Tôi nói sẽ chiêu đãi Hạ Nam Diên một bữa ăn ngon, nhưng cuối cùng đến lúc thanh toán hóa đơn, tôi lại chậm một bước, để Hạ Nam Diên trả tiền.
Tôi biết hắn muốn cảm ơn tôi, cảm ơn tôi đã cùng hắn đi gặp ông bố cặn bã, cảm ơn tôi đã đứng ra bảo vệ hắn, nếu không để hắn đãi bữa cơm này thì cũng giống như là không lấy tiền của Mễ Đại Hữu, trong lòng hắn sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Mễ Đại Hữu có rất nhiều tiền, dùng tiền không tiết chế, cũng không hạn chế tiền tiêu vặt của tôi. Không có tiền thì tìm ông ấy xin, muốn gì thì tự mua, vì vậy cho đến cấp ba tôi vẫn là người rộng rãi nhất trong số bạn bè.
Người rộng rãi thì phải ra dáng người rộng rãi, Mễ Đại Hữu không dạy tôi cái khác, nhưng lại dạy rất kĩ đối xử với bạn bè thì phải hào phóng chút. Chỉ cần ra ngoài chơi thì không ai có thể cướp hóa đơn từ tay tôi. Tôi sẽ luôn là người thanh toán hóa đơn, luôn là túi tiền của bạn bè.
Ngay cả khi bị Mễ Đại Hữu tịch thu tất cả tài sản, tôi cũng không cho ai mời mình đi ăn tối, đây là lần đầu tiên tôi nhường “quyền tính tiền”, còn nhường cho đối tượng gần như là đang hẹn hò cùng là Hạ Nam Diên.
Sau khi ăn kem trong nhà hàng xong, chúng tôi đi dạo trong trung tâm thương mại, dù đang là mùa đông nhưng trung tâm mua sắm có hệ thống sưởi hơi đầy đủ nên vẫn ổn.
Hắn không cha không mẹ, cậu của hắn còn là tu sĩ, bình thường tiền tiêu vặt chắc sẽ không nhiều lắm, bữa ăn hôm nay tốn chừng mấy trăm, không biết trên người hắn còn đồng nào không.
Đi ngang qua một cửa hàng quần áo, nhìn thấy ma-nơ-canh trong cửa sổ, tôi dừng lại, kéo Hạ Nam Diên vào.
“Cậu đi thử bộ này đi?” Tôi chỉ vào bộ vest trên người mẫu.
Áo len màu be, quần ống rộng màu xám trắng, áo khoác lông màu đen, màu sắc bình thường nhưng kiểu dáng thể thao thường ngày, trông sẽ không quá nặng nề.
Hạ Nam Diên kinh ngạc nhướng mày: “Tôi à?”
“Đúng, cậu thử chút đi. Cậu vẫn chưa mặc quần áo của người Hạ bao giờ đúng không?” Vì là cửa hàng bán đồ nhanh nên người phục vụ sẽ không chủ động tiến lên bắt chuyện. Tôi tìm kiếm từng món một, nhanh chóng tìm thấy kích thước của Hạ Nam Diên, sau đó đẩy ba bộ quần áo cho hắn, bảo hắn đi vào phòng thay đồ thay.
Trong tay Hạ Nam Diên còn một nửa que kem, trước khi vào phòng thay quần áo thì bảo tôi cầm giùm hắn.
Phòng thay đồ ở đây hình như không có ghế, không biết có chỗ nào để treo đồ trang sức bằng bạc của hắn không?
Nghĩ rằng có thể hắn thay quần áo sẽ hơi bất tiện nên tôi cắn que kem, chen vào cùng hắn ở giây phút cuối cùng.
“Tôi cầm đồ giúp cậu.” Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Hạ Nam Diên, tôi cười giải thích.
Hắn nhìn hai bàn tay của tôi: “Cậu dùng tay nào cầm?”
À đúng rồi, còn que kem.
“Thế này không phải được rồi à?” Tôi nhét que kem trong tay trái vào miệng, cử động đầu ngón tay.
Dù không nói gì nhưng Hạ Nam Diên đã cởi thắt lưng của mình ra, vẻ mặt “Cậu giỏi thật”.
