dĩ tôi muốn ở cùng Quách Gia Hiên thêm một đêm nữa, nhưng nó ngủ không được bao lâu đã đánh rắm một phát ở trong chăn. Tôi không chịu nổi nữa, ngơ ngác xuống giường, chạy sang giường của Hạ Nam Diên.

“Hạ Nam Diên?” Tôi kéo chăn của hắn, chân hắn động đậy, nhanh chóng tỉnh dậy.

Không chờ hắn hỏi, tôi giải thích ý định của mình trước: “Cho tôi ngủ chung một đêm đi, tôi nằm với Quách Gia Hiên thật sự không ngủ được.”

Hạ Nam Diên ngồi dậy, cào tóc như thể rất khó chịu.

“Kháp Cốt…” Sau khi quen biết, tôi và Quách Gia Hiên thỉnh thoảng cũng sẽ gọi hắn như vậy. Tuy rằng một cái là tên tiếng Hạ, một cái là tên tiếng Tằng Lộc, đều là tên của hắn, nhưng tôi luôn cảm thấy “Kháp Cốt” nghe thân mật hơn.

Hạ Nam Diên ngây ra rồi thở dài, nói với giọng điệu bất lực: “Lên đi.” Vừa nói, hắn vừa nhích sang bên nhường chỗ.

Tôi vui mừng khôn xiết, thành thạo leo lên giường, chui vào trong chăn của hắn.

Hài lòng thở ra một hơi, cơ thể ấm lên, tôi khẽ nói: “Cảm ơn.”

“Quay lại đi.” Hạ Nam Diên ra lệnh trong bóng tối.

Giường ai người đó làm chủ, tôi lập tức xoay người, ngoan ngoãn quay lưng về phía hắn, nhắm mắt lại.

“Tôi không kỳ thị những người như cậu, tôi biết cậu cũng có thể khống chế sở thích của mình. Tôi xem cậu là bạn nên sẽ không vì chuyện này mà xa lánh cậu. Nhưng nếu cậu coi tôi như một người khác… thì đừng trách tôi vô lễ.” Lời nói của Hạ Nam Diên mang theo ý cảnh cáo không thể nghi ngờ.

Tôi mở mắt ra, nuốt nước miếng, quay đầu nói với hắn: “Biết, biết rồi. Cậu là cậu, tôi sẽ không nhận nhầm nữa đâu.”

Sau lưng trở nên im lặng, một lát sau, trên chăn có cảm giác như bị kéo, Hạ Nam Diên cũng quay người lại.

Lạ thật, sau này làm sao chúng tôi đến được với nhau nhỉ? không thể là lâu ngày sinh tình đâu nhỉ, quê mùa quá rồi, nhưng dù gì chắc chắn cũng không phải tôi chủ động… Nghĩ rồi, tôi dần dần thiếp đi.