Quần áo tôi chọn cho hắn là một bộ hoàn chỉnh nên đương nhiên bộ đồ Tằng Lộc trên người hắn không thể giữ lại món nào. Thắt lưng, áo ngoài, áo trong, quần áo chất đống trên tay tôi càng lúc càng nhiều, hắn nhanh chóng cởi chỉ còn mỗi cái quần lót bên trong màu đen.
Que kem trong miệng tan chảy từng chút một, vị ngọt béo thoang thoảng và mùi sữa chảy vào trong họng. Hạ Nam Diên đặt tay lên phần eo của cái quần, do dự khi định cởi nó ra, liếc nhìn tôi rồi quay người lại.
Nếu không phải trong miệng còn có gì đó thì tôi nhất định sẽ trêu chọc hắn, cũng không biết đã nhìn bao nhiêu lần ở trong nhà tắm công cộng của trường rồi, sao đột nhiên lại che nửa người dưới của mình lại chặt chẽ vậy?
Hạ Nam Diên treo quần mình lên tường, thay cái quần xám trắng vào, trong khoảng thời gian đó luôn quay lưng về phía tôi.
Đường nhìn chậm rãi di chuyển từ tấm lưng rộng của hắn xuống ngang lưng, một vết bớt màu đỏ đập vào mắt tôi.
Thật sự giống như một con chim ưng giương cánh lướt đi, không biết nếu ấn xuống thì cái bớt này có đổi màu không?
Ngón tay hơi ướt lạnh, tôi nhìn về phía tay mình, vì mãi mà không được ai quan tâm nên que kem bên phải đang dần dần tan ra, chảy nước xuống.
“Ưm ưm ưm!”
Hạ Nam Diên đang mặc áo len, nghe thấy động tĩnh cũng không quan tâm đến quần áo mình mà vội vàng quay người lại.
“Tan mất!” Tôi giơ cây kem ra trước mặt hắn.
Hắn đang mặc một chiếc áo len bằng cả hai tay nên không tiện dùng tay nhận, vì vậy hắn cúi xuống, cắn lên phần dưới của cây kem trên tay tôi.
Đôi môi mềm mại và ấm áp chạm vào đầu ngón tay tôi, não tôi không tự chủ được mà nhớ lại hương vị của đôi môi hắn thông qua cái chạm đó.
Nuốt nước bọt, tôi hạ mắt xuống nhìn Hạ Nam Diên, lặng lẽ đưa đốt ngón tay vào trong miệng hắn. Khi đầu lưỡi hắn liếm qua đốt ngón tay đó, dường như có một đám lửa chạy dọc sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu tôi, da đầu như muốn nổ tung.
“Hừm…” Tôi cắn vỡ kem trong miệng, nghĩ đến chuyện khác để hạ hỏa, nhưng trong đầu vẫn không khống chế được mà xuất hiện rất nhiều phế liệu màu vàng* bị censor.
(*)
Bình tĩnh một chút đi Mễ Hạ! Nếu mày không bình tĩnh, em trai của mày sẽ khóc cho mày xem! Đến lúc đó sẽ rất khó khăn để thu dọn cục diện! Ngày mai có khi sẽ lộ ra video Người dân tộc x Nam sinh trung học x Phòng thay quần áo.avi đó!
Nghĩ đến chuyện khác đi, chuyện gì cũng được, hạ lửa xuống!
Sau đó tôi bắt đầu niệm “A Phòng Cung Phú”.
Sáu vua bị diệt, bốn bể thống nhất,
Núi xứ Thục trọi, cung A Phòng xuất… Đọc đến câu “sao có cầu vồng”, cuối cùng Hạ Nam Diên cũng ăn xong cây kem trong tay tôi.
Tham khảo bản dịch: https://www.thivien.net/%C4%90%E1%BB%97-M%E1%BB%A5c/A-Ph%C3%B2ng-cung-ph%C3%BA/poem-PRU_ew2Q9_CUGXM-oZrryg
Hắn đứng thẳng người, mặc áo len và áo khoác vào, vén tóc ra phía sau.
“Được chưa?”
… Gió mưa lạnh lẽo, tay áo hết bay.
Thấy tôi không trả lời, hắn cau mày, rút cái que ra khỏi miệng tôi, hỏi lại: “Được chưa?”
” Kìa sao lấp lánh: mở gương đấy mà…”
Hạ Nam Diên: “…”
Tôi lấy lại tinh thần, ngay lập tức ngậm miệng, một lát sau mới cười nói: “Cũng rảnh nên tôi đọc bài một chút.”
Hạ Nam Diên liếc nhìn cái que đã bị tôi nhai nát trong tay, gật đầu nói: “Cậu cũng biết sắp xếp thời gian đấy.”
Tôi nhìn cơ thể của hắn, so với những bộ quần áo Tằng Lộc nhiều lớp, trang trọng và cấm dục, quần áo của người Hạ trên người hắn trông trẻ trung và năng động hơn, hơn nữa hắn còn cao, mặc gì vào cũng đẹp.
“Cậu lại cao lên à?” Kì lạ, trong mơ rõ ràng tôi cũng rất cao, sao bây giờ lại kém hắn nhiều thế?
“Không biết, lâu rồi không đo.” Hắn cởi áo len và áo khoác ra, lần lượt mặc lại quần áo.
Lần này tôi đã có kinh nghiệm, nhìn đi chỗ khác, đọc hết nửa sau của “A Phòng Cung Phú”.
Cầm bộ quần áo, tôi định đi đến quầy tính tiền, nhưng Hạ Nam Diên đã ngăn tôi lại: “Đi đâu đấy?”
“Đi tính tiền chứ gì nữa.”
“Không phải là thử thôi à?”
Tôi cười: “Thử xong rồi, thấy hợp thì mua đó.”
“Tôi có quần áo mà…”
“Tôi tặng cậu thay mặt bố tôi.” Tôi đi vòng qua hắn, nói: “Bố tôi cho cậu một vạn tám, cậu không lấy chút nào thì chẳng lẽ tôi nuốt hết à? Ông ấy có lỗi với cậu chứ không có lỗi với tôi, dù gì cậu cũng phải dùng một chút, không thì không thể nói nổi.”
Đặt quần áo lên quầy, trong lúc nhân viên cửa hàng tính tiền, tôi quay đầu lại, tiếp tục “phổ biến khoa học” cho Hạ Nam Diên: “Đây là đạo lý đối nhân xử thế của người Hạ, nếu cậu không nhận thì chúng tôi sẽ tức giận.”
Hạ Nam Diên hơi cau mày: “Cậu đang nói bậy đúng không?”
Tôi chớp chớp mắt, dùng kỹ xảo diễn xuất hoàn hảo đáp lại nghi vấn của hắn: “Cậu như vậy thật không lịch sự, tôi nói bậy cái gì, cậu có chứng cứ không?”
“Không có, nhưng tôi vẫn nghĩ cậu đang nói bậy, mỗi lần cậu nói bậy mặt đều không đỏ tim cũng không đập mạnh.”
Tôi trợn mắt: “Thối lắm!”
Sau khi quét quần áo xong, nhân viên bán hàng ra hiệu cho tôi quét mã QR để thanh toán, có lẽ đã nghe thấy bọn tôi trò chuyện, nhân viên liên tục nhịn cười.
Về đến nhà, đúng lúc Mễ Đại Hữu đang ở trong phòng khách xem TV. Còn hai ngày nữa là tới Tết, cuối cùng ông cũng được nghỉ ngơi.
Tôi nói với ông về quyết định đến Thố Nham Tung sau giao thừa của mình, ông cau mày nói: “Con mới về nhà đã được bao lâu mà lại muốn đi?”
Trước đây là ai không cho tôi quay về hả?
“Bố bớt đi, con về Hải Thành mấy ngày nay cũng đâu có thấy bố ở nhà mỗi ngày với con đâu. Dù gì chúng ta cũng không gặp nhau mấy, vậy con ở đâu cũng có khác gì đâu?”
Ông nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười: “Cũng đúng.” Vẻ mặt ông hơi nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi buồn bã: “Mễ Hạ, lần này con trở về, bố cảm thấy con đã thay đổi, đã trở nên hiểu chuyện hơn.”
Tôi mở miệng, rồi lại nhìn đi chỗ khác, cuối cùng nuốt lại những lời phàn nàn với ông.
Trước đây tôi nổi loạn khó quản, nhìn ai sắc mặt cũng không tốt, bây giờ tôi không chỉ có thể chơi với Khâu Duẫn mà còn có thể chung sống hòa bình với Khâu Lỵ, chẳng trách ông nghĩ tôi thay đổi nghe lời.
Chẳng qua là tôi đã nghĩ thông suốt rồi thôi. Nếu không phải Khâu Lỵ thì sẽ là người khác, chuyện này thực chất không liên quan gì đến mẹ con họ, tôi không muốn kéo những người vô tội xuống nước.
Về phần ông, thật ra từ lúc ông đỏ mắt tát tôi một cái, tôi đã không còn hận ông như vậy nữa.
“Ai rồi cũng phải lớn lên mà.” Tôi nhẹ nhàng nói rồi xoay người đi lên lầu.
Đến trước khi đi ngủ Hạ Thông vẫn không có động tĩnh gì, chắc là “tèo” rồi.
Ngày hôm sau, Quách Gia Hiên nước mắt lưng tròng rời đi, trước khi đi còn vỗ vỗ lưng tôi dặn dò tôi hãy cẩn thận hơn. Tôi vừa nghĩ nó làm quá, vừa ôm nó gật đầu đồng ý.
Đêm giao thừa, toàn bộ bảy cô tám dì từ lâu không gặp đều đến nhà tôi, trẻ con nhỏ hơn tôi cũng có đến năm sáu đứa, vừa chạy khắp phòng vừa hét chói tai.
Là lần đầu tiên chính thức xuất hiện trong nhà tôi, Hạ Nam Diên mặc bộ quần áo lộng lẫy mà tôi mua cho hắn, không nói lời nào mà chiếm được cảm tình của rất nhiều phụ nữ lớn tuổi.
Tất cả đều lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra nhét vào tay Hạ Nam Diên, dù hắn có từ chối thế nào vẫn rất nhiệt tình.
“Nhận đi.” Tôi ghé vào tai hắn nói: “Quy tắc đấy, cậu không nhận bọn họ sẽ không vui.”
Hắn nửa tin nửa ngờ nhận lấy, cô ở phía đối diện lập tức mỉm cười, dùng ngón tay hoa lan véo má hắn.
Được một lần thì lại có lần thứ hai, sau đó mỗi người lớn lì xì cho Hạ Nam Diên không véo mặt thì là sờ đầu. Bà Ba* là tệ nhất, bà cũng hơi lẫn rồi, gặp ai cũng kêu bé ngoan, lì xì xong thì sờ mặt Hạ Nam Diên hôn lên trán hắn một cái, làm tất cả họ hàng đều cười ồ lên.
(*)
Bà Ba này còn rất điệu, đã ngoài tám mươi nhưng ngày nào cũng kẻ mày đánh phấn, sau khi bị hôn, trên trán Hạ Nam Diên còn lưu lại một vết son môi rõ ràng.
“Bà!” Tôi rút ra một tờ giấy, lau mặt cho Hạ Nam Diên.
“Ôi con cũng muốn à? Nào nào tới đây, bé ngoan hôn nào!” Nói xong, bà ba xoa mặt rồi hôn lên trán tôi.
Mọi người lại cười vang.
Tôi không chịu nổi rút giấy ra lau mặt cho mình, quay đầu lại nhìn Hạ Nam Diên thì phát hiện hắn cũng đang cười.
Sáng sớm hôm sau, Mễ Đại Hữu chở tôi và Hạ Nam Diên đến sân bay.
Ban đầu, Hạ Nam Diên định đi tàu về, nhưng tối qua cậu đã gọi cho hắn, nói đúng lúc Bách Dận cũng đi Thố Nham Tung, cậu liền bảo hắn mua chung vé, trên đường có thể chăm sóc lẫn nhau.
Hạ Nam Diên cau mày, vẻ mặt miễn cưỡng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Sau khi cúp máy, cậu nhanh chóng gửi thông tin chuyến bay, tôi thấy là ghế thương gia, liền cũng vui vẻ mua vé cho mình theo thông tin bên trên.
Bước vào phòng chờ của ghế thương gia, dường như không tốn chút sức nào, tôi đã thấy Bách Dận đang uống cà phê. Trông hắn vẫn thế, quần áo chỉnh tề, khí chất xuất chúng, cho dù chỉ lẳng lặng ngồi đó thì vẫn tự mang trên mình khí chất cao quý.
“Chú!”
Nghe thấy giọng của tôi, Bách Dận ngẩng đầu lên, cười nói: “Các con tới rồi à.”
“Chú tới sớm đấy, chú đến từ mấy giờ vậy?”
Hạ Nam Diên không chào hỏi, đặt ba lô xuống rồi rời chỗ ngồi đi rót nước. Bách Dận cũng không quan tâm, liếc nhìn đi chỗ khác.
“Một tiếng trước.” Hắn nói.
Tôi giật mình: “Một tiếng trước?”
Vẫn còn một tiếng trước khi khởi hành, đến phòng chờ khởi hành trước hai tiếng có phải sẽ hơi… lãng phí thời gian không?
“Dù sao thì chú cũng không ngủ được, liền đến sớm chút.” Bách Dận giải thích.
“Ồ.” Tôi thừa dịp Hạ Nam Diên không có ở đó, hạ thấp giọng hỏi thăm quan hệ của hắn với cậu: “Chú, chú quen cậu như thế nào vậy?”
Một người là Ngôn quan thần bí của Tằng Lộc, một người là quý công tử thời thượng của Hải Thành, nhìn thế nào cũng thấy hai người này không hợp nhau lắm.
“Quen nhau như thế nào à?” Bạch Nhân xoa cằm nói: “Bọn chú là bạn đại học, viện của hai ngành rất gần, một thiết kế, một dân tộc học. Chú có một người bạn rất thân cũng học dân tộc học, là bạn học cùng lớp với Ma Xuyên, chú hay đi tìm cậu ấy, thường xuyên qua lại… nên biết.”
Hửm? Chuyện gì đây, tôi luôn cảm thấy cụm “thường xuyên qua lại” này tóm tắt rất nhiều thứ đằng sau.
“Vậy thì quan hệ của hai người rất tốt nhỉ, khoảng cách xa như vậy mà vẫn thường xuyên gặp nhau.” Ở cùng một thành phố có khi một năm còn không gặp nhau được mấy lần, mà nửa năm nay Bách Dận đã gặp cậu hai lần rồi.
Bách Dận cười đến híp mắt lại: “Đúng là rất tốt.”
Tuy nhiên sau khi chúng tôi đi bộ suốt quãng đường, cuối cùng không dễ dàng gì mới đến được Thố Nham Tung trước khi mặt trời lặn. Cậu đứng ở trước thần miếu, bảo Hạ Nam Diên dẫn tôi vào sắp xếp hành lý. Bách Dận bất giác muốn đi theo thì lại bị cậu cản lại.
“Tôi không bảo cậu vào.” Trên người cậu tỏa ra vẻ thánh khiết, dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm người dưới bậc thang.
Tôi quay đầu nhìn hai người họ, trong lòng tự hỏi, không phải quan hệ rất tốt à, đây là sao đây?
Bách Dận dựa vào vali, hoàn toàn không sợ cậu, cười ranh mãnh: “Tại sao? Lúc trước anh nói trong miếu không tiếp đón người Hạ nên bảo em ở nơi khác thì thôi đi, bây giờ không phải Mễ Hạ cũng vào à?”
Cậu dừng lại một chút, suy nghĩ một cách phức tạp trong vòng ba giây rồi mở miệng nói ra năm chữ giác ngộ.
“Cậu quá nhiều tục dục.”
Ai cơ?
Đầu gối có cảm giác như bị trúng một mũi tên.
Tôi vội vàng kéo Hạ Nam Diên đi.
“Cậu đi nhanh vậy làm gì?” Hắn khó hiểu.
Tôi ủ rũ cúi đầu đi vào trong, thậm chí còn không dám quay đầu lại: “Tôi sợ thêm chút nữa, cậu của cậu phát hiện ra tôi còn tục hơn.